Cát Quẻ

Chương 159Khủng Bố Như Vậy


Đọc truyện Cát Quẻ – Chương 159: Khủng Bố Như Vậy


Xem xong dạo phố, các tiểu nương tử đồng thời trở về phủ.
Bốn người từ trên xe ngựa xuống, vào cửa trong, liền thấy Tống Chi Hoạ không xa đằng trước.

“Tống tỷ tỷ!” Người ở phía trước, ngũ nương tử như thế nào cũng phải đi lên miêu tả sự náo nhiệt của cảnh dạo phố cùng vẻ anh tuấn của Quân Tử Niệm một phen!

Một tiếng kêu như vậy, lại làm hai chủ tớ đằng trước hoảng sợ.

Tống Chi Hoạ nhét nhét đồ vật trong tay áo, quay người lại, nhưng không rút tay từ trong tay áo về.
Nàng ta tận lực làm tiếng nói của chính mình ôn hoà, mỉm cười: “Các ngươi đã từ bên ngoài trở lại.”

Giương mắt xem Quý Vân Lưu, thấy chất liệu kia trên người nàng, Tống Chi Hoạ cũng không nhận ra, chỉ sợ là xiêm y màu đỏ chỉ có hoàng gia mới có thể mặc.
Biểu cô nương chỉ cảm thấy hai mắt vô cùng đau nhức: “Lục muội muội, đã lâu không thấy.
Buổi trưa ta liền nghe được nha hoàn nói ngươi từ trong cung trở về phủ.
Ta vốn định đến viện thăm ngươi, nhưng khi đó thân thể ta không khoẻ, mới không đi qua, ngươi đừng tức giận mới được.”

Một khắc mà biểu cô nương quay người lại kia, Quý Vân Lưu tại chỗ liền tóm lấy cánh tay của Cửu Nương bên cạnh.

Chết tiệt!

Lúc trước xem vị biểu cô nương này chỉ cảm thấy lòng tự trọng của nàng ta cực mạnh, người lại không có vận số lớn mà thôi.
Hiện tại hơn một tháng không thấy, như thế nào toàn thân đều là khí đen, khủng bố như vậy!


Quý Vân Lưu cười cười: “Tống tỷ tỷ tuyệt đối không cần nói như vậy, thân thể quan trọng, chúng ta đều là người một nhà, khi nào Tống tỷ tỷ đến trong viện ta ngồi ta cũng đều hoan nghênh.”

Cô nương, lương tâm lại không mọc ở trên mặt, sát khí sắp tràn ra của cô đã bán đứng lời nói trái lương tâm của cô!

“Tống tỷ tỷ, ngươi đây là từ chỗ nào trở về?” Nhị cô nương thấy Dao Dao tay cầm mũ sa, kỳ quái hỏi.

Tống Chi Hoạ theo ánh mắt nhị nương tử thấy mũ sa chính mình đội, không ngẩng đầu: “Mới vừa rồi ta cũng muốn ra cửa đi xem cảnh Trạng Nguyên dạo phố khó gặp được.
Chỉ là khi ra phủ, mới biết được chư vị muội muội đã đi rồi, lúc này mới trở về.”

“Tống tỷ tỷ, ngươi không đi xem đúng là đáng tiếc!” Ngũ nương tử cười rạng rỡ, tiến lên liền muốn nói kỹ càng tỉ mỉ với nàng ta, lại thấy biểu cô nương thi lễ, ngắt lời: “Chư vị muội muội, thân thể ta có chút không khoẻ, đi về trước.”

Nàng ta nói xong, không nhìn mọi người một cái, trực tiếp xoay người rời đi.

“Hôm nay Tống tỷ tỷ có chút kỳ quái.” Ngay cả tứ nương tử cũng nhìn ra chỗ không bình thường trong đó.

Quý Vân Lưu nhìn người toàn thân đều phiếm ra khí đen đằng trước: “Thân thể Tống tỷ tỷ không khoẻ, chúng ta sau này ít đi quấy rầy nàng ấy, để nàng ấy thanh tĩnh một chút, tĩnh dưỡng thân thể đi.”

Cô nương này mấy ngày gần đây có tai ương lớn, ai chạm vào người đó xui xẻo, mọi người vẫn là cách xa một chút đi!

………..

Ngọc Hành cùng Cẩm Vương ở trong phủ trò chuyện một lát, Tạ Phi Ngang đúng hạn tới.
Đại khái vì mấy ngày gần đây hắn đều ở trong Cẩm Vương phủ, tiến vào phủ Cẩm Vương liền giống như nhà mình.

Vừa vào viện, đầu tiên là bảo gã sai vặt nâng nước, sau khi tắm gội thay quần áo mới khoan thai đến Đông sương phòng chính viện cùng hai người dùng bữa.

“Làm Trạng Nguyên thật không dễ!” Tạ Phi Ngang một thân thoải mái sạch sẽ ngồi bên cạnh bàn kêu khổ thấu trời: “Cưỡi ngựa dạo phố kia chỉ một chữ mệt! Thật là mệt chết ta!”

Lục hoàng tử vỗ bàn cười nói: “Nhìn một cái, nhìn một cái! Đỗ Trạng Nguyên liền khó lường, nói chuyện đều là vị mục nát chua lòm! Ngươi có bản lĩnh nói lời này cho sĩ tử thiên hạ nghe một chút!”

Hôm nay Ngọc Hành cũng cao hứng, cùng Lục hoàng tử châm chọc Tạ Tam vài câu cùng loại “Có bản lĩnh đến trước mặt Hoàng Đế từ chức quan”.

Theo sau, nữ đầu bếp trong phủ đưa tới mấy con gà nướng lò, mấy người uống rượu ăn thịt, cùng nhau ăn vui vẻ một bữa.
Khi sắc trời bắt đầu tối, hai người mới từ chính viện trở về sân chính mình đi vào giấc ngủ.

Thất hoàng tử vừa bước ra chính viện, Tịch Thiện dựa sát lại, ở bên tai hắn thấp giọng nói: “Thất gia, Cửu Nương trước đó truyền đến tin tức, nói bốn phía Quý phủ đều bị giám thị.”

Ánh mắt Ngọc Hành sâu xa lạnh lẽo nhìn chằm chằm Tịch Thiện.

Tịch Thiện nói: “Cửu Nương nói, sau giờ Ngọ, Quý lục nương tử ra phủ xem dạo phố, cảm thấy hai người bán hàng rong cạnh cửa Quý phủ không ổn, nói bọn họ đều là người có võ nhà quan, có khả năng là tử sĩ Nhị hoàng tử phái tới, muốn Thất gia ngài đi kiểm chứng một chút.”

Ngọc Hành hơi nhăn mày lại.
Thủ đoạn của Cảnh Vương càng thêm tàn nhẫn, dã tâm càng thêm không che lấp.
Hắn ta hãm hại Thái Tử và Lục hoàng tử còn chưa đủ, thế nhưng ngay cả Quý phủ cũng bị giám thị.

“Ngươi liền dẫn người đi điều tra một chút, xung quanh Quý phủ ước chừng có bao nhiêu người.

Lại đi nói cho Cửu Nương, ngày thường phải chú ý an toàn của lục nương tử cho tốt!” Ngọc Hành thấp giọng phân phó.

Tạ Phi Ngang mắt thấy Tịch Thiện rời đi, mắt say lờ đờ mông lung thăm dò Ngọc Hành: “Thất gia, ta nhớ rõ lục nương tử hình như còn có một vị muội muội ruột thịt cùng cha khác mẹ?”

Ngọc Hành nhìn Tạ Tam không nói.

Tạ Tam mắt mang khao khát: “Lục nương tử xuất sắc phi phàm như vậy, muội muội nàng ấy cũng nên có vài phần tương tự đi? Ta đi cầu thú thất nương tử Quý phủ, Thất gia ngài cảm thấy được không?”

Ngọc Hành nghĩ đến Quý Thất giống như kẻ điên chạy tới, nhún người hành lễ với chính mình, hơn nữa còn bẩm báo tên họ cùng thứ tự trong nhà.
Gương mặt kia trông như thế nào, hắn tự nhiên đã quên, ấn tượng đối với Quý Thất chỉ dừng lại trên chữ “Xuẩn” này, lập tức trả lời: “Thất nương tử Quý phủ kia ngoại trừ rất ngu xuẩn rất ghê tởm người, ta không nhớ nổi những mặt khác.”

“…” Lực rượu của Tạ Phi Ngang đều bị doạ tỉnh: “Thất gia, thật sự không ra gì như vậy?”

Ngọc Hành nâng bước liền đi: “Bản thân ngươi có thể đi nhìn một cái.”

Có người giám thị, hôm nay Thất hoàng tử tự nhiên không thể lại đi trèo tường Quý phủ.
Hắn cầm trường kiếm trăm mét ở trong lòng thọc Nhị hoàng tử một vạn lỗ thủng, mới ở trên giường mới của phủ Cẩm Vương chậm rãi ngủ.

………….

Ngày càng ngày càng nóng, hai ngày sau, hạ nhân Quý phủ đặt hòm xiểng trên xe ngựa, chúng nữ quyến Quý phủ ngồi lên xe, khởi hành đi phủ Ninh Bá.

Tống Chi Hoạ nắm lấy lọ nhỏ trong tay áo, ngồi trên xe, biểu tình căng chặt lại đầy mặt đỏ bừng.

Ngày hôm trước, sau khi nàng ta đoạt được quyển sách cùng lọ thuốc trong tay gã y phục xanh trên phố, mang theo hai món đồ này liền nhốt mình trong phòng.


Biểu cô nương năm nay tuy đã mười sáu, rốt cuộc là tiểu nương tử chưa lấy chồng xuất thân dòng dõi thư hương.
Ban đầu không biết sách này là vật gì, mở ra vừa thấy mới biết là một một quyển đông cung bí đồ!

Thật ra nàng ta đã sớm có suy đoán, nhưng nhìn những hình vẽ trên đó, cũng nhịn không được đầy mặt nóng sốt đỏ bừng.

Đây vốn là bí đồ đông cung lấy ra từ phủ Cảnh Vương, hình vẽ cùng độ rõ ràng phía trên không thể đánh đồng với loại trên phố.
Biểu cô nương gương mặt vừa phát sốt, vừa nghĩ đến chính mình cùng Ninh thế tử…
Đều nhìn một lượt hết tập tranh.

Nàng khép tập tranh lại, nhét tập tranh dưới nệm, ngồi trên giường mở lọ nhỏ trong tay ra, muốn coi một chút xem bên trong còn có bao nhiêu ngũ thạch tán, nên dùng như thế nào.

Bỗng nhiên, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa: “Cô nương, người không sao chứ! Người như thế nào khoá cửa lại!”

Tống Chi Hoạ chấn động toàn thân, tay run lên, khiến phấn trong bình rải ra hơn phân nửa.
Nàng ta vội vàng hốt những phấn này trở về, nâng bàn tay lên, đổ vào miệng lọ lại không nhét vào được bao nhiêu.

“Cô nương! Người không có việc gì chứ? Người không cần doạ nô tỳ!” Tiếng gõ cửa càng ngày càng vang.

Trong lòng Tống Chi Hoạ lo sợ, hô một tiếng: “Ta không có việc gì, để ta yên tĩnh trong chốc lát!” Rồi sau đó, nàng ta cúi đầu thổi một hơi ở miệng lọ, khiến bột phấn bị thổi vào lọ và trong mũi chính mình…

Chính là lúc ấy ngày hôm đó, biểu cô nương biết được cách dùng cùng dược hiệu của ngũ thạch tán trong lọ này.

Ngày ấy ngửi thuốc, nàng ta chỉ cảm thấy chính mình có được toàn bộ hạnh phúc…
Ninh thế tử dùng ánh mắt thâm tình nhất trên đời ngắm nhìn nàng, đưa tay vuốt ve nàng, trên giường thương tiếc nàng, đối với nàng như châu như bảo…
.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.