Đọc truyện Cát Quẻ – Chương 157
Đại Lý Tự Khanh không nghe được lời nói của Thất hoàng tử, cũng không thấy biểu tình của y, chỉ biết Thái Tử phẫn nộ trừng to mắt, hoả khí rất lớn.
Ông ta muốn tiến lên thay Ngọc Hành giải thích một phen, rồi lại không biết giải thích từ đâu.
Chẳng lẽ muốn nói, Thái Tử điện hạ, ngài oan uổng Thất điện hạ, Thất điện hạ cũng là nửa đường bị hạ thần kéo tới thêm can đảm mà thôi.
Hiện giờ cả chính mình cũng phải trình chứng cứ đến trước mặt Hoàng Đế, lại nói thay người đi cùng chính mình, bọn tôi không phải một đám, vậy có chút làm bộ làm tịch.
Trần Đức Dục còn đang suy nghĩ mở miệng như thế nào, Ngọc Hành đã lùi lại một bước, cao giọng nói: “Thái Tử điện hạ, chuyện này rốt cuộc chân tướng thế nào, tới trước mặt Hoàng Thượng sẽ tự rõ ràng.
Thái Tử điện hạ nếu bị hãm hại, Hoàng Thượng thánh minh vô song cũng sẽ có định đoạt.
Trước khi chân tướng còn chưa được điều tra rõ, vì bận tâm mặt mũi hoàng gia, còn mong Thái Tử điện hạ thu hồi lời bôi nhọ thần đệ, nói năng cẩn thận!”
Hắn nói không kiêu ngạo không siểm nịnh, quân thần phân rõ ràng sạch sẽ, khiến tất cả người bên cạnh nghe thấy đều trợn mắt há hốc miệng.
Thái Tử một khuôn mặt nghẹn đến mức trắng xanh, bị nghẹn đến một câu cũng nói không nên lời.
Thất đệ đệ của hắn thế nhưng nói chính mình bôi nhọ hắn ta! Rõ ràng lúc trước hắn ta nói nếu biết được cách cục trong cung chính mình, có thể xếp người vào, liền không phải hãm hại đơn giản như vậy…
Ngọc Hành nói xong, chắp tay thi lễ, mặc kệ sắc mặt Thái Tử, sau khi cáo từ liền đi.
Trần Đức Dục lấy được chứng cứ, cũng cần về cung bẩm báo Hoàng Đế.
Ông ta thấy Thất hoàng tử rời đi, giống như tiểu tức phụ mang người ngựa theo sau Ngọc Hành, cũng theo đó đi rồi.
Ngọc Tranh nhìn Ngọc Thất nghênh ngang rời đi, nửa ngày nghẹn ra một câu: “La Tường! Ngươi nói hai mươi vạn lượng này là chuyện như thế nào?”
Thái giám Đông cung run run rẩy rẩy quỳ trên mặt đất: “Điện hạ, nô tài, nô tài cũng không biết nơi này vì sao lại có hai mươi vạn lượng.
Việc này, việc này…
Giống như Thái Tử điện hạ ngài nói, có lẽ đây là một vòng bẫy mà Thất hoàng tử sắp đặt!”
“Đông Cung thủ vệ nghiêm ngặt, tất cả thị vệ đều do nhị ca nhi chọn ra, thất ca nhi nơi nào có thể ở trong cung của bổn cung sắp đặt bẫy rập!” Thái Tử ngẫm nghĩ, suy nghĩ rồi lại nghĩ: “A cha nói ta không biết quản thuộc hạ, ông nói rất đúng.
Bổn cung là quản thuộc hạ không nghiêm! Bổn cung phải hỏi Đồng tướng, nên quản thuộc hạ như thế nào!” Nói, Thái Tử lập tức cho bãi giá đến phủ Đồng tướng.
Thái giám vội vàng ngăn cản: “Điện hạ, chuyện quan trọng nhất hiện giờ của điện hạ chính là hai mươi vạn lượng chứng cứ kia.
Đại Lý Tự Trần đại nhân đang ôm chứng cứ đến trước mặt Hoàng Thượng tham tấu điện hạ một quyển đấy ạ!”
“Đúng vậy, chuyện này không phải ta làm, ta phải đi nói rõ ràng với a cha.” Ngọc Tranh nhấc vạt áo, ra khỏi điện Kim Vũ, phân phó người chuẩn bị xe ngựa.
Thái giám tiến lên đi theo nhắc nhở nói: “Điện hạ, thị vệ Đông Cung tất cả đều do Cảnh Vương điện hạ chọn…
Lời này chờ lát nữa tiến cung liền không cần nhắc tới với Hoàng Thượng ạ.”
“Vì sao?”
“Cảnh Vương vì điện hạ ngài lao tâm lao lực, nếu nhắc đến Cảnh Vương, khiến Hoàng Thượng hoài nghi Cảnh Vương, đây không phải khiến Cảnh Vương đau lòng sao? Nếu sau này Cảnh Vương lạnh lòng, chi phí bạc của Đông Cung chúng ta chỉ sợ…”
Lời phía sau La Tường còn chưa nói xong, Ngọc Tranh liền hiểu rõ: “Nhị ca nhi chính là người thân của bổn cung.
Ngoại trừ a cha, người bổn cung thân nhất chính là đệ ấy.
Đệ ấy trung thành và tận tâm với bổn cung, chuyện vu oan hãm hại bổn cung này, sao có thể do đệ ấy làm!”
…………
Ngọc Hành cùng Trần Đức Dục ra khỏi Đông Cung.
Trần đại nhân rốt cuộc không nhịn được, hỏi Thất hoàng tử: “Thất điện hạ, chuyện hai mươi vạn lượng này…
Ngài thấy thế nào?”
Ngọc Hành nói: “Trần đại nhân phá án như thần, chuyện này Ngọc Hành không dám tuỳ tiện phán đoán, vẫn là Ngọc Hành phải thỉnh giáo Trần đại nhân.”
Trần Đức Dục liền nói không dám, không dám, lại nói ra phỏng đoán trong lòng của chính mình: “Hạ quan cho rằng, chuyện hai mươi vạn lượng này, Thái Tử xác thực không biết.
Người mật báo giấu đầu lòi đuôi, ban đầu hạ quan cho rằng hắn sợ Thái Tử làm chuyện bất lợi với hắn mới che giấu tung tích như thế.
Hiện giờ xem ra người này chỉ là muốn hãm hại Thái Tử, phá hư nền tảng lập quốc của Đại Chiêu ta!”
Trong lòng Ngọc Hành cười lạnh lùng, động đến Thái Tử liền động đến nền tảng lập quốc thật ra là đánh giá cao nhất đối với Thái Tử.
Thái Tử ngoại trừ dịu dàng săn sóc một chút đối với nữ tử, còn biết cái gì?!
Trong miệng hắn nói: “Trần đại nhân phân tích cực kỳ chính xác.
Chiếu theo tình hình vừa rồi, đại ca ta tức giận như thế, ta cũng cảm thấy đại ca chính là bị người vu oan hãm hại.”
Trần Đức Dục thấy cả Thất điện hạ cũng tán thành phỏng đoán của chính mình, tinh thần phấn chấn!
Hiện giờ ông ta tìm được hai mươi vạn lượng chứng cứ, lại đưa ra phỏng đoán không phải do Thái Tử làm, Hoàng Thượng nhất định sẽ cực kỳ tán đồng.
Còn về độc thủ phía sau màn là ai, ông ta còn có thể chậm rãi điều tra.
Chỉ cần đầu bản thân còn chưa chuyển nhà, hết thảy đều dễ nói.
Tảng đá lớn trong lòng Đại Lý Tự Khanh buông xuống, định cùng Thất hoàng tử một đường vào cung.
Ngọc Hành ngồi trên lưng ngựa, giương mắt nhìn đám mây bay phía chân trời.
Mây tía được tia nắng chiếu, ánh lên sắc hồng giống như gương mặt trắng nõn ửng hồng của người nọ.
Lại nói nữa, từ khi người nọ vào cung, chính mình ở ngày thứ hai cùng nàng nắm tay, liền không còn lén đơn độc gặp mặt, tính toán đâu ra đấy cũng đã một tháng.
Hiện giờ người nọ đã trở về Quý phủ…
“Trần đại nhân, ta bỗng nhiên nghĩ đến còn một chuyện, như vậy ta liền đi trước một bước.” Ngọc Hành quay đầu ngựa lại, trực tiếp đi trở về.
Thái Tử bị vu hãm, Nhị hoàng tử cùng Thái Tử có lẽ sắp trở mặt…
Hôm nay trong lòng hắn vui sướng, rất muốn tìm người nọ chia sẻ thưởng thức chuyện vui.
Hôm nay đi theo Thất hoàng tử xuất cung chính là Tịch Thiện chân đã lành.
Tịch Thiện không thể so với Ninh Thạch.
Hắn biết ăn nói.
Khi Ngọc Hành và Trần Đức Dục đang nói việc công, hắn ở phía sau cùng Đại Lý Tự Thiếu Khanh cũng là trò chuyện nhiệt tình.
Thiếu Khanh kia mắt thấy Thất hoàng tử không trở về trong cung, kỳ quái hỏi: “Thất hoàng tử đây là muốn đi đâu?”
Tịch Thiện hỏi cũng không hỏi, đồng dạng chuyển đầu ngựa, cười nói: “Thất gia ta là muốn đi đến phủ Cẩm Vương điện hạ.”
Biết chủ tử ai bằng Tịch Thiện.
Ngọc Hành thật là đi đến chỗ lúc trước là phủ Quỳnh Vương, hiện giờ là phủ Cẩm Vương.
Cẩm Vương nhờ hoạ được phúc, được năm ngàn lượng bạc của Hoàng Đế ban cho.
Nhiều ngày nay sớm đã sơn lại cửa lớn vương phủ sáng bóng, ngay cả bảng hiệu cũng đổi một lần, toàn bộ rực rỡ hẳn lên.
Lục hoàng tử biết được Ngọc Hành lại đây, ăn mặc rực rỡ tự mình ra cửa lớn nghênh đón: “Thất ca nhi! Nhanh tiến vào, ta lục ca đệ vừa lúc bảo phòng bếp làm gà nướng sơn dã, đệ tới vừa đúng thời điểm! Tiểu Tạ phái người lại đây nói đợi chút hắn cũng sẽ qua đây, các ngươi chẳng lẽ là cùng nhau hẹn tốt?”
Năm ngàn lượng hèn khiến cho Vương gia nghèo biến thành vương gia phú quý, Ngọc Hành đối với vị lục ca này cũng là lau mắt mà nhìn.
Chính mình dù sống lâu một đời, chuyện tính toán chi phí tiền bạc này cũng không thể so sánh với Lục hoàng tử.
“Tạ Tam hôm nay đề danh bảng vàng, ngày đại hỉ như vậy, hắn lại vẫn có thể rút ra đến đây?” Ngọc Thất rất kinh ngạc.
Lục hoàng tử đắc ý cười nói: “Hai chúng ta chính là trải qua đồng sinh cộng tử, phần tình nghĩa sinh tử này bọn họ như thế nào có thể sánh bằng.
Vả lại, những cô ba bà sáu đó dẫm nát ngạch cửa Tạ phủ, tiểu Tạ nói chính hắn suýt nữa phải bị phiền chết.
Người này à, có tiểu nương tử ái mộ còn muốn kêu khổ thấu trời…”
Hai người vừa nói chuyện phiếm vừa vào phủ.
Nửa tháng không thấy, cỏ dại trước kia trong phủ Cẩm Vương đều bị diệt trừ, cỏ cây đều chỉnh đốn một phen.
Hiện giờ toàn bộ phủ ngược lại cũng lộ ra một mảnh sức sống bừng bừng.
Xem ra năm ngàn lượng này thật ra được Lục hoàng tử dùng ra giá trị của tám ngàn lượng.
.