Đọc truyện Cậu Ấy Là Chi Lý Đại Nhân 2 – Chương 12: Bóng đen đêm khuya
Dịch: Tảo.
—-
Một luồng gió lạnh từ ngoài cửa thổi vào, Kha Bố ôm chặt quần áo, lại đến mùa đông, cậu xoa xoa hai tay, nhưng không cách nào làm nhiệt độ thân thể tăng lên, trong phòng học cũng nên mở điều hòa không khí đi, cậu khẽ giậm chân nghĩ. Kha Bố rất sợ lạnh, toàn thân bị đông cứng, cảm giác khiến người ta quá khó tiếp thu rồi, cố tình không ai hiểu sự đau khổ này của cậu, người xung quanh vừa đến mùa này đều sẽ cười nhạo vấn đề ăn mặc của cậu, cậu cũng không phải phụ nữ, đem hết quần áo có thể giữ ấm của mình mặc thì có gì sai?
Mới vừa tan học Kha Bố đã về phòng ngủ, mở tủ quần áo ra, lại mặc thêm hai chiếc áo cùng một chiếc quần mới ấm áp hơn một chút. Nghe được tiếng chuông vang lên, cậu vội vã chạy về lớp học, quần áo quá cồng kềnh, cậu đến cửa phòng học đã thở hồng hộc.
“Báo cáo thầy giáo, có quái vật.” Sở Hạo Vũ nói, Kha Bố liếc hắn một chút rồi hướng thầy giáo nói: “Quá lạnh, em mặc thêm quần áo nên tới muộn.”
“Vào đi.”
Kha Bố bị chú ý trở về vị trí của mình, thanh âm cười trộm từ xung quanh truyền đến, đại học tùy tiện chọn vị trí ngồi. Kha Bố ngồi xuống vị trí đăng sau Sở Hạo Vũ, mới vừa ngồi xuống, Sở Hạo Vũ liền quay đầu, nhỏ giọng nói: “Chi Lý nhất định không phải quen cậu vào mùa đông, tớ dám khẳng định.” Kha Bố liên tục đá ghế hắn: “Câm miệng, mau quay lên.” Cậu nhìn Chi Lý một chút, Chi Lý không nhìn về phía bên này, cậu liền lấy điện thoại ra gửi tin nhắn.
[Vừa đến mùa đông, có phải cậu hối hận đã thích tớ, nói thật, tớ sẽ không tức giận.]
Gửi xong tin nhắn, cậu để điện thoại lên mặt bàn tiếp tục nghe giảng, trên màn hình điện thoại cũng không có bất luận phản ứng gì, tiết thứ hai cũng vậy, thẳng đến khi khóa học buổi sáng kết thúc, cậu vẫn không nhận được câu trả lời của Chi Lý. Kha Bố nghĩ thầm, có thể là Chi Lý thừa nhận, chẳng qua không muốn làm tổn thương lòng tự ái của mình, cậu không khỏi nghĩ mình quá yếu đuối, thừa nhận cũng không sai.
Chu Hân Hợp ăn mặc mộc mạc lại không mất sự thuần khiết bưng đồ ăn tới, toàn bộ đều đặt trên bàn Chi Lý, hai tay đưa đũa cho Chi Lý: “Tớ mới nghiêm cứu được món ăn mới, Chi Lý đại nhân, cậu cho tớ nhận xét.” Kha Bố cắn bánh mì sáng nay mua được đi tới, nhìn chằm chằm món mới của Chu Hân Hợp: “Lần này chắc sẽ không mở rộng độ kì quái đi.” Cái gọi là người không hoàn mỹ, Chu Hân hợp có khi sẽ làm được món ăn rất khủng bố, Chi Lý gắp đồ ăn vào miệng nhấm nuốt, sau khi nuốt xuống mặt không đổi sắc đánh giá: “Khó ăn.”
“Là, phải không, rốt cuộc chỗ nào khó ăn?”
“Chỗ nào cũng khó ăn.”
“Như vậy tớ không biết cải thiện làm sao.”
Chi Lý lần thứ hai gắp đồ ăn, đột nhiên nhét vào miệng Kha Bố, một giây sau, Kha Bố mặt đỏ lên: “Cái quỷ gì a, cay sặc cả mũi!!!”
“Tớ cho thêm ớt cay với mù tạc.” Chu Hân Hợp vẻ mặt xin lỗi.
“Nước, mau cho tớ nước.” Cậu vươn tay về phía Chi Lý.
“Tớ chỉ có nước miếng.”
“Tớ cũng có, muốn tớ ngay lập tức phun lên mặt cậu không!” Kha Bố mắng xong, liên tục gặm bánh mì muốn giảm bớt mùi vị trong miệng, cậu thật hoài nghi mình và Chi Lý không cùng ăn một thứ. Chu Hân hợp bưng lên món ăn thất bại kia: “Chi Lý đại nhân, trước tiên cậu ăn thứ khác, tớ về nghiên cứu thêm một chút.” Cô nàng nhíu mày ra khỏi phòng học.
Kha Bố ngồi đối diện Chi Lý: “Tuy rằng hỏi như vậy có chút dây dưa không rõ, bất quá tớ vẫn muốn hỏi, tại sao cậu không trả lời tin nhắn của tớ.” Chi Lý nhìn Kha Bố: “Điện thoại không biết rớt nơi nào rồi.”
“Khó trách gần đây không thấy cậu dùng điện thoại.” Cậu bình tĩnh được hai giây, sau đó đề cao âm lượng: “Cậu nên báo cho chúng tớ chứ! Vận nhất bọn tớ nhận được tin nhắn lừa gạt thì sao, dù sao cũng là di động của cậu, loại như Ứng Tu Kiệt rất dễ bị lừa! Hơn nữa nếu cậu gửi tin nhắn nói cho tớ một phòng khách sạn, tớ mà đi thì sẽ có hậu quả gì a.” Kha Bố nêu ví dụ lý giải hậu quả của việc Chi Lý mất điện thoại, hi vọng hắn sẽ có phản ứng của người bình thường.
“Tùy cậu.””
“Cậu còn mắng tớ, tớ nói cậu không hiểu, cái gì a, thì ra cậu chưa nhận được tin nhăn của tớ, tớ còn muốn hỏi cậu đối với cách ăn mặc của tớ vào mùa đông có ý kiến gì không.””
“Quê mùa.””
“Cậu nên nói thật suy nghĩ trong lòng.”
“Rất quê mùa.”
“Vậy mùa đông khẳng định cậu rất ghét nhìn thấy tớ.”
Chi Lý giống như người máy, một bên ăn cơm, một bên hỏi ngược lại: “Cậu mặc quần áo cùng việc tớ chán ghét thì có liên quan à?” Nghe được câu hỏi của Chi Lý, vị cay trong miệng Kha Bố vừa nhạt đi lại tăng trở lại, cay đến mức cậu muốn đi tìm nước, tâm tình giảm bớt khó hiểu.
“Vẫn có thể cười nhạo cậu quê mùa, cũng không tồi.” Hăng thêm vào một câu.
Kha Bố cười khẽ đá ghế Chi Lý.
Ứng Tu Kiệt ăn xong vừa đi tới cửa. hắn dùng ánh mẳ đồng tình nhìn Xhi Lý: “Tớ nhận được tin nhắn của cậu, kinh tế thật khó khắn, tớ đem toàn bộ 300 đồng tiền sinh hoạt dư lại tháng này cho cậu, lúc nào trả cũng được, không cần gấp.” Hiện tại đổi thành Kha Bố dùng ánh mặt đồng tình nhìn Ứng Tu Kiệt, không nghĩ tới tên ngốc này thật sự bị lừa.
…………………………….
Đem khuya, cửa bị đá văng ra vang lớn làm Kha Bố cùng Sở Hạo Vũ đồng thời bừng tỉnh, Kha Bố híp mắt, người ở cửa đứng ngược sáng, hỉ có thể nhìn thấy thân hình nóng bỏng, khóe miệng cô ngậm thuốc lá, tàn thuốc trong bóng tối tỏa ra ánh sáng giống máu tươi, gió thổi tản luồng khói bao quanh cô, Sở Hạo Vũ đã chuyển thành tư thế ngồi quỳ, Kha Bố cuống quít ngồi dậy, chỉ nhìn dáng người cậu đã biết là ai, mỗi lần nhìn người này, khí chất của cô đều làm người ta khuất phục.
“Vi thần khấu kiến nương nương.” Cậu không phải cố ý nói đùa, miệng chính là muốn nói như vậy, vốn còn muốn hỏi cô vì sao lại đến phòng ngủ nam sinh, nhưng lại thấy vấn đề này quá đỗi ngu xuẩn, cô chính là đệ nhất nữ hội trưởng Hội học sinh của học viện Thánh Kiệt, cũng là vị hội trưởng mới đây mới hết nổi danh nhất, giờ cô thành quản lý cao tầng của Hội học sinh học viện Thánh Kiệt.
Bóng đen yêu mị, ngón tay dài kẹp lấy khói ngoài miệng, một bên phun ra, một bên tới gần Kha Bố, một chân đạp bên mạn giường, một tay nắm cằm Kha Bố kéo lại gần mình: “Tiểu tử, cậu sắp gặp phải đại họa lâm đầu, nói với Chi Lý, lần này cần ta hỗ trợn, trả giá rất lớn.”
“Nương nương, phòng ngủ Chi Lý cách đây không xa, người có thể tự mình đến nói với hắn.”
“Không phải chuyện quan trọng, ta làm sao phải quấy quầy bảo bối của ta ngủ.”
“Cháu đại họa lâm đầu, chẳng lẽ không phải chuyện quan trọng?”
“Hử?”
“Không có gì, thật xin lỗi.”
Lam Ngân đẩy Kha Bố ra, chỉ trong chớp mắt liền biến mất, nếu như không phải tàn thuốc vương vãi trên đất, cậu sẽ coi là mình gặp ác mộng.