Đọc truyện Cát Tường – Chương 10
Bùi Thanh muốn cưới Cát Tường vào cửa, chuyện này chẳng những là đại sự của Cát Tường tiền trang, mà cũng là chuyện đại sự của cả thành Thương Hoài.
Mấy ngày trước khi hôn lễ cử hành, Cát Tường mang theo Tiểu
Thúy ở trong khách điếm lớn nhất thành, bởi vì Bùi Thanh khăng khăng
muốn tuân thủ cổ lễ, muốn kiệu lớn tám người khiêng thật long trọng cưới nàng vào phủ, Cát Tường nói không lại hắn, liền mặc cho hắn an bài.
Vì tiệc mời khách khắp nơi tới, Lưu Thành đảm nhiệm chung cả
hôn lễ, khách chẳng phân biệt được thương đội, thương mậu tổng hào hay
tiền trang, sân rộng trước cửa thành dựng lên đầy lều, quy mô hơn ngàn
bàn tiệc, danh tác lớn mở tiệc mời dân chúng trong thành, không thu tiền mừng, dù chỉ là những lữ nhân qua đường cũng có thể ngồi xuống uống
chén rượu mừng, chung vui không khí vui mừng.
Cát Tường đội mũ phượng, đeo khăn quàng ngồi ở trong kiệu, cỗ kiệu tưng bừng dạo phố, nàng nhấc lên một góc hồng khăn, từ cửa sổ của
cỗ kiệu nhìn ra ngoài, Bùi Thanh ngồi ở trên ngựa dẫn đầu, đội ngũ rước
dâu đông đảo, dân chúng đi xem náo nhiệt có thể dùng vạn đầu di chuyển
để hình dung.
Nàng một chút cũng không cảm thấy những thứ lễ nghi này phiền phức mệt chết người, có thể gả cho nam nhân nàng yêu mười mấy năm, vậy
còn có gì đòi hỏi?
Đúng vậy, chờ thật lâu, mong thật lâu, rốt cục cũng trở thành thê tử của hắn, đại ca nàng ở trên trời thấy được cũng sẽ vui vẻ chứ?
Còn có cha mẹ của nàng, bọn họ nhất định đều ở đây mỉm cười. . . . . .
Bỗng nhiên, nụ cười bên môi nàng đông cứng lại, trong đám người nàng thấy được một người.
Là hắn ——
Gương mặt nàng tràn đầy khiếp sợ, miệng cũng hít phải khí
lạnh, cả người giống như bị đóng băng, không thể động đậy, đến khi đội
ngũ đi qua trước mặt người kia, nàng mới hoàn toàn thức tỉnh.
Là người đó. . . . . . Là con quỷ đó, vết nhơ đó . . . . .
Nàng rốt cục gặp lại được người đó, nàng chết cũng sẽ không quên chính là người đó. . . . . .
“Dừng kiệu!” Đội ngũ rước dâu chưa kịp tiến vào, nàng đã vén
hồng khăn lên, chân đi giày thêu đỏ không chút nghĩ ngợi bước ra khỏi
kiệu.
“Tiểu thư!” Tiểu Thúy đi trước cỗ kiệu cực kỳ kinh ngạc.
Nhìn thấy Cát Tường kéo hồng khăn xuống, sắc mặt tái nhợt
chạy đến, bà mai hốt hoảng. “Kim, Kim lão bản, ngài có chuyện gì xảy ra
vậy? Có phải thân thể có chỗ nào không thoải mái không?”
Cô dâu chợt chạy ra kiệu hoa, người đứng xem ở xung quanh lập tức nổi lên xôn xao, bây giờ là tình hình gì? Bọn họ tất cả đều nhìn
chằm chằm.
Cát Tường lửa giận công tâm, đột nhiên không báo trước rút ra cây trường kiếm hộ vệ mang theo, tựa như nổi điên hướng về một người
nào đó trong đám người vung kiếm.
“Trời ạ! Đây là chuyện gì xảy ra?” Bà mai kinh sợ quá độ, bà
trợn mắt há mồm tự lẩm bẩm, “Ta làm bà mai hai mươi năm, chưa từng gặp
qua tân nương nửa đường lao ra khỏi hỉ kiệu muốn giết người, Kim lão bản lúc này. . . . . . Ách. . . . . . thật khác người . . . . .”
“Lão Thiên! Tiểu thư không phải là trúng tà chứ? Hôm nay là
ngày vui của nàng và Thanh gia, nàng đang làm gì?” Tiểu Thúy gấp đến độ
giậm chân, vội vàng muốn thị vệ đi ở đội ngũ phía trước viện binh, mang
cứu binh đương nhiên là Bùi Thanh.
“Họ Ứng! Ta hôm nay liền giết ngươi, đòi lại công bằng cho ta!”
Cát Tường sắc mặt tái nhợt, khua kiếm hướng vào người nọ,
người nọ bị dọa cho sợ đến mặt không có chút máu, biết sơ sơ tân nương
hôm nay thân phận không phải là tầm thường, cho nên cũng không dám đánh
trả, chỉ ngay lập tức tránh đi.
Mọi người cũng đều hít lãnh khí, bởi vì nhìn chiêu thức của nàng, là nàng đánh thật, không phải là hành động hoảng loạn.
Cô Đồ Sinh trước khi mất, nàng ít nhiều cũng theo hắn học
chút thuật phòng thân, mặc dù không thể cùng người tỷ thí, nhưng cầm
kiếm lên thì có thể, thấy thế mọi người vừa ngạc nhiên vừa lo sợ.
Chỉ thấy một là đám người xô ra liều mạng chạy trốn, một là vội vã xách trường kiếm đuổi theo.
Trong lúc nhất thời, dân chúng chen nhau quan sát, bàn luận ầm ĩ.
“Dừng tay! Cát Tường!”
Bùi Thanh thấy thế chạy tới cướp đi kiếm trong tay nàng, nhìn sắc mặt nàng tái nhợt, giống như người sắp tắt thở, mặc dù không rõ
hành động của nàng vì sao, nhưng hắn không thể để cho nàng kích động như thế nữa, tiếp tục như vậy, nàng sẽ bị thương đến lục phủ ngũ tạng.
“Đừng ngăn cản ta, ta muốn giết người này!”
Nàng thật oan, thật oan, bị ác nhân này đoạt đi trong sạch,
muốn yêu người không dám yêu, luôn đau khổ cho đến bây giờ, nàng sẽ
không quên mặt của hắn, có thể Bùi Thanh đã sớm quênnăm đó người kia đã lừa gạt tiền bạc hắn, nhưng nàng chết cũng sẽ không quên!
“Ta biết.” Bùi Thanh giữ lấy bả vai của nàng, bắt buộc nàng
đứng ở bên cạnh mình, đồng thời ra hiệu hộ vệ đem người áp tới. “Nàng
muốn giết hắn, có thể, nhưng nàng trước hết nên tỉnh táo lại, đem nguyên nhân nói ra, ta sẽ để cho nàng tự tay giết hắn.”
Nhìn dân chúng náo nhiệt đứng thàng từng đoàn vây quanh bọn
họ, cộng thêm đội ngũ rước dâu đi trước đã dừng lại, cơ hồ chen lấn hai
bên bờ sông nước chảy không lọt.
“Kim lão bản. . . . . . Tiểu nhân đã đắc tội ngài khi nào?”
Người nọ bị áp quỳ, một bộ dáng vô tội, tìm được đường sống trong chỗ
chết để cho hắn bình tĩnh thần trí vì mình tìm đường sống.
“Ngươi muốn ta nói sao? Ngươi thật muốn ta nói?” Cát Tường cả người phát run, cả khuôn mặt nhỏ không có chút huyết sắc nào, giống như lá khô bị cuốn trong gió, nếu không phải là có Bùi Thanh vịn nàng, nàng đã sớm ngã xuống.
“Đúng vậy, ngài muốn giết tiểu nhân, tiểu nhân không có phản
kháng, chỉ có thể mặc cho bị giết, nhưng tiểu nhân hiện tại không hiểu,
ngài vì sao phải giết tiểu nhân, dù sao cũng phải để cho tiểu nhân hiểu
rõ ràng trước khi chết!”
Cát Tường bi phẫn nhìn chằm chằm hắn. “Ứng Minh Xương! Hơn
mười năm trước, chúng ta mới vào thương đạo, mua vài con ngựa cùng hàng
hóa đi theo thương đội ngươi, không nghĩ tới ngươi cùng trạm dịch bỏ
thuốc làm chúng ta hôn mê, chẳng những cướp đoạt tất cả tài vật, còn
cưỡng bức ta!”
Ứng Minh Xương hồn vía lên mây, chân mềm nhũn, giương mắt
chăm chú nhìn lên, khuôn mặt nàng. . . . . . Trời ơi! Thật sự là tiểu
nha đầu làm hắn “Khắc sâu ấn tượng” đó!
Nghe vậy, dân chúng đứng xem bốn phía một mảnh xôn xao.
Bùi Thanh chấn động như bị sét đánh, cả người cũng ngây dại. “Cát Tường. . . . . .”
Nàng nói gì?
Năm đó, nàng bị ác nhân này cưỡng bức? !
Trong đầu của hắn một hồi thiên toàn địa chuyển.
Thì ra, tất cả trốn tránh đều là vì nguyên nhân này! Buồn bã
trong mắt nàng nhiều năm qua cũng là vì thế, nói vậy, chuyện nàng cùng
Bùi Văn, cũng là nàng muốn hắn từ bỏ nên mới nói vậy, vậy mà nàng cái gì cũng không nói. . . . . .
Nghĩ tới đây, tim của hắn một hồi quặn đau.
“Tiểu, tiểu nhân không biết ngài đang nói cái gì. . . . . .” Ứng Minh Xương ngập ngừng nói.
Ô ô ô, không thể nào, vậy Kim lão bản tiếng tăm lừng lẫy Thương Hoài thành này đúng là tên tiểu nha đầu năm đó?
Hắn thế nào gặp xui xẻo như vậy, mấy năm này ngèo đói vô
cùng, nghe nói trong thành làm đại hỷ sự, vốn là nghĩ đến ăn bữa miễn
phí, sao lại ngoài dự liệu đem mạng mình đưa tới cửa điện Diêm Vương,
sớm biết vậy hắn thà túng thiếu đến còn có cái khố cũng không tới.
“Không biết?” Cát tường cánh môi run rẩy. “Ngươi còn dám phủ nhận?”
Ứng Minh Xương nuốt nước miếng một cái, lắp bắp nói: “Ngài. . . . . . Ngài nhất định là nhận lầm người. . . . . . Tiểu. . . . . .
Tiểu nhân cũng chỉ ba bữa cơm không có việc gì, nào có bản lãnh cướp bóc kẻ khác, còn làm hôn mê người khác. . . . . .”
Bỗng nhiên, một thanh trường kiếm lao thẳng đến bên cổ hắn,
mũi kiếm hướng về phía cổ họng của hắn, Bùi Thanh lạnh lùng nói: “Nếu
không nói thật, ta lập tức giết ngươi!”
Ứng Minh Xương dọa cho sợ đến lắc đầu liên tục. “Không. . . . . . Đừng. . . . . . Tiểu nhân sai rồi. . . . . . Tiểu nhân sai rồi. . . . . . Xin ngài tha cho tiểu nhân một mạng. . . . . .”
“Ngươi cuối cùng thừa nhận. . . . . .” Cát Tường chớp mắt, hai dòng lệ nóng chậm rãi rơi xuống.
Đám người bắt đầu mất bình tĩnh, nhổ nước miếng vào ứng Minh
Xương, “Kim lão bản năm đó mới vài tuổi? Cư nhiên khi dễ một cô gái yếu
đuối, ngươi không phải nam nhân sao?”
“Nói đúng lắm! Cũng không sợ bị thiên lôi đánh!”
“Ngươi ngay cả tư chất làm tên khất cái cũng không có, mau
mau biến khỏi thành Thương Hoài chúng ta nhanh một chút!” Có người đạp
hắn một cước, lại có người chạy tới, khinh thường đạp cho hắn thêm cước
nữa.
“Oan uổng!” Ứng Minh Xương ủy khuất nói: “Tiểu nhân đúng là
lừa rất nhiều tiểu thương đội, nhưng tiểu nhân quả thật không có cưỡng
bức Kim lão bản ngài là sự thật!”
“Chuyện cho tới bây giờ, ngươi còn muốn chối cãi?” Nhiều nước miếng văng tới hơn.
“Thật sự!” Chuyện liên quan đến sống chết, Ứng Minh Xương vội vàng giải thích, “Tiểu nhân. . . . . . Tiểu nhân năm đó là muốn cùng
ngài hoan hảo không sai, nhưng sau khi cởi xuống áo ngài, phát hiện ngài là nữ nhân, tiểu nhân chưa từ bỏ ý định, ngay cả quần cũng thoát ra,
xác định ngài là nữ nhân, tiểu nhân liền. . . . . . Liền nửa đường bỏ
cuộc.”
Lúc này, không chỉ Cát Tường, tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn hắn, bởi vì hắn —— cư nhiên đỏ mặt?
Quái lạ! Đầu và cổ sắp chia làm hai khúc, hắn còn có tâm tình đỏ mặt?
“Lúc ấy, tiểu nhân cho là ngài là tiểu huynh đệ, không nghĩ
tới, không phải. . . . . .” Ứng Minh Xương nói càng ngày càng nhỏ, đầu
cũng càng ngày càng cúi thấp.
“Oa! Yêu nam nhân, người này yêu nam nhân!” Đám người bắt đầu hô hào lên.
Thì ra hắn là —— đoạn tụ . . . . . . (thích đàn ông – Gay)
Đột nhiên, Cát Tường mềm nhũn ngã ngồi trên mặt đất, vẻ liều
chết hung ác vừa nãy không thấy, nàng giống như bị rút sạch tinh thần
cùng linh hồn, cả người thất thần, ngây ngây dại dại.
Thì ra là, nàng không có bị cưỡng bức, nàng không có mất đi trinh tiết. . . . . .
Ông trời ơi, tại sao muốn cùng nàng đùa kiểu này, để cho nàng phải một mình nếm trải đau khổ nhiều năm, tự ti không dám yêu Bùi
Thanh.
Nước mắt trào ra hốc mắt nàng, dọc theo khóe mắt lăn xuống dưới, không biết là nước mắt bi phẫn còn là nước mắt vui sướng.
Bùi Thanh ngồi xuống, nâng cằm của nàng lên, lau đi nước mắt
của nàng, nhìn nàng nước mắt tràn mi, trong mắt của hắn hết thảy đều là
trìu mến cùng thương yêu.
Nữ nhân ngốc này, những năm qua một mình chịu đựng thống khổ nhiều như vậy, nàng thế nào trải qua được?
Nàng thật sự là ngốc cực kỳ.
Ban đêm, bên trong màn uyên ương, Cát Tường lật người, cảm
giác được bên cạnh có người, mắt to nhẹ nhàng chớp, tinh thần đang ngẩn
ngơ, nàng tỉnh lại, thấy tuấn nhan Bùi Thanh đang nở nụ cười ở trước
mắt.
A, trời ạ! Tân lang còn chưa có trở về, nàng liền ngủ thiếp đi, như vậy là sao?
“Khách nhân đều đi rồi?” Nàng có chút bối rối tìm đề tài,
muốn đứng dậy, lại cảm thấy không ổn, hắn liền nằm nghiêng ở bên người
nàng, chống đầu đang nhìn nàng, nếu như muốn xuống giường, chẳng phải là phải đi qua hắn?
Hơn nữa, tối nay là đêm động phòng hoa chúc của bọn họ, nàng
tại sao muốn xuống giường? Nhưng nếu không xuống giường, trình tự trước
mắt làm sao bây giờ?
Nói đến trình tự, mũ phượng nàng đi nơi nào? Hỉ khăn đi nơi nào? Hỉ nương cùng hỉ tỳ cũng đi đâu rồi?
Nàng liếc mắt nhìn, bên ngoài trướng chỉ có bóng dáng nến đỏ, rượu và thức ăn dọn đi rồi sao? Rượu giao bôi còn chưa uống mà? Như vậy có thể không? Oh, nàng bây giờ không nên ngủ . . . . . .
“Tất cả mọi người đi rồi, những người khác say đến bất tỉnh
nhân sự, cũng sắp xếp ngủ ở phòng khách.” Bùi Thanh nhìn vào đáy mắt
nàng, ôn nhu trả lời nàng.
Nàng không dám nhìn vào đôi mắt thâm sâu của hắn nữa, nhắm
chặt lại, nhịp tim lại tăng nhanh. “Tiếp đón nhiều khách như vậy, chàng
nhất định cũng mệt mỏi, mau ngủ đi.”
“Ta điên rồi mới có thể ngủ trong đêm động phòng hoa chúc.”
Hắn cười nhìn bộ dạng luống cuống của nàng, hạ mắt cười một tiếng,
nghiêng người dán lên thân thể của nàng, đôi môi nóng rực hôn lên môi
anh đào của nàng.
Tim Cát Tường nhảy một cái, mặt đỏ hồng như lửa, bị nụ hôn của hắn làm cho như si như say, toàn thân mềm yếu dưới thân hắn.
Nàng không biết hắn bỏ đi y phục của nhau từ lúc nào, chỉ cảm thấy nàng được đặt dưới lồng ngực bền chắc ấm áp, hắn thật là nóng,
chính nàng cũng thật nóng, chèn ép nóng rực kia khiến nàng choáng váng.
Vào giờ phút này, trong lòng nàng không còn khúc mắc nữa,
nàng là trong sạch, nàng không còn cảm thây tự ti nữa, nàng hoàn toàn
đem mình giao cho hắn. . . . . .
Bồng môn nay mới vì quân khai, Phù Dung ấm trướng, nhân ảnh giao nhau, cùng triền miên, cuối cùng quyến luyến cả đêm.
☆☆☆
Buổi sáng, Cát Tường tỉnh lại trong vòng tay của Bùi Thanh,
nàng lẳng lặng đưa mắt nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, ánh mắt từ mày
kiếm của hắn chuyển xuống, nhìn mũi của hắn, môi của hắn, lòng của nàng
nổi lên ấm áp dễ chịu vui sướng.
Hắn có biết tình cảm của nàng đối với hắn mãnh liệt cỡ nào?
Nhìn hắn ngủ trên gối uyên ương tự tay nàng thêu, thì ra đây chính là hạnh phúc.
Trước kia, hắn cũng ở đây bên cạnh nàng, nhưng lòng của nàng
chỉ là đau khổ, hôm nay hoàn toàn ngược lại, nhiều năm khổ sở được bù
lại ấm áp từ trong ngực hắn.
“Đã nhìn đủ chưa, nương tử của ta?” Thanh âm lười biếng truyền tới từ miệng của người khác.
Bùi Thanh đầu tiên là mỉm cười, ngay sau đó mở mắt ra.
Hắn chống thân thể lên, nhìn tân thê tử gối lên cánh tay hắn, nụ cười sâu hơn.
Cát tường mặt từ từ nóng lên, nàng vội vã nằm thẳng, lúng
túng muốn đem mặt vùi vào trong chăn. “Ách, chàng, làm sao biết ta đang
nhìn chàng?”
Khóe miệng hắn chứa đựng nụ cười vui vẻ, vươn một tay ra vuốt sợi tóc rối của nàng, tiếp theo lôi nàng đến dưới thân, nói: “Ngay cả
ta không có mở mắt ra cũng cảm nhận được ánh mắt của nàng, có thể thấy
được nàng đối với ta tình yêu lớn biết bao nhiêu, đã như vậy, cũng
không cần che dấu.”
Hắn vuốt ve mái tóc của nàng, tiếp theo hôn lên cánh môi mềm
mại như hoa, khẽ vuốt cánh tay mảnh khảnh mịn màng như tuyết, hơi thở ấm áp từng đợt từng đợt đánh tới.
Lưỡi cùng môi của nàng vô lực mặc cho hắn đùa nghịch, mềm yếu đáp lại nhu tình của hắn, hai môi dán liền, hơi thở của hắn từ từ nồng
đậm, hai cánh tay ôm chặt nàng, kích cuồng đoạt lấy.
Tân hôn đã mấy ngày, bọn họ chính là trải qua cuộc sống nhàn
nhã như vậy, trong mắt hai người chỉ có lẫn nhau, quên đi tiền trang lớn như vậy, không ai nhắc tới.
Trước đây, bọn họ lãng phí quá nhiều thời gian, hiện tại phải bù đắp lại, trừ đối phương, cái gì cũng không nhìn thấy, cho dù nhìn
thấy, cũng không liên quan chuyện của bọn họ, là chuyện của Bùi Uy.
Bởi vì, hiện tại đại lý chưởng quỹ tiền trang là Bùi Uy.
“Chúng ta như vậy có phải quá đáng hay không?” Cát Tường cười không ngớt hỏi trượng phu.
Tân hôn ngày thứ ba, hai người du hồ trên Thủy Yên Hồ, ngồi
trên lâu thuyền xinh đẹp của mình, trên lâu thuyền, trừ phu thê bọn họ
ra, còn có vài hạ nhân cùng thuyền phu, ngay cả Tiểu Thúy cũng đi theo.
“Còn quá đáng hơn nữa.” Bùi Thanh cực kỳ vui vẻ.
Cát Tường bây giờ đoán không ra trượng phu là có ý gì? Chẳng lẽ, hắn mất rất nhiều công việc cho Bùi Uy?
Câu trả lời, buổi tối sẽ rõ, bởi vì lâu thuyền không cập bờ,
một đường thuyền xuống, đi về phía nam, dọc đường liễu rủ cùng hồ nước,
tình thơ ý hoạ.
“Chúng ta không về sao?” Nàng rất kinh ngạc, điều này cũng
mới biết, tại sao hắn muốn phân phó Tiểu Thúy cùng lên thuyền, nguyên
lai là để cho Tiểu Thúy tới hầu hạ nàng.
Bùi Thanh thái độ thanh thản, hắn nhẹ ôm lấy thê tử vai, khẽ mỉm cười. “Không vội, chơi đã rồi trở về.”
Ba chữ “Chơi đã” này, thật đúng là định nghĩa không rõ ràng!
Tân phu phụ này rất vui vẻ, mà trong thành Thương Hoài có
người gấp đến độ giơ chân, bởi vì hắn chỉ thấy để lại một tờ giấy thiếu
trách nhiệm, mọi sự muốn mình hắn “xử lý” ! Còn lại cái gì cũng không
viết.
Bùi Uy nhìn phong để thư lại kia, ngửa mặt lên trời phát ra
tiếng kêu bất bình, nhưng người cùng thuyền đã sớm đi xa, không còn kịp
nữa rồi!
☆☆☆
Hôm sau, lâu thuyền đến được Lâm Viên, Lâm Viên này đúng là
nổi danh ca múa bậc nhất, còn có tử khúc Bà La Môn, bọn họ ở trong tửu
lâu thưởng thức chuyên nhân ca hát trình diễn, Cát Tường cũng học thổi
khúc, có một niềm vui thú khác.
Qua một ngày, du Mai Sơn, sau Hạ Giang Nam, qua qua huyện
Thanh Tuyền, đến Khúc Loan thành, lên núi Tuyết Nhạn, dạo chơi khắp các
danh thắng, ngắm hết trường đê xuân liễu, xem đã mắt cảnh hồ tuyệt sắc,
thưởng thức rượu ngon món ngon.
Ban đêm, trong lâu thuyền, từ hồng trướng sương phòng truyền
đến tiếng thở dốc vợ chồng ân ái triền miên, Cát Tường cảm giác đây là
ngày hạnh phúc nhất của đời nàng, nhìn bộ dáng của trượng phu, nàng thỏa mãn, còn có cái gì có thể tốt hơn so với cuộc sống cùng người yêu sớm
chiều ở chung đây?
Thời gian trôi qua rất nhanh, bọn họ du ngoạn một vòng, trở
lại Thương Hoài thành đã là nửa năm sau, Bùi Uy vừa thấy bọn họ trở về
liền oa oa kêu to.
“Thật quá đáng! Thật quá đáng!” Hắn bi phẫn, “Hai người các
ngươi thật quá đáng! Tại sao có thể đem tiền trang cùng thương hào đều
quẳngcho ta, bản thân thì chạy ra ngoài chơi?” Cũng không mang ta đi. . . . . . Đây là câu quan trọng nhất trong lòng hắn.
Thân là cha của tám hài tử, bị vợ cả cùng các tiểu thiếp kìm
giữ gắt gao, nơi nào cũng không đi được, hắn thật cũng rất muốn vân du
tứ hải, ô. . . . . . Thật là nhớ cuộc sống trước khi cưới vợ, độc thân
thật tốt.
“Uy đệ ——” Cát Tường nhìn hắn, mỉm cười nói: “Chúng ta không
có ở đây nửa năm này, ngươi thay đổi, chững chạc rất nhiều, nghe nói
ngươi đem tiền trang cùng thương hào xây dựng ý rất tốt, khổ cực ngươi
rồi.”
“Hừ, một câu khổ cực là xong sao?” Bùi Uy bĩu bĩu môi. “Bất
kể nói thế nào, ta vẫn không cách nào tiếp nhận hành động các ngươi nửa
năm trước, các ngươi có biết tiền trang nửa năm qua trải qua bao nhiêu
nguy cơ đổi ngân, những lần đó thật sự là làm ta sợ muốn chết, thiếu
chút nữa là muốn đem bảng hiệu Cát Tường tiền trang phá hủy . . . . .”
“Ngươi còn chưa già, đừng nói nhảm nữa.” Bùi Thanh căn bản
không để ý đến bộ dạng hắn ai oán than vãn kia, nhàn nhạt nói: “Mau thu
dọn quần áo đi, chúng ta còn phải đi xa nhà một chuyến, lần này sẽ dẫn
ngươi cùng đi, còn có các đệ muội cùng bọn nhỏ.”
Phải đi xa nhà? Cát Tường trong mắt thoáng qua một vẻ kinh ngạc, hắn thế nào không có nói cho nàng biết?
“Phải đi xa nhà? Muốn đi đâu?” Bùi Uy sôi nổi hỏi.
“Rất nhanh rồi ngươi sẽ biết.” Ngữ khí Bùi Thanh lãnh đạm.
“Đúng rồi, ngươi sắp là thúc phụ rồi, cho nên đừng oán giận nữa, ngươi
nửa năm này bỏ ra là đáng giá.”
Bùi Uy mở lớn mắt, “Cái, cái gì? Ta được làm thúc phụ rồi?
Chẳng lẽ Cát Tường, ách, không, là tẩu tẩu, chẳng lẽ tẩu tẩu mang thai?”
Ánh mắt hắn nhìn về bụng Cát Tường, quả nhiên hậu tri hậu giác phát hiện bụng của nàng lớn lên.
Một trận vui sướng xông tới, hắn vui vẻ nói: “Trời ạ! Nhị ca! Thật tốt quá! Chúc mừng huynh! Chúc mừng huynh cuối cùng cũng làm cha
rồi!”
Hắn thường vì chính mình lấy vợ sinh con sớm hơn đại ca mà
cảm thấy áy náy, trưởng ấu có thứ tự, thế nào cũng nên là Bùi Thanh cưới trước mới đúng.
Nhưng Nhị ca hắn cùng Cát Tường cứ kéo dài, kéo dài, kéo đến mức hắn phải lấy vợ trước.
Mà nay bọn họ chẳng những thành gia đình, cuối cùng cũng làm cha mẹ, thật là vui mừng cho họ!
“Chị dâu muốn ăn gì, ta lập tức gọi người làm đi mua.” Bùi Uy ân cần hỏi.
Đối với hắn mà nói, mười hai tuổi rời nhà đi theo Bùi Thanh
xông xáo giang hồ, lúc ấy hắn tỉnh tỉnh mê mê, căn bản không quá hiểu
chuyện, Cát Tường cũng như người mẹ, người tỷ tỷ chăm sóc hắn, nếu như
Bùi Thanh nói không cưới Cát Tường, hắn sẽ là người đầu tiên đứng ra
phản đổi.
“Cám ơn ý tốt của ngươi, ta ăn cái gì cũng được, tùy ý là được rồi, ngươi đừng lo lắng.”
Ban đầu thương đội mới thành lập, nàng bởi vì không quen khí
hậu đất đai, thân thể có mấy năm vô cùng yếu ớt, chỉ một chút là nhiễm
phong hàn, ăn thế nào cũng không mập.
Nhưng mà dường như lão thiên muốn bồi thường lại cho nàng,
hiện tại nàng có bầu, lại chưa từng nôn oẹ, đến lúc bụng nàng lớn lên,
nàng mới giật mình mình có thể sắp làm mẹ.
“Như đã nói qua, Nhị ca, chúng ta rốt cuộc đi nơi nào?” Nói
thật , hắn không phải là thật thích mang theo ba lão bà cùng tám hài tử
cùng ra cửa, vậy còn có niềm vui gì đáng nói chứ?
Bùi Thanh nhìn hắn, miễn cưỡng mở miệng nói: “Đi một nơi có thể nhìn thấy nương của ngươi cùng nương của ta.”
Cát Tường kinh ngạc nhìn trượng phu, chẳng lẽ ——
“Nơi có thể nhìn thấy nương của ta cùng nương của huynh?” Bùi Uy nghĩ tới, đột nhiên nhảy dựng lên. “Huynh nói, chúng ta về Khai
Dương thành?”
Khai Dương thành ——
Quầy hàng tiền trang Bùi gia, Bùi Văn nhợt nhạt ốm yếu nhìn sổ sách, đau đầu nhức óc.
Kể từ sau khi hắn tiếp quản tiền trang, tiền trang buôn bán
ngày càng kém, dân chúng trong thành giống như sợ tiền trang bọn họ tùy
thời sẽ sụp đổ, cũng không dám đem bạc gửi ở nơi này, trái lại tiền
trang khác, bởi vì cùng quan phủ giao tình tốt, dân chúng tranh nhau đi
gửi và đổi bạc.
Ai, hắn bây giờ không biết vấn đề ở nơi nào, còn có thể cải
thiện thế nào, Ngô chưởng quỹ trước kia quản lý tiền trang giờ đã cáo
lão về quê, cha hắn lại tuổi tác đã cao, năm gần đây thân thể càng ngày
càng tệ, rất nhiều chuyện cũng nhớ không rõ nữa, hắn ngay cả một người
thỉnh giáo cũng không có.
Nếu như có thể, hắn thật muốn đem tiền trang đáng ghét này
bán đi, đem tiền trang bán lấy ngân lượng để tồn tại tiền trang khác,
dựa vào lợi tức trải qua quãng đời còn lại. . . . . . Đây là ý muốn một
năm trước của hắn.
Mà bây giờ, hắn thật đúng là làm như vậy.
Chuyện bắt đầu từ hai tháng trước, có một người gọi Lưu Thành tới gặp hắn, hỏi thăm hắn có muốn bán tiền trang cùng đại trạch của Bùi gia, hắn suy nghĩ hai ngày, cũng không có cùng bất luận kẻ nào thương
lượng liền cùng đối phương ký giấy.
Hắn thật không có bản lãnh sẽ tiếp tục xử lý tiền trang, hiện tại tình cảnh Bùi gia càng ngày càng tệ, cũng không còn biện pháp thuê
nhiều người làm như vậy nữa.
Hắn tính toán sau khi bán tiền trang cùng đại trạch, sẽ mua
một căn phòng nhỏ, già trẻ ở chung một nhà, tiết kiệm một chút, hẳn là
có thể sống qua ngày.
“Văn Nhi ——”
Bùi phu nhân được hai người tỳ nữ dìu đỡ , kinh hoảng đi vào
tiền trang buôn bán ảm đạm, phía sau còn chánh thê Bùi Văn đi theo ——
Trước kia là thiên kim Hà huyện lệnh – Hà Du Phương.
Chỉ bất quá, Hà huyện lệnh tám năm trước bởi vì câu kết với
quan thương mà vào đại lao, tiền trang Bùi gia ngày càng lụn bại, không
dủ sức cứu giúp.
“Nương, sao người lại tới đây?” Bùi Văn ra đón, mặt mệt mỏi.
Bùi phu nhân bắt được tay của con trai, vội vàng nói: “Văn
Nhi, vừa mới có người đến phủ, bọn họ nói, nơi này đã bán cho bọn họ,
muốn chúng ta trước mười lăm tháng sau phải chuyển đi, đề phòng chủ nhân lập tức sẽ tới, đây là chuyện gì xảy ra?”
“Mẹ, chuyện này hài tử tối nay sẽ nói cho người, Bách Nguyên
Thương hôm nay muốn hoàn trả mười vạn lượng bạc, hài nhi đang suy nghĩ,
xin người đi về trước đi.”
Bùi phu nhân cả kinh, giữ tay của con trai run rẩy. “Chẳng lẽ, tiền trang chúng ta ngay cả mười vạn lượng cũng không có sao?”
Bùi Văn chau mày lại. “Ai. . . . . .” Hắn không muốn nói.
Hắn có mấy người bạn, giựt dây, hắn đem ngân lượng gửi tiền
trang đi kinh thành đầu tư dược liệu trọng yếu, không nghĩ tới lại mất
hết cả vốn.
Những dược liệu kia trên đường vận chuyển về Khai Dương
thành, bởi vì gặp phải một tháng liên miên mưa to mà sinh nấm mốc, căn
bản không ai muốn mua.
“Văn Nhi, con nói chuyện đi!” Bùi phu nhân vội muốn chết.
Bùi Văn nhìn thê tử, “Nàng ở đây làm cái gì? Mau đưa nương
về, về sau tất cả các người không được tới tiền trang nữa.” Bởi vì tiền
trang sắp thuộc về người khác. . . . . . Ai.
“Bùi lão bản!” Một gã trung niên nam tử cường tráng đi vào
tiền trang, một thân quần áo cực kỳ tinh tế, mi mục cũng hết sức chính
trực.
“Thì ra là Lưu gia ——” Bùi Văn nhìn đối phương, phiền não lập tức biểu hiện ở trên mặt.
Chẳng lẽ nhanh như vậy sẽ tới lấy tiền trang đi?
Lưu Thành cười nói: “Vô sự bất đăng Tam Bảo Điện*,
là như vậy, Kim lão bản cùng Bùi lão bản của Bùi gia trang mua Bùi gia
tiền trang đã đến Khai Dương thành, hai người bọn họ muốn nhìn tiền
trang một chút, không biết có được không?”
*vô sự bất đăng Tam Bảo Điện: ý nói không có việc thì đến làm gì.
Bùi Văn cúi thấp đầu, “Dĩ nhiên, dĩ nhiên được.”
Hắn nào có tư cách gì nói không được? Người ta đã sớm đem ngân lượng trả hết, hiện tại, tu hú chiếm tổ chim khách chính là hắn.
“Văn Nhi, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Bùi phu nhân
luống cuống. “Tại sao người này nói có người mua tiền trang? Con ——
không phải là đem tiền trang bán đi chứ?”
Bùi Văn thở dài, cái gì cũng không muốn nói tiếp.
Biết rõ hắn không có khả năng, nhưng mẫu thân hắn cố chấp muốn hắn tiếp quản tiền trang.
Ngay từ đầu hắn cũng đã nói rồi, hắn không muốn quản lý tiền
trang, muốn cha mẹ hắn tìm Bùi Thanh cùng Bùi Uy trở về, nương hắn lại
khiển trách vô căn cứ, hơn nữa không cho hắn nhắc lại, hôm nay, tiền
trang vẫn là bại hết trong tay hắn.
“Như vậy, tại hạ phải đi kêu Bùi lão bản cùng Kim lão bản đi vào.”
Lưu Thành cười đi ra ngoài, Bùi Văn hoang mang đưa mắt nhìn
hắn, bên tai hắn còn có hai nữ nhân làm phiền, một là nương của hắn, một là lão bà hắn, vẫn hỏi hắn bây giờ là chuyện gì, hắn thật là bị phiền
chết.
Hắn nhìn cửa lớn tiền trang, tưởng tượng chủ nhân tương lai
sẽ là hạng người gì? Có đem tiền trang kinh doanh tốt hơn hắn không? Hắn vốn là không có ngày này. . . . . .
Đang suy nghĩ lung tung, một nhóm người tiến vào tiền trang, hắn vội vã thẳng lưng.
Một cô gái đang có thai gương mặt tú nhã chầm châm bước vào tiền trang, hắn lập tức kinh động nhảy xuống. “Cát Tường!”
Cát Tường khẽ mỉm cười, “Đại thiếu gia, đã lâu không gặp, ngài vẫn khỏe chứ?”
“Thật sự là nàng, Cát Tường. . . . . .” Bùi Văn thất thần, hắn còn tưởng rằng, mình sẽ không còn được gặp lại nàng. . . . . .
Nàng vẫn xinh đẹp như vậy, mặc dù có thai, nhưng so với thê tử béo mập phát tướng kia của hắn thì tốt hơn rất nhiều….
“Bùi lão bản, vị này chính là Kim lão bản mua Bùi gia tiền trang.” Lưu Thành nói.
Bùi Văn sửng sốt, “Ngài nói. . . . . . Cái gì?”
Cát Tường mua Bùi gia tiền trang, làm sao có thể?
“Còn có, vị này là Bùi lão bản mua Bùi gia trang.” Lưu Thành
tránh người ra, một nam tử tuấn dật xuất hiện trước mắt Bùi Văn và đám
người, Bùi phu nhân thất thanh kêu lên.
“Là ngươi. . . . . . Ngươi, tiểu tử này trở về làm cái gì?”
Bùi Thanh khóe miệng nhếch lên nụ cười trào phúng. “Bà mới
vừa không nghe thấy sao? Tiểu tử ta đây mua Bùi gia trang, Cát Tường mua Bùi gia tiền trang, Cát Tường bây giờ là thê tử của ta, cho nên hiện
tại sản nghiệp Bùi gia cũng giữ trong tay ta.”
“Cái. . . . . . Cái gì?” Bùi phu nhân thân thể lảo đảo muốn ngã.
“Đúng rồi, có chuyện rất quan trọng, ta nghĩ đại nương cũng
sẽ không nhớ chứ? Chính là đánh cuộc của chúng ta.” Hắn lạnh lùng nhìn
bà. “Hiện tại bà không phải là cũng thực hiện đánh cuộc năm đó, cởi quần áo, đến trước mộ phần của nương, cho bà ba cái khấu đầu rồi sao?”
“Câm, câm miệng! Không, không được vô lễ với ta . . . . .
Ngươi mua đại trạch cùng tiền trang, không thể nào, đây tuyệt đối không
thể nào. . . . . .” Bùi phu nhân lắc đầu, sắc mặt trắng bệch, cơ hồ sắp
ngất.
Mà bà, cũng thật sự đã bất tỉnh, từ đó không tỉnh lại, không có tắt thở, nhưng không tỉnh.
☆☆☆
Nếu như nói, Bùi Thanh còn có cái gì tiếc nuối, chính là Cát
Tường không có sinh cho hắn một nữ nhi xinh đẹp như nàng, mà là sinh ba
tiểu tráng đinh (khỏe mạnh) như dã ngưu cho hắn!
“Cha! Bùi Quân mắng ta là heo đần.” Bên ao sen hậu hoa viên
Bùi phủ, lão tam Bùi Minh dùng cái chân ngắn mập mạp kia, đùng đùng chạy tới tố cáo.
“Là ngươi mắng ta là ngốc trước!” Bùi Quân không cam lòng yếu thế, cũng đùng đùng chạy tới tố cáo.
“Nói đúng đi, ngươi cũng mắng ta là một đống phân.” Lão đại
Bùi Tích cùng lão nhị Bùi Quân tuổi gần bằng nhau, hai người đồng thanh.
“Rõ ràng chính là các ngươi mắng ta là heo đần trước!” Bùi Minh vô cùng tức giận phản bác.
“Là ngươi mắng ta là một đống phân trước!” Bùi Tích rất kiên trì.
“Đúng! Sau đó ngươi lại mắng ta là đầu ngốc!” Bùi Quân luôn lựa chọn cùng phe với đại ca.
“Cha!” Bùi Minh hốc mắt đỏ lên, bắt đầu có dấu hiệu muốn khóc.
“Được rồi ——” Thần bảo vệ chính nghĩa trong lòng ba huynh đệ
—— Cha bọn hắn, Bùi Thanh Đại đương gia Cát Tường tiền trang, hắn chỉ
vào đứa út, “Ngươi là heo đần.”
Lại chỉ vào con thứ, “Ngươi là đầu ngốc.”
Cuối cùng chỉ vào con trai lớn, “Ngươi là một đống phân.”
“Các ngươi theo thứ tự là heo đần, đầu ngốc cùng một đống
phân, nói cách khác, Bùi Thanh ta sinh một con heo đần, một con ngốc đầu cùng một đống phân, nên khổ sở chính là ta và nương của các ngươi mới
đúng, các ngươi có cái gì tốt mà ầm ĩ, đi chơi đi, đừng đến phiền ta và
nương của các ngươi nữa.”
Ba huynh đệ khó hiểu nhìn cha bọn hắn, mặc dù như đúng mà là
sai, nhưng nhìn hắn nói như chuyện đương nhiên vậy, phải là không sai.
“Nha! Đi chơi!” Ba người chạy vụt đi.
Cát Tường buột miệng cười, nhìn trượng phu.
Chỉ có hắn mới có biện pháp trị được ba tiểu tử tinh lực tràn đầy này, nàng nha, hoàn toàn không có cách.
“Nếu như cho chàng một ý nguyện, chàng muốn một nữ nhi có
đúng không?” Nàng ôm tay trượng phu, mỉm cười hỏi, phu thê người hai
thanh thản tản bộ dọc theo con đường nhỏ rải đá trong hoa viên.
Mấy năm này, Cát Tường tiền trang có được sự ủng hộ của quan phủ, ấn hành quan phiếu, phân hào (chi nhánh) ngày càng nhiều, dĩ nhiên, Bùi Thanh cũng càng lúc càng bận rộn, mặc dù có
Bùi Uy, Lưu Thành, Đỗ Lập gánh vác một phần công việc, nhưng vẫn có thật nhiều chuyện, hắn nhất định phải thân lực thân vi. (tự mình làm)
“Nếu như chỉ có một ý nguyện, ta hi vọng nàng có thể tìm được các muội muội của nàng, đây là chuyện ta đáp ứng nàng nhưng vẫn không
có cách nào thực hiện.”
Thế sự làm thật biến hóa khó dò, chỗ đang ngồi này là nơi ở,
từng là tuổi thơ cùng ác mộng thời niên thiếu của hắn, thế nhưng hôm nay hắn lại lựa chọn ở nơi này, hơn nữa trong lòng cảm thấy kiên định vô
cùng.
Cha hắn đã không còn nhận biết được người, hiện tại do hắn và Bùi Uy cùng nhau phụng dưỡng, hắn thường đi bồi lão nhân gia.
Hơn phân nửa thời gian, hai cha con cũng không có quá nhiều
đối thoại, nhưng hắn vẫn phát hiện, thì ra là hắn rất yêu cha của hắn.
Tình thương cốt nhục, hắn đã mất lúc thơ ấu cùng thời trẻ, ở
giữa trống rỗng một đoạn năm tháng dài, hiện tại rốt cục phải hàn gắn,
đền bù trở lại.
“Chàng đã tận lực.” Cát Tường sâu kín thở dài.
Hắn không chỉ một lần phái người đi tìm các muội muội của nàng, nhưng lần lượt đều uổng công vô ích.
Có lúc nàng sẽ không khỏi cảm thấy sợ, sợ các muội muội của
nàng có hay không đã không còn ở nơi trên đời này rồi, nếu không làm sao lại tìm khắp không thấy?
Nhưng, nàng lại an ủi mình, không có tin tức chính là tin tức tốt, mặc dù không tìm được các nàng, nhưng lại không hề hỏi thăm được
bất kì chuyện xấu về các nàng, các nàng, nhất định là không có chuyện
gì.
“Ta tính toán đem in chuyện các nàng bán mình chôn cha để tận hiếu, đặt ở các quầy nhỏ của tiền trang, người nào thấy cũng có thể lấy đi, tin rằng làm như thế hiệu quả sẽ tốt hơn nhiều, hoặc giả có thể tìm được các nàng.”
Trời xanh, gió trong lành, Cát Tường nhìn trượng phu, trong lòng gọi to tên các muội muội.
Như Ý, Hoa Khai, Phú Quý, các ngươi biết không? Đại tỷ rất tốt bởi vì tỷ phu các ngươi đối với ta rất tốt, tốt vô cùng.
Các ngươi đâu rồi, các ngươi có tốt không?
Sẽ gặp nhau, một ngày nào đó, các nàng sẽ gặp nhau . . . . . .