Cất Giấu Một Tấm Chân Tình

Chương 22


Bạn đang đọc Cất Giấu Một Tấm Chân Tình – Chương 22


Lý Ban vội vã gật đầu như bổ củi: “Là cháu, bác sĩ Việt, là cháu”.
Nói rồi, cô bé liền lao lại phía anh, dang tay ôm chặt lấy Đình Việt: “Bác sĩ Việt, may quá gặp được chú ở đây.

Cháu sợ lắm, bác sĩ Việt, cháu sợ lắm.

Cháu muốn về nhà”.
Lý Ban rất gầy gò nhỏ bé, chỉ đứng đến ngực của anh, lúc này cô bé giống như một kẻ đi quá lâu trong đêm tối bỗng dưng nhìn thấy một tia sáng, Lý Ban ôm chặt lấy Đình Việt, run rẩy khóc ngon lành.
Đình Việt cũng không ngờ sẽ gặp được Lý Ban ở đây, anh theo phản xạ muốn lùi về phía sau, nhưng Lý Ban ôm rất chặt.

Cuối cùng anh đành đưa tay lên, vỗ vào lưng con bé: “Đừng sợ, không sao rồi”.
“Bọn chúng đánh cháu”.

Lý Ban càng khóc to hơn: “Cháu cố gắng nghe lời rồi nhưng ngày nào bọn chúng cũng đánh cháu.

Hôm nay bọn chúng mà bắt lại được cháu thì cháu sẽ bị đánh c.hế.t mất.

Chú Việt, chú giúp cháu với.

Cháu xin chú giúp cháu với”.
“Trốn ở đây thì tạm thời sẽ không ai tìm được cháu”.

Ngừng một lát, anh lại nói: “Chú sẽ tìm cách đưa cháu về nhà”.
“Vâng.

Cháu muốn về nhà.

Chú Việt, xin chú đưa cháu về nhà”.
Lý Ban vừa khóc vừa nói rất nhiều, con bé có vẻ rất sợ hãi nên liên tục nói ở đây có nhiều người xấu muốn tìm bắt nó, cầu xin bác sĩ Việt đừng bỏ rơi nó, hãy đưa nó về nhà.
Đình Việt dỗ một lúc lâu thì Lý Ban mới chịu nín, lúc buông ra nhìn thấy áo anh dính đầy nước mắt của mình, Lý Ban mới xấu hổ lùi ra sau: “Cháu… cháu xin lỗi.

Cháu làm bẩn áo chú rồi”.
Con bé định đưa tay lên lau ngực áo cho anh, nhưng Đình Việt theo phản xạ hơi lùi lại phía sau, anh nói: “Không sao”.
“Chú Việt, sao chú lại đến đây?”.
“Đi cùng bạn đến du lịch”.
Đình Việt cảm thấy không cần phải nói rõ lý do cho Lý Ban, chỉ trả lời qua loa như vậy.

Mà con bé nghe đến đó mới nhớ ra trong phòng vẫn còn Hà Phương, vội vã quay lại: “A đúng rồi, chị ấy.

Ban nãy chị ấy đã cứu cháu”.

Lý Ban chớp đôi mắt ướt đẫm của nó nhìn Đình Việt: “Là chú bảo chị ấy tìm cách cứu cháu ạ?”
“Không phải.

Tự cô ấy phát hiện ra dưới chân cầu thang có người nên mới bảo chú tìm cách cứu cháu”.
“Ôi thế ạ?”.

Sắc mặt Lý Ban sượt qua một tia sửng sốt, xen lẫn còn có xấu hổ và ngại ngùng.

Nó bối rối nói với Hà Phương: “Vừa rồi em không biết, cứ nghĩ chú Việt nhận ra em nên mới bảo chị giúp.

Em cảm ơn chị ạ”.
Cô không thích nghe những lời nhàm chán như vậy nên chỉ nhìn Lý Ban từ trên xuống dưới một lượt.

Con bé rất gầy, da thịt xanh xao, chỗ cánh tay lộ ra bên ngoài có rất nhiều vết sẹo cho roi đánh, đều là những vết đã cũ, chuyển thành màu sẹo nhạt mờ.
Hà Phương biết sẹo này do đâu mà ra nhưng không hỏi, chỉ nói: “Đói chưa?”.
Lý Ban bẽn lẽn liếc Đình Việt một cái: “Dạ, cũng … hơi hơi ạ”.
Phòng trọ tồi tàn, đến nước lọc còn chẳng có, cũng không có thứ gì để ăn.


Đình Việt đành nói: “Đợi ở đây, tôi ra ngoài mua nước và đồ ăn”.
“Vâng ạ”.

Lý Ban nói xong, nhìn Đình Việt đi ra cửa lại cố với thêm một câu: “Chú Việt, chú đi cẩn thận”.
Anh khẽ gật đầu, xoay người ra ngoài, không quên đóng cửa lại.
Sau khi Đình Việt ra ngoài, chỉ còn mình Hà Phương và Lý Ban ở trong phòng.

Con bé có vẻ gần gũi với Đình Việt nhưng lại e dè Hà Phương, cứ đứng ở cửa hồi lâu cũng không dám đi lại giường.
Hà Phương sờ đống quần áo mới giặt xong, thấy có vài chiếc đã khô mới đưa cho nó: “Tranh thủ vào phòng tắm rửa đi.

Lát nữa Việt về rồi ăn cơm”.
Lý Ban do dự cầm lấy bộ đồ từ tay cô, suy nghĩ hồi lâu mới nói: “Chị ơi, ban nãy em không biết nên nghi ngờ chị.

Em xin lỗi chị ạ”.
“Rơi vào hoàn cảnh của em thì ai cũng vậy thôi.

Không cần xin lỗi”.
Lý Ban gật đầu, lại hỏi: “Chị là bạn gái của chú Việt ạ?”.
Hà Phương khẽ nhíu mày, cảm thấy một đứa nhóc cũng không nên hỏi đến những vấn đề như vậy, hơn nữa Lý Ban vừa mới trải qua một trận hốt hoảng, việc cần để ý bây giờ là đám người muốn bắt lại nó mới đúng.
Tuy nhiên, Hà Phương vẫn trả lời: “Không, bạn bình thường thôi.

Em là chị của A Pá à?”
“Vâng ạ.

Em là chị cả, dưới còn mấy đứa em nữa.

A Pá là con thứ 5”.

Ngừng một lát, Lý Ban lại hỏi: “Chị cũng biết A Pá à? Đã gặp nó rồi sao?”
“A Pá học ở trường tiểu học A Tứ, có gặp rồi.

Hôm trước nghe nói nó nghỉ học, tôi và bác sĩ Việt có đến nhà thử xem.

Lúc tới nơi mới biết mẹ em lại định cho A Pá ra huyện đi học”
Lý Ban nghe đến đây thì hoảng hốt đến nỗi làm rơi cả quần áo, nó cuống đến nỗi không buồn nhặt, vội vàng lao lại nắm lấy tay Hà Phương: “Rồi thế nào hả chị? A Pá thế nào rồi? Đám người kia có bắt được nó không ạ?”
“Không sao cả.

Bác sĩ Việt cứu nó rồi”.

Nhớ đến vết thương sâu đến tận xương trên tay Đình Việt khi đánh nhau với Lâm Hạo để cứu lũ nhóc, Hà Phương lại có cảm giác khó chịu: “Sau này nhớ cảm ơn bác sĩ Việt”.
“Vâng, em biết rồi”.

Lý Ban thở hắt ra một tiếng, buông tay cô ra rồi lùi về phía sau: “Bác sĩ Việt là người tốt”.
“…”
“Chị Phương, mẹ em và mấy đứa em của em có khỏe không?”
“Khỏe.

Tất cả vẫn tốt”.
“Vâng ạ, em cảm ơn chị.

Bọn họ vẫn khỏe là tốt rồi”
Hà Phương không nói nữa, Lý Ban cười cười nhìn cô rồi cầm quần áo đi thẳng vào trong nhà tắm.
Bên trong nhanh chóng có tiếng nước chảy truyền ra, Hà Phương nhàm chán ngồi trên bệ cửa sổ, bỗng dưng trong đầu lại xuất hiện cảm giác thèm thuốc.

Nhưng ông chủ đã tắt điện, cũng chẳng biết mua ở đâu để hút.
Một lát sau có tiếng bước chân ngoài hành lang, Đình Việt đứng bên ngoài gõ cửa ba tiếng, khẽ nói vọng vào: “Hà Phương, mở cửa”.
Cô lập tức nhảy xuống từ trên bệ cửa sổ, đi lại mở thanh chốt cửa bằng gỗ ra, Đình Việt nhanh chóng xách mấy túi đồ ăn đi vào.

Hà Phương hỏi: “Anh mua gì thế?”
“Chỉ mua được mấy miếng bánh mì với hai chai nước lọc, ở đây đóng cửa hết rồi.

Đi xuống tận cuối trấn mới tìm được một cửa hàng còn mở”.
“Có gặp đám người tìm Lý Ban không?”.
“Không”.
Ban nãy một mình anh ra đường, nếu đụng mặt đám người kia chắc chắn sẽ bị tra hỏi.

Dù sao Đình Việt và cô cũng là người từ nơi khác đến nên ít nhiều sẽ gây sự chú ý, Hà Phương lo anh xảy ra chuyện nên từ nãy đến giờ thấp thỏm không yên.
Đình Việt nhìn ra được vẻ lo lắng trong mắt cô, không nhịn được đưa tay lên, miết nhẹ đôi môi của Hà Phương: “Đừng lo lắng”.
“Ừ, biết rồi”.

Cô khẽ gật đầu, đột nhiên rất muốn hôn anh nên hơi nhoài người về phía trước.

Nhưng lúc này Lý Ban cũng từ phòng tắm đi ra, trên người con bé mặc bộ đồ Hà Phương vừa mua, hơi rộng, nhưng cũng rất có dáng dấp thiếu nữ.
Thấy Đình Việt đã về, mắt Lý Ban lập tức sáng lên: “Chú Việt.

Chú về rồi à?”
Hà Phương ngay lập tức thẳng lưng về chỗ cũ, Đình Việt cũng cố nín chịn cảm giác muốn hôn cô, anh lách người đi sang bên bàn trà, đặt túi đồ ăn xuống: “Mau lại đây ăn đi”.
“Vâng ạ”.
Lý Ban rất đói nên ăn rất nhanh, chỉ một loáng đã hết cả cái bánh mì to.

Đình Việt thấy nó sắp nghẹn nên lại mở sẵn chai nước đặt lên, Lý Ban vội vã uống một mạch hơn nửa chai.

Đến khi no bụng rồi, Lý Ban mới đứng dậy: “Chú Việt, cháu ăn no rồi.

Cảm ơn chú, cảm ơn chị Phương.

Giờ cháu phải đi đây ạ”
Đình Việt khẽ nhíu mày: “Đi đâu?”.
“Cháu cũng không biết nữa.

Chắc là kiếm chỗ nào trốn tiếp thôi ạ”.

Lý Ban có hơi xấu hổ: “Cháu ở đây sẽ làm phiền đến chú.

Mấy người kia mà tìm được cháu ở đây chắc cũng sẽ không tha cho hai người.

Thế nên cháu phải đi đây”.
“Lý Ban”.

Đình Việt thấy con bé toan bỏ đi mới nghiêm giọng gọi: “Ra ngoài bây giờ còn trốn thế nào?”.
“Nhưng mà lỡ bọn chúng lên đây… tìm được ra cháu ở chỗ này thì chú và chị Phương phải làm sao? Cháu sợ lắm.

Cháu thì sao cũng được, bị đánh quen rồi, nhưng hai người…”.
Hà Phương nói: “Lúc nào tìm đến đây thì tính tiếp.

Bác sĩ Việt nói đúng đấy, bây giờ em ra ngoài sẽ bị bắt ngay.

Thị trấn này toàn người của bọn chúng, muốn chạy cũng không thoát được”.
Lý Ban cúi đầu không nhìn cô, chẳng biết nói thế nào, đành im lặng.
Hà Phương thấy con bé không có ý định đi nữa nên hỏi: “Em bị bắt sang đây bán làm vợ của cái tên mặt rỗ đó à?”
“Vâng.


Ông ấy tên là Trần Cương”.
“Bán thế nào?”.
Lý Ban theo phản xạ vô thức Đình Việt, thấy ánh mắt bình tĩnh và chuyên chú của anh, cuối cùng nó mới kể một câu chuyện.
Lý Ban cũng bị bọn anh Long bắt cóc bán sang biên giới, lúc đó nó mới 15 tuổi, đến tận khi bị trói bằng dây thừng lôi qua con sông cạn ở giáp biên mới biết mình đã bị bán.
Lý Ban chỉ là một đứa trẻ, gặp phải hoàn cảnh ấy thì không tránh khỏi hoảng loạn sợ hãi, nhưng dù nó có khóc lóc, giãy giụa hay van xin thì chỉ đổi lại là những trận đòn roi của anh Long.

Bọn chúng đánh Lý Ban nhiều đến mức nó không nhớ nổi trên người còn chỗ nào không bị thương, sau cùng đành khuất phục, không còn dám khóc lóc đòi về nữa mà ngoan ngoãn theo chúng đến thị trấn này.
Nhắc đến chuyện cũ, Lý Ban không nhịn được bật khóc: “Lúc đó em rất sợ.

Em chỉ sợ bọn chúng đánh c.hế.t em thì không chờ được ngày về nhà nữa”.
Hà Phương không phải kiểu người yếu đuối nhu nhược như Lý Ban, cảm xúc của con bé cô không thể thấu hiểu, chỉ có thể thông cảm.

Cô đợi Lý Ban bình tĩnh lại mới hỏi: “Trong đám người đó có ai tên Lâm Hạo không?”
Lý Ban lau nước mắt đáp: “Có, em nhớ ông hói đầu đó đánh em nhiều nhất.

Mọi người gọi ông đó là Hạo”.
“Hắn cũng đưa em đến chỗ anh Lý?”
“Vâng.

Lúc bắt đầu vào thị trấn thì bọn chúng bịt mắt em, nhưng em có nghe thấy bọn chúng nói gì mà đưa em đến chỗ anh Lý để bán người.

Sau đó lúc được tháo bịt mắt ra thì em đã ở một khu nhà khác rồi, rộng với cả nhiều người lắm.

Bọn họ nhốt trói em ở ngoài sân”.

Lý Ban nói: “Em nghe nói bọn họ định bán em cho mấy người không có vợ thôn khác, nhưng người ta đến xem mấy lần rồi chê em nhỏ.

Cuối cùng, Trần Cương nói nhỏ nhưng vẫn dùng được.

Thế nên hắn bỏ tiền ra mua em về”.
Nói đến đây, Lý Ban đột nhiên òa khóc to hơn: “Lúc mới đầu về đó em sợ, không cho hắn đụng vào người.

Hắn đánh em nhiều lắm.

Mở mắt ra đã đánh, không có lý do gì cũng đánh”.
“Em bỏ trốn nhiều lần rồi?”
“Vâng, em trốn nhiều lắm rồi, nhưng lần nào cũng bị bắt lại, rồi lại bị đánh.

Có nhiều khi em nghĩ sao Trần Cương không đánh c.hế.t em đi cho rồi.

C.hế.t rồi thì không phải đau nữa, cũng không phải ngóng chờ ngày được trở về quê hương”.

Con bé run rẩy quệt nước mắt, như có như không nhìn về phía Đình Việt: “Nhưng giờ được gặp lại chú Việt, em không muốn c.hế.t nữa.

Em muốn được về nhà”.
Lý Ban nhắc đi nhắc lại chuyện bị đánh, cũng đã khóc lóc suốt từ đó đến bây giờ cũng vì chuyện này, Hà Phương cứ có cảm giác con bé không chỉ đang biểu lộ cảm xúc, mà còn tranh thủ lòng thương hại của người khác.
Cô không thích nói mấy lời an ủi sáo rỗng, chỉ hỏi: “Có nhớ khu nhà Anh Lý ở chỗ nào không?”
“Em không nhớ.

Lúc đó em sợ lắm.

Em bị bịt mắt, không nhớ được gì cả”.
“Khoảng cách thì sao? Bị bị mắt nhưng vẫn áng chừng được khoảng cách chứ?”.
Lý Ban lắc đầu, nước mắt giàn giụa: “Em không nhớ được”.
“Lý Ban, chuyện này rất quan trọng với tôi.

Em cố nhớ lại đi.

Nói cho tôi biết khu nhà của anh Lý ở chỗ nào, tôi sẽ tìm cách đưa em về Việt Nam”.
“Em không …”.

Lý Ban nấc lên, cố há miệng nhưng không sao nói hết câu được.

Hà Phương vẫn muốn hỏi, nhưng lúc này Đình Việt lại khẽ cau mày: “Được rồi”.
“Tôi chưa hỏi xong”.

Hà Phương nhảy xuống từ cửa sổ, đi lại gần Lý Ban, nhìn thẳng vào mắt nó: “Bình tĩnh rồi nhớ kỹ lại xem nào”

Lý Ban bị Hà Phương dọa sợ thì càng khóc tợn, con bé liên tục nói “Không thể nhớ được”, nhưng Hà Phương không chịu thôi, lúc này, cô chỉ cảm thấy Lý Ban không nên quá yếu đuối như vậy, hơn nữa chuyện điều tra cái c.hế.t của Minh Quân vô cùng quan trọng với cô, Hà Phương không tự khống chế được, muốn nhanh chóng làm rõ.
Đình Việt biết tính cô nóng nảy, cũng không nhìn nổi cảnh Lý Ban khóc lóc nên nói với Hà Phương: “Hà Phương, thôi đi”.
Cô cũng gắt lên: “Không hỏi, biết đến khi nào mới hỏi được?”.
“Cô không thấy con bé đang sợ à?”.

Anh nghiêm khắc nhìn cô: “Bây giờ chưa phải lúc.

Đợi đến khi nào Lý Ban bình tĩnh nhớ ra, tôi sẽ nói với cô”.
“Đợi đến khi nó bình tĩnh thì Lâm Hạo đã không còn dấu tích rồi.

Lúc đó anh bảo tôi đi đâu tìm người?”
“Có những chuyện không phải cứ muốn là sẽ được.

Lý Ban chỉ là một đứa trẻ.

Cô ép nó làm nó sợ đấy”.
Hà Phương mím môi nhìn chằm chằm anh, anh cũng nhìn thẳng cô, hai người âm thầm giằng co nhau bằng ánh mắt, không ai chịu nhường ai.
Lý Ban thấy hai người căng thẳng mới ngừng khóc, vội vã lên tiếng: “Lỗi tại em, tại đầu óc em không ra gì, không nhớ được.

Anh chị đừng cãi nhau.

Để em cố nhớ lại xem.

Nhớ được em sẽ nói ngay với chị”.
Hà Phương cười khẩy, không để tâm đến lời Lý Ban nói, chỉ hờ hững nói với Đình Việt một câu: “Được, theo ý anh”.

Sau đó đi thẳng đến bệ cửa sổ.
Lý Ban vẫn liên tục nhận sai về mình, suốt cả buổi cũng không ngừng khóc, cuối cùng Đình Việt phải bảo con bé đi ngủ.

Lý Ban thấy anh cầm theo quần áo định đi mới hốt hoảng hỏi: “Chú Việt, chú đi đâu?”.
“Đi tắm”.

Anh lạnh nhạt đáp: “Chú ngủ dưới đất, cháu với cô ấy ngủ trên giường”.

Nói đến đây, anh lại ngẩng lên nhìn Hà Phương, không thấy được mặt cô, chỉ thấy bóng lưng: “Cô cũng đến giường ngủ đi.

Ngày mai còn nhiều việc phải làm”.
Hà Phương không để ý đến anh, vẫn im lặng ngồi ngắm trăng, chỉ có Lý Ban lo lắng nói:
“Trời tối lạnh lắm, chú ngủ trên giường đi, cháu ngủ dưới đất được rồi ạ”.
“Không cần.

Cứ ngủ đi”.

Nói xong, anh cũng lười đôi co với Lý Ban, bỏ vào trong phòng tắm, kỳ cọ nước mắt của con bé dính trên người mình, lại giặt quần áo thật sạch.
Khi anh đi ra thì Hà Phương và Lý Ban cũng đã nằm trên giường ngủ rồi.

Đình Việt nhìn hai người bọn họ mỗi người nằm một góc giường thì khẽ thở dài trong lòng một tiếng.

Anh kiểm tra khóa cửa lại lần nữa rồi tắt điện, nhẹ nhàng bước lại gần Hà Phương, sau đó nằm xuống đất bên cạnh giường của cô.
Hà Phương lúc này vẫn chưa ngủ, cô ngửi thấy mùi bồ kết trên người Đình Việt, nhưng cũng không muốn nói chuyện với anh, chỉ im lặng lắng nghe từng tiếng tim đập rất khẽ của hai người, sau đó trằn trọc rất lâu mới ngủ thiếp đi.
Đình Việt lại không ngủ được, một mặt bất an vì chuyện của Lý Ban, một mặt vì Hà Phương.

Anh biết cô vừa cứng đầu vừa cố chấp, tính cách chẳng giống ai, nhưng có những chuyện anh nuông chiều được, có những chuyện thì không.

Cô cần học cách khống chế bản thân, cần học cách khống chế cảm xúc, cho nên anh mới không làm lành.
Nhưng không làm lành thì trong lòng anh cũng không tránh khỏi khó chịu, ruột gan cứ nôn nao như bị thiếu mất bộ phận gì đó.

Đình Việt cũng chẳng biết phải làm sao, chỉ thấy vô cùng đau đầu.
Anh thở hắt ra một tiếng, vừa định chợp mắt thì bỗng nhiên nghe được tiếng bước chân ngoài hành lang.

Anh lập tức bật dậy, lúc này Hà Phương nằm trên giường cũng bật dậy, hai người nhìn nhau, không nói câu nào nhưng chỉ một ánh mắt cũng đủ hiểu đối phương muốn nói gì.
Hà Phương ngay lập tức đánh thức Lý Ban, con bé đang ngủ say, ngái ngủ định hỏi thì đã bị cô bịt miệng, lôi thẳng vào trong phòng tắm.

Hà Phương nhét Lý Ban sau đống quần áo vừa phơi ra của mình, đặt một chiếc chậu lên, vừa xong xuôi thì cũng nghe tiếng gõ cửa.
Đình Việt chờ Hà Phương trèo lên giường xong mới mở cửa: “Ai thế?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.