Cát Quẻ

Chương 130


Đọc truyện Cát Quẻ – Chương 130

Đứng lặng trước cửa hồi lâu, trong lòng Quân Tử Niệm một liều, rốt cuộc đi lên vài bước, bưng chén thuốc, ánh mắt chăm chú nhìn khuôn mặt mỹ lệ của thiếu nữ trên giường đất, môi động đậy, muốn nói lại thôi.
Nửa ngày sau, hắn nhẹ giọng nói: “Ta, nếu cô nhớ rõ mọi chuyện hôm nay…
Quân Tử Niệm ta nguyện ý gánh vác trách nhiệm danh dự bị hao tổn của cô, nếu cô không nhớ rõ mọi chuyện hôm nay, không muốn có liên quan gì với ta, ta, ta nhất định thề sống chết giữ gìn bí mật, không để người khác biết được…”

Dứt lời, hắn giống như thấy chết không sờn, ngậm một ngụm thuốc đắng, nâng Quý Vân Vi dậy, thăm dò qua, cực kỳ nhẹ nhàng áp lên đôi môi nàng.

Đây là lần đầu tiên hắn hôn môi một nữ tử, còn muốn cạy hàm răng nàng ra, dùng lưỡi chuyển thuốc qua, thật sự là quá khó khăn.
Thân là chính nhân quân tử, hoàn toàn không có kinh nghiệm, Quân tam thiếu gia không khống chế được huyền diệu trong đó!

Chính hắn hé miệng, đầu lưỡi khó khăn lắm mới vói vào trong miệng đối phương, thuốc toàn bộ liền chảy ra, rơi vào cằm và cổ hai người.

“Ta…” Quân Tử Niệm vội vàng dùng tay áo lau chỗ cổ ướt đẫm của nàng, toàn mặt nóng bừng.
Một đại nam nhân tính tình đoan chính như hắn, giờ phút này đều có xúc động muốn nhảy sông tự sát: “Ta không phải, không phải cố ý…”

Người thông minh có thể học tập thật tốt, luôn có thể không thầy dạy cũng hiểu.
Lần thứ hai, Quân tam thiếu liền có kinh nghiệm, cân nhắc ra bí quyết trong đó.
Hắn ngậm một ngụm thuốc, trước tiên đỡ lấy đối phương, để nàng hơi mở miệng ra một chút, lại chậm rãi thăm dò qua, dính sát vào môi nàng, cạy khớp hàm kia ra, chuyển thuốc qua.


Nước thuốc từ trong yết hầu Quý Vân Vi rót xuống, trực tiếp cuồn cuộn đi lên sặc ra ngoài, sặc đến người bỗng nhiên ho khan một trận, người này lại là sờ sờ bị sặc tỉnh!

Quân Tử Niệm đỡ nàng, nơi nào kịp dư vị đôi môi và nụ hôn mềm mềm vừa rồi.
Hắn vừa nôn nóng vừa tức vừa vui mừng: “Cô tỉnh rồi, thật tốt quá, tới, uống hai ngụm thuốc…”

Quý Vân Vi choáng váng ngây ngất, mí mắt tựa như treo ngàn vạn cân, nâng đều không nâng dậy nổi.
Nàng nhìn không thấy cái gì, nói không nên lời nào, chỉ cảm thấy miệng mang theo một tia độ ấm không thuộc về chính mình, rồi sau đó lại cảm giác được bên môi truyền đến cảm giác lạnh băng.
Nàng theo bản năng uống vào trong miệng, một ngụm lại một ngụm.
Người đút không có kinh nghiệm, rất nhanh, nàng lại bị sặc lần nữa, ho đến trong đầu nàng càng mê mang, nằm trở lại trên giường đất ho khan vài tiếng liền nặng nề mà ngủ thiếp đi.

Tuy ho đến làm người đau lòng, rốt cuộc vẫn uống xong non nửa chén.
Quân Tử Niệm cực kỳ cao hứng, thấy nàng không mở mắt lại ngủ rồi, tỉ mỉ lau khoé miệng, đắp chăn đàng hoàng cho nàng.
Trong lúc lơ đãng, ngón tay đụng phải mặt nàng, lúc này hắn mới hồi tưởng lại những hành động vừa rồi của chính mình.
Thân thể giai nhân nhu nhược như cành liễu, cảm giác đôi môi trơn mềm như ngọc ấm…
Một dòng nhiệt nhanh chóng từ trước ngực lan tràn khắp toàn thân, hắn không tự chủ mà duỗi tay vuốt ve gương mặt trắng tinh tế như sứ kia.

Đêm lành cảnh đẹp, lại chỉ có bản thân một người ở chỗ này si tâm vọng tưởng.
Trong lòng Quân Tử Niệm khẽ run lên, vội vàng thu liễm tâm thần, thu hồi tay không dám lại làm ra hành vi không tôn trọng nàng, chỉ si ngốc mà nhìn.


“Quân tướng công!” Chẳng quan trong chốc lát, lão hán ở ngoài cửa chợt kêu: “Cậu ra nơi này nhìn một cái, ngoài này có người, có phải là tới tìm cậu hay không?”

“Thiếu gia!” Cố Hạ nghe thấy lão hán kêu ba chữ “Quân tướng công”, trong lòng kích động, lập tức vọt tới vài bước nhào vào trong phòng.
Hắn thấy người vừa ra tới chính là Quân Tử Niệm, cực kỳ cao hứng, tiến lên bắt lấy cánh tay y rơi lệ đầy mặt nói: “Thiếu gia, tiểu nhân cuối cùng cũng tìm được ngài, tiểu nhân đều bị hù chết…”

Quân Tử Niệm thấy gã sai vặt nhà mình, trong lòng cũng cực kỳ cao hứng: “Cố Hạ, thật sự là quá tốt.
Ta đang nghĩ ngày mai liền đi thông báo cho ngươi!”

“Thiếu gia, ngài không có việc gì, ngài không có việc gì thật sự là quá tốt.
Tiểu nhân chỉ là tiến vào trong xe ngựa bưng cái mâm đựng trái cây…” Cố Hạ nước mắt nước mũi đồng loạt chảy dài, ngăn đều ngăn không được: “Lúc ra ngài đã không thấy tăm hơi, tiểu nhân bị hù chết.
Nếu ngài có bất trắc gì, tiểu nhân nên giải thích với lão gia như thế nào…”

Quân Tử Niệm tự nhiên mở miệng nói chính mình được lão hán cứu giúp, miệng vết thương không đau, hoàn toàn không có việc gì.

Nếu đã tìm được người, tự nhiên là phải đi về.
Lão hán thấy chủ tớ bọn họ gặp lại nhau, liên tục dọn dẹp tốt quần áo và trang sức thay “Phu thê” bọn họ.
Ông cầm ngọc bội trên bàn mà Quân Tử Niệm đã nói đưa cho chính mình cũng bỏ vào trong tay nải, mang ra ngoài: “Thật sự là quá tốt, Quân tướng công vẫn là nhanh chóng mang tức phụ của cậu cùng nhau trở về báo bình an đi.
Người trong nhà nhất định sợ hãi rồi.”


Tức phụ? Cái…
tình huống gì?

“Hả?” Cố Hạ nhận lấy tay nải lão hán đưa lại, chớp mắt, há hốc miệng, bị mấy chữ này làm ngây ngốc đến hoàn toàn không kịp phản ứng!

Tức phụ của thiếu gia hắn? Thiếu gia nhà hắn không phải lăn từ giữa núi xuống sao? Vì sao được một tức phụ?

Quân Tử Niệm không biết tâm tình quanh co của gã sai vặt ngốc nhà mình.
Trên mặt hắn lộ ra tươi cười, nói một câu tạ ơn rồi cúi người thật sâu với lão hán.
Sau đó, hắn vào trong phòng, ôm ngang Quý Vân Vi ra khỏi nội đường, lại lần nữa nói lời cảm tạ với lão hán.

Cố Hạ tuy bị “Tam thiếu nãi nãi” từ trên trời giáng xuống khiến cho vô cùng kinh ngạc, nhưng hắn làm nô tài tâm phúc hầu hạ chủ tử nhiều năm, cũng là nhân vật khéo léo, hiệu suất làm việc cao siêu mười phần.
Không cần chủ tử nhiều lời, hắn trực tiếp từ trong tay áo móc ra một tờ ngân phiếu trăm lượng, nhét vào trong tay lão hán: “Ông lão, đa tạ ông cứu giúp thiếu gia nhà chúng ta và….
và thiếu nãi nãi…
nhà chúng ta!”

“Thiếu nãi nãi” này dung mạo xinh đẹp mềm mại như bông, so với những cô nương trong phủ mà hắn gặp qua đó đều xinh đẹp hơn gấp trăm lần.
Từ ánh mắt đầu tiên hắn nhìn thấy, liền biết “Thiếu nãi nãi” này là cô nương nhà ai!

Vừa rồi, hắn một đường tìm kiếm Quân Tử Niệm, gặp được người hầu nhà huân quý cũng đang tìm tiểu nương tử ngã xuống núi.

Căn cứ vào ý tưởng biết nhiều có manh mối trong lòng, Cố Hạ cố ý đi hỏi thăm một chút.
Người hầu kia nói, lăn xuống núi chính là tứ nương tử phủ Quý Thượng Thư! Mà lục nương tử Quý phủ hôm nay ở phủ Trưởng công chúa được tứ hôn cho đương kim Thất hoàng tử!

Lão hán bị một tờ ngân phiếu trăm lượng làm cả kinh không dám nhận lấy: “Không, không, không cần, Quân tướng công…
Cứu người là, là việc ta nên làm…”

Quân Tử Niệm nói: “Lão đừng từ chối, nếu không phải ông thu lưu, ta cùng với…
À, ông vẫn là không cần từ chối một phen tâm ý của chúng ta!”

Cố Hạ làm người khéo léo, đối phó với lão hán nhà nông tầm thường, tự nhiên không có vấn đề.
Hắn nắm tay ông nhét vào, nói rất nhiều lời làm lão hán mặt mày hớn hở, lúc này mới khiến lão hán nhận lấy ngân phiếu.

Quân tam thiếu gia ôm người lên xe, Cố Hạ từ trong nhà ra tới, không đánh xe ngựa mà ở bên ngoài xốc mành, dùng giọng nói cực thấp, kể ra tin tức chính mình mới vừa rồi ở chân núi tìm y, tìm hiểu được tứ nương tử Quý phủ cũng bị lăn xuống núi.

“Ngươi là nói, nàng là tứ nương tử Quý phủ?” Quân Tử Niệm lẩm bẩm một tiếng: “Người hôm nay cùng đến yến ngắm hoa phủ Trưởng công chúa với Quý lục nương tử, Quý lục nương tử được Nhị hoàng tử tuyên đọc thánh chỉ trước mặt mọi người, được Hoàng Thượng tứ hôn cho đương kim Thất hoàng tử?”

“Đúng vậy.” Cố Hạ nói: “Nghe nói Quý tứ nương tử và Quý lục nương tử khi về phủ từ phủ Trưởng công chúa gặp phải hiểm cảnh, tứ nương tử lăn xuống sườn núi.
Chuyện này vẫn là tiểu nhân tốn hai trăm lượng bạc, đi theo người hầu của Thất hoàng tử ở trong núi thật lâu mới tìm hiểu được.
Hiện giờ, việc Quý tứ nương tử và Quý lục nương tử xảy ra chuyện còn chưa tuyên dương ra ngoài, nhìn dáng vẻ, nhất định là muốn giấu giếm chuyện này.”

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.