Đọc truyện Cát Quẻ – Chương 142
Hai người nói xong, kẻ trên cây người dưới tàng cây, từng người mỉm cười chống đỡ lẫn nhau, biểu tình ôn hoà, không lộ nửa điểm sơ hở, dường như đều chờ đối phương giấu không được lộ ra dấu vết , thất thố trước mặt Thất hoàng tử.
Ngọc Hành không phải ngu xuẩn, ngược lại hắn còn vô cùng thận trọng khôn khéo.
Hắn liếc mắt một cái nhìn qua lệnh bài thông hành trong cung, giương mắt xem Tần vũ nhân trên cây, nghĩ lại liền hiểu rõ đại khái.
Có lẽ là Tần vũ nhân không biết đạp cây mà xuống, ngược lại bị Quý Vân Lưu giễu cợt.
Thất hoàng tử khom lưng nhặt lệnh bài trên mặt đất, duỗi tay nắm lấy tay Quý Vân Lưu, thuận tay giao lệnh bài vào tay nàng: “Ở chỗ này đợi ta.”
Lời đơn giản mềm nhẹ nói xong, Quý Lục liền thấy Ngọc Thất cất bước đạp cây mà lên, giống như đại bàng giương cánh, ngay lập tức liền đến trên chạc cây Tần vũ nhân ngồi.
Ngọc Hành tới trên cây, cung kính chắp tay thi lễ, thái độ khiêm tốn: “Tần vũ nhân, đợi chút nữa Mặt Trời nghiêng về Tây, trên cây này ngược lại sẽ nóng cháy khó chịu, vãn bối thật sự không yên lòng.
Vì không để phụ hoàng trách tội, còn mong Tần vũ nhân để vãn bối có lòng riêng mà thoát tội.”
Nói xong, hắn túm chặt cánh tay của Tần vũ nhân, mang theo ông ta nhảy dựng lên, vài bước dọc theo thân cây đạp xuống, vô cùng thong dong tự tại.
Đợi hai người rơi xuống đất, Thất hoàng tử lại vái chào thật sâu: “Vãn bối không hiểu lễ nghĩa, mong Tần vũ nhân đừng nên trách tội.”
Người này sống lại một đời, tiếp thu tính nết kiêu ngạo của hoàng gia, nói chuyện có tình cảm lại ôm toàn bộ trách nhiệm lên người, thật là người cực kỳ cơ trí thông minh.
Người đều đã được mang xuống, mà thái độ của Ngọc Hành lại hàm hậu cung kính, Tần vũ nhân tự nhiên sẽ không quăng tóc, giống như người đàn bà đanh đá đứng dưới tàng cây chửi ầm lên với Thất hoàng tử, nói ra lời tiểu tử ngươi không màng ý nguyện lão tử, nhất quyết mang lão tử xuống cây.
Ông chắp tay trái sau người, tay phải vuốt chòm râu một phen, trầm ổn cười nói: “Thất điện hạ mọi chuyện suy xét vì bần đạo, là bần đạo phải đa ta sự quan tâm của điện hạ.”
Thất hoàng tử mở miệng muốn nói vài câu khách sáo linh tinh với Tần vũ nhân, Quý Vân Lưu khoé miệng chứa ý cười nhàn nhạt, thái độ tự nhiên xen vào nói: “Sư huynh nói như thế, có phải lòng chứa cảm kích với sự quan tâm của Thất hoàng tử hay không?”
Tần vũ nhân liếc qua Ngọc Hành một cái, gật đầu trả lời: “Sư muội nói rất đúng.”
Ngọc Hành đứng một bên, ánh mắt có một tia khó hiểu, từ trên mặt Quý Vân Lưu dời qua.
Có điều, Vân Lưu chưa bao giờ làm việc vô tình với hắn, khơi mào đề tài như vậy, hẳn kế tiếp có chuyện muốn nói.
Hắn lại liếc mắt một cái, liền thấy Quý Vân Lưu động tác nhanh nhẹn tự nhiên mười phần nhét lệnh bài thông hành trong cung của Tần vũ nhân vừa rồi vào túi ẩn dưới ống tay áo chính mình.
Động tác kia hợp tình hợp lý giống như đặt vào khăn thêu của chính mình, không có nửa điểm run tay.
Mặt mày Thất hoàng tử nhướng lên, chậm rãi thu hồi ánh mắt, khoé miệng ẩn giấu ý cười.
Hắn không nói một lời đứng yên, mọi thứ để Quý Lục làm chủ.
Quý Vân Lưu tiến lên một bước, nói: “Sư huynh, Tổ sư gia từng dạy, được ơn một giọt, báo ơn một dòng.
Chúng ta nhận ân tình người khác cũng không thể miệng nói chút liền xong chứ.”
Tần vũ nhân nhìn lục nương tử làm trò trước mặt chính mình, không chút kiêng kị cầm lệnh bài trở thành vật sở hữu của bản thân mà nhét vào trong tay áo, trên mặt lộ ra tươi cười: “Sư muội nhớ rõ lời này là Tổ sư gia nói sao?”
“Tự nhiên là nhớ rõ.” Quý Lục hào phóng mỉm cười: “Tổ sư gia dạy dỗ, phải xem thường kẻ thấy lợi quên nghĩa, vong ân phụ nghĩa là hành vi gian ác!”
Hai người đều ôm tâm tư, cố làm ra vẻ.
Một người bên ngoài tiên phong đạo cốt, nội tâm là lão ngoan đồng; một người bên ngoài liễu yếu đón gió, nội tâm lại cực kỳ gian xảo.
Ai cũng không muốn làm người thoái nhượng, chờ đối phương đâm thủng tầng giấy cửa sổ này.
Nếu địch giả chết không động, vậy buộc hắn động!
Quý Vân Lưu nhìn thẳng Tần vũ nhân, bĩu môi ấm ức nói: “Sư huynh chẳng lẽ đã quên Tổ sư gia dạy dỗ, muốn làm người thấy lợi quên nghĩa kia? Ngoài miệng ghi nhớ nhưng trong lòng là ngược lại?”
Thời cơ rất tốt, gặp đại thần côn khó gặp, trò vô lại này, nàng nhất định chơi rồi!
Lượt lời nói này lợi hại, nếu ông ta cự tuyệt, chính là người bất nhân bất nghĩa, thấy lợi quên nghĩa.
Tần vũ nhân đành phải gật đầu: “Sư muội nói rất đúng, sư huynh xác thật hẳn phải nhớ kỹ lời dạy dỗ của Tổ sư gia.”
“Sư huynh,” Ánh mắt Quý Vân Lưu loè ra tầng tầng sáng rọi: “Thất điện hạ đang thỉnh một lá phù bình an cho Hoàng Hậu nương nương.
Lòng hiếu thảo như thế, trời đất chứng giám.
Sư huynh có thể viết đạo phù cho Hoàng Hậu nương nương báo đáp Thất điện hạ?”
Tiểu thần côn! Ngươi lấy không thông hành lệnh của ta, hiện giờ còn muốn ta hao phí đạo pháp thỉnh phù bình an?!
Trong lòng Tần vũ nhân rít gào, trên mặt hơi hơi mỉm cười: “Thất điện hạ một lòng hiếu thảo, người thấy khen ngợi, bần đạo tất nhiên muốn trả tâm nguyện của y.”
“Sư huynh tắm gội tịnh tâm, ba ngày sau, thỉnh ra một lá phù bình an Kim quang thần chú được chứ?” Thịt đến bên miệng, không cắn ngụm lớn nhất, như thế nào không làm thất vọng chính mình!
“Phượng thể của Hoàng Hậu nương nương quan trọng, tự nhiên nên thỉnh một đạo phù thành tâm nhất.” Cô bé mặt non lòng dạ đen tối, đây là sống sờ sờ muốn bức tử sư huynh đồng môn của ngươi!
Ngọc Hành một bên nghe xong lâu như vậy, không có người giải thích với hắn, cũng nghe được kết quả xuất chiến là Quý Vân Lưu thắng lớn.
Ý tứ này, là Quý Vân Lưu vẽ không ra phù bình an Kim quang thần chú, khiến Tần vũ nhân vẽ phù bình an giai phẩm cao nhất? Ngọc Hành vội vàng chắp tay thi lễ, nói đa tạ với Tần vũ nhân.
“Thất hoàng tử không cần đa lễ.”
“Sư huynh, đây là ngài nên nhận.”
Hai người nhìn xem đối phương, đợi trong chốc lát, lặng im một chút, lập tức ha ha cười rộ lên, ở trước mặt Thất hoàng tử là một bộ đồng môn thưởng thức lẫn nhau.
Vụ mua bán không cần tốn tiền này cũng làm xong, trận chiến cũng đánh xong thắng lợi, Quý Vân Lưu tự nhiên hỏi Ngọc Hành sinh thần bát tự của người cần phù bình an phù hộ.
Ngọc Hành lập tức sai người cầm giấy bút, viết ra sinh thần bát tự của Trang Hoàng Hậu.
Tần vũ nhân cầm sinh thần bát tự làm chính mình sốt ruột phỏng tay, ánh mắt cuối cùng liếc ống tay áo của Quý Vân Lưu có chứa lệnh bài thông hành của chính mình một cái, chắp tay thi lễ rời đi.
Ai, chờ lát phải bẩm báo với Hoàng Thượng, lệnh bài của chính mình không cẩn thận rớt vào trong hồ, lại cần thêm một tấm!
Thất hoàng tử biết Tần vũ nhân đức cao vọng trọng nói một không hai, tự nhiên cũng không lo lắng Tần vũ nhân đổi ý không tặng phù bình an.
Tính mạng mẫu hậu chính mình có đảm bảo, trong lòng Ngọc Hành vui mừng, càng thêm không bận tâm ánh mắt người khác, kéo tay Quý Vân Lưu từ trong hiên đình ra ngoài.
Trên đường, Quý Lục cũng giải thích với Ngọc Thất một lần chỗ khác biệt của phù bình an này.
Phù bình an tầm thường tất nhiên là bảo hộ bình an, bảo vệ chuyện nguy hiểm ngoài ý muốn.
Nếu gặp gỡ đạo pháp tà thuật, phù bình an tầm thường chính là thùng rỗng kêu to.
Mà Tần vũ nhân đạo pháp cao thâm, nếu ông ấy tắm gội trai giới ba ngày, thỉnh phù bình an Kim quang thần chú, liền có thể giữ cho Trang Hoàng Hậu không chịu tà pháp xâm nhập.
Nếu có người sử dụng tà pháp mượn vận, mượn sinh cơ từ Trang Hoàng Hậu, đều sẽ bị xâm nhập ngược lại.
Hai người đang vừa đi vừa nói chuyện, mới ra khỏi ngự hoa viên, đối diện liền đi tới kiệu nhỏ tám người nâng.
Ngồi trong kiệu đúng là đương kim Đông Cung Thái Tử, Ngọc Tranh.
Trận thế của Thái Tử so với đương kim Hoàng Đế không nhỏ, kiệu tám người, Đới đao Thị vệ đi trước mở đường, mặt sau bốn thái giám đi theo, mênh mông cuồn cuộn tổng cộng mười mấy người.
Xa xa thấy Ngọc Hành kéo Quý Vân Lưu đi tới, Thái Tử ngồi trên kiệu kêu ra tiếng: “Thất ca nhi!”
.