Cát Quẻ

Chương 150


Đọc truyện Cát Quẻ – Chương 150

Khoé miệng Quý Vân Lưu giật giật, có loại cảm giác bị gió lạnh thổi qua.

Người này quả nhiên làm bộ thật tự nhiên, dáng vẻ nhẹ nhàng đến mức nàng cũng muốn đánh người!

“Sư huynh giáo huấn cực kỳ…” Quý Lục tôn sư trọng đạo, thái độ cực kỳ cung kính: “Sư muội lần này không mời tự đến, ngoại trừ mời sư huynh ăn dứa, còn có một chuyện…”

Khoé miệng bảo trì vạn năm không đổi của Tần vũ nhân hơi cong lên.

Quý Vân Lưu nói tiếp: “Sư huynh là rồng giữa loài người, lấy thân gánh vác thiên hạ, hẳn là nói chuyện giữ lời chứ?”

Cái mũ thật lớn chụp trên đỉnh đầu, lấy thân gánh vác thiên hạ cũng đã nói ra, Tần vũ nhân đành phải mở lời: “Tự nhiên là phải nói lời giữ lời.”

“Tốt!” Quý Vân Lưu cao hứng, ném mâm dứa trong tay xuống: “Sư huynh, đạo pháp của sư muội nông cạn, hiện giờ có một việc khó, bối rối sư muội đã lâu, mỗi ngày trằn trọc, hoàn toàn không có cách nào.
Sư muội cũng bị việc này làm cho hao gầy, không có biện pháp.
Cho nên, lần này lại đây muốn nhờ sư huynh chỉ điểm bến mê…”

Tần vũ nhân nhìn lục nương tử mặt mày hồng hào, gần đây ở trong cung lại trắng trẻo chút, nở nang chút, gật đầu: “Xác thật, sư muội mấy ngày gần đây nhìn gầy ốm tiều tuỵ không ít.
Hai ta là đồng môn, chuyện gì khiến sư muội bối rối, sư muội cứ nói đừng ngại.”

Quý Vân Lưu cũng không pha trò: “Sư huynh, Thất điện hạ mệnh cách cực quý lại có tổn hại, sợ là sống không quá hai mươi.
Như vậy…
Sư muội có khả năng liền thành quả phụ, đông đảo sư điệt sau này của sư huynh ngài liền phải không cha.
Còn mong sư huynh chỉ điểm cho sư muội…

Thay Thất điện hạ nghĩ một biện pháp…”

Còn chưa bái đường thành thân, người này thế mà ngay cả “Đông đảo sư điệt” đều sinh ra rồi.

Hiện giờ Thất hoàng tử sắp đến mười sáu, đợi khi thành thân đã là hơn mười bảy.
Thời gian hai năm, ngươi thật ra có thể sinh bao nhiêu đứa?!

Ngươi xem bản thân là heo sao?!

Gương mặt liệt ngàn năm không đổi của Tần vũ nhân có dấu hiệu nứt toạc: “Sư muội nói rất đúng.
Vì để đông đảo sư điệt sau này của ta có a cha yêu thương, chúng ta xác thật muốn thay Thất điện hạ ngẫm lại biện pháp.”

Quý Vân Lưu bày ra vẻ mặt “Ngươi hiểu ta là tốt”: “Sư huynh liệu có phương pháp gì?”

Tần vũ nhân hỏi lại: “Lúc trước sư muội nghĩ ra loại phương pháp nào?”

Quý Lục há miệng thở dốc, muốn nói, lại đem lời đè ép trở về.

“Nếu ta cũng không có phương pháp thích hợp, sư muội muốn như thế nào?” Trên mặt Tần vũ nhân gió xuân không đổi, chờ.

“Cái gì kia…” Quý Vân Lưu trợn to mắt, ăn ngay nói thật: “Lúc trước, ta tính toán tệ nhất là mượn sinh cơ, mượn sinh cơ từ trên người người khác cho hắn.”

Tần vũ nhân nhướng mày: “Sư muội, Tổ sư gia từng nói, thuật đạo pháp đều phải thuận theo Thiên Đạo mà làm, mọi việc hoàn toàn không thể thoát ly nhân quả, không thể nghịch Thiên Đạo mà đi, nếu không ắt gặp trời phạt.” Ông cười đến rực rỡ lộng lẫy: “Sư muội vì sinh cơ của Thất điện hạ…
Muốn phản bội sư môn.

Hậu quả như vậy, sư muội nghĩ tới sao?”

Đề tài bay tới tôn chỉ tối cao của môn phái Đạo gia, việc liên quan đến tổ huấn Đạo gia.
Không khí rất nghiêm túc.

Quý Vân Lưu thoáng cúi đầu, ánh mắt ngừng trên mâm dứa bên cạnh, duỗi tay bưng lên, đưa tới trước mặt Tần vũ nhân, bày ra nụ cười, nhấp miệng cười nịnh nọt với ông: “Sư huynh, ăn dứa…”

Tần vũ nhân đã mù, nhìn không thấy mặt dày vô sỉ của nàng.
Ông duỗi tay khẩy một miếng dứa đã được ghim xiên gỗ nhỏ, để vào trong miệng.

“Sư huynh, ngọt không?” Ánh mắt Quý Lục lấp lánh.

Tần vũ nhân nói lời thật: “Vẫn là bánh xốp dứa mà sư muội cho ngự thiện phòng làm ăn ngon hơn chút.”

“Vậy sư muội khi nào sai người đưa mấy hộp lại đây.” Quý Lục thăm dò hỏi lại: “Sư huynh có nghĩ ra phương pháp nào không?”

Trong gió xuân, Tần vũ nhân nhướng mày, trong mắt có ý cười: “Sư huynh vẫn là không nghĩ ra được biện pháp thoả đáng.
Không bằng sư muội xoa bóp vai cho sư huynh, để đầu óc sư huynh tỉnh táo, ngẫm lại phương pháp cho tốt?”

Quý Vân Lưu chịu đựng xúc động úp mâm dứa lên trên mặt ông ta, buông mâm, đứng lên.
Nàng ngẫm nghĩ, rốt cuộc chính mình có việc cầu người, liền trực tiếp quỳ gối phía sau người Tần vũ nhân, xoa bóp vai cho ông ta.

Ánh mắt Tần vũ nhân dừng trên chiếc nhẫn giống như đúc của Thất hoàng tử mà nàng đang đeo, rũ mắt cười.


Tuy người này tâm tư thông minh nhanh nhẹn, chung quy là sa đoạ trong bể tình hồng trần tại đây.

Quan Nguyệt Đài gió lạnh phơ phất, Tần vũ nhân hưởng thụ sự hầu hạ của lục nương tử, cũng không hề lạt mềm buộc chặt: “Sư muội, vạn vật đều là sinh linh, vạn vật cõng Âm mà ôm Dương, nguyên khí dung hoà ở giữa.
Người chỉ có mấy chục năm tuổi thọ, mà vạn vật khác trên thế gian lại có ngàn vạn năm tuổi thọ…”

Gió nhẹ lướt nâng tóc mai của Quý Lục.
Nàng vì những lời này, rộng mở thông suốt!

“Sư huynh!” Nàng vừa đứng thẳng lên, đi đến trước mặt Tần vũ nhân, chắp tay thi một phần lễ tiêu chuẩn của Đạo gia: “Đa tạ sư huynh chỉ điểm bến mê!”

“Sư muội, nhớ lấy, không thể trái với ý nguyện của vạn vật.”

“Sư muội ghi nhớ.”

Ý của Tần vũ nhân nàng hiểu rõ.
Vạn vật thế gian đều có tính mạng, mượn sinh cơ không chỉ ở con người, có thể trên các loại sinh linh, nhưng phải được sinh linh đồng ý.

……..

Đang ở Lâm Hoa Cung, Thất hoàng tử không biết chuyện thương thảo của Quý Vân Lưu và Tần vũ nhân.
Hắn ngồi trong thư phòng, được một tin tức khác.

Ninh Thạch đứng trong thư phòng, thấp giọng bẩm báo: “Thất gia, Mạnh Phủ thừa trong phủ Chiêm sĩ hôm nay vào cung, hiển nhiên chịu tội trước thánh thượng.
Hắn nói chính mình trộm đề thi Đổng Chiêm sĩ khoá trong rương, bán ra ngoài, mà người thu đề thi đúng là Đậu Niệm Bách, còn có…” Lời hắn ngắt quãng: “Còn có tam thiếu gia Tạ gia.”

Ngọc Hành lạnh lùng cười: “Hay cho một chiêu lật lọng cắn người.
Ngọc Lâm chẳng lẽ cũng choáng váng? Đẩy một Mạnh Phủ thừa lục phẩm ra để thoát tội, cũng không nhìn xem tội lớn như vậy, một gã quan nhỏ lục phẩm có thể gánh vác nổi!”


Ninh Thạch còn có chuyện muốn nói: “Thất gia, Mạnh Phủ thừa là cữu cữu ruột thịt của Quỳnh Vương.
Mạnh Phủ thừa ở trong ngự thư phòng, một mực chắc chắn là Quỳnh Vương bảo hắn ta trộm đề thi khoa cử.
Hắn còn khai ra chứng cứ Tạ tam thiếu mười ngày trước kỳ thi hội, ăn ở toàn bộ tại phủ Quỳnh Vương.
Thánh thượng nổi trận lôi đình, mới vừa rồi ngự lâm quân đến phủ Quỳnh Vương dẫn người, vừa lúc gặp được Lục hoàng tử và Tạ tam thiếu ở cùng nhau, liền mang toàn bộ người vào trong cung giằng co cùng Mạnh Phủ thừa ở ngự thư phòng.”

Ngọc Hành đùng một cái đứng lên, sắc mặt khó coi: “Theo ta cùng đi đến ngự thư phòng!”

Vị lục ca này của hắn, đời trước hắn cũng không chú ý nhiều.
Một đời này, hắn ở trong phủ của người này hơn mười ngày.
Tuy nói nhà mẹ đẻ của Lục hoàng tử không đủ trợ giúp, người này rốt cuộc là người tuân theo pháp luật, tâm tư thuần lương.
Người này bị chính mình liên luỵ như vậy, hắn sao có thể không quan tâm!

Huống chi còn có Tạ Phi Ngang bị chính mình cứng rắn nhét đề thi, cũng bị liên lụy trong đó!

……….

Ngự thư phòng, Ngọc Quỳnh và Tạ Phi Ngang ngẩng đầu, đầy mờ mịt, lại đầy mặt hoảng sợ quỳ gối trên gạch xanh.

Bọn họ ở trong phủ đang uống trà bình phẩm điểm tâm, một đám ngự lâm quân không đợi người bẩm báo trực tiếp xông cửa mà vào, một lời không nói, giá người liền đi.

Lục hoàng tử trước kia ở trong cung bị ghẻ lạnh lâu rồi, ngày thường ngay cả khí thế mà một Vương gia nên có đều không có.
Sau khi hắn há miệng phun ra hai câu “Các ngươi làm càn”, chân không chạm đất bị giá ra khỏi vương phủ, đưa lên xe ngựa.

Không khí trầm trọng bên này làm sống lưng mọi người đều đổ mồ hôi lạnh, Lục hoàng tử quay đầu thấy cữu cữu ruột nhà mình một bên khóc đỏ mắt, mồ hôi đầy đầu, cung kính gọi một tiếng như cũ: “Đại cữu cữu.”

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.