Đọc truyện Cát Bụi FULL – Chương 33
Sài Vi nhìn bóng hai người kia đi xa, vẫn còn tức giận, “Nếu biết trước tớ đã không mời hai vị tổ tông kia đến đây, biến hôn lễ của người ta thành bãi chiến trường, chẳng nể nang chút nào!”
Lâm Duyệt khẽ nhếch khóe miệng, không cười nổi.
Sài Vi liếc nhìn cô, “Lâm Duyệt, nếu không hai cậu về trước đi?”
Lâm Duyệt đáp, “Buổi tối còn phải náo động phòng nữa mà.”
“Không sao đâu, bữa tối cũng không có mấy bàn, bên tớ vẫn còn họ hàng nữ giúp đỡ.”
Lâm Duyệt suy nghĩ, ngẩng đầu nhìn Trần Lộc Xuyên, “Ý anh thì sao?”
Trần Lộc Xuyên vẫn chưa buông tay cô ra, “Chúng ta đi trước.”
Lâm Duyệt trong lòng không thoải mái lắm, để Trần Lộc Xuyên dẫn ra ngoài cửa khách sạn.
Suốt quãng đường, cô không nói năng gì.
Trần Lộc Xuyên đứng bên đường vẫy tay gọi taxi, kéo cô ra phía ghế sau ngồi.
Lâm Duyệt nhẹ nhàng tránh tay anh, lấy từ trong ví ra chiếc khăn tay.
Trần Lộc Xuyên nhìn cô, không nhận lấy.
Lâm Duyệt khẽ thở dài, cầm khăn nhẹ nhàng chấm lên miệng anh, “Đau không?”
Trần Lộc Xuyên lắc đầu.
Lâm Duyệt nhếch miệng, thấm hết tơ máu vương trên miệng.
Lúc này, đôi lông mày cô nhíu chặt, động tác lại hết sức dịu dàng.
Trần Lộc Xuyên ngắm cô một lát, đưa tay nắm lấy ngón tay cô.
Lâm Duyệt định tránh, cuối cùng từ bỏ ý định.
Cô cũng không nhìn anh, quay đầu đi.
Trần Lộc Xuyên trầm giọng nói, “Xin lỗi em.”
Lâm Duyệt không nói gì.
Kì thực, việc làm của Trần Lộc Xuyên cũng không thể chỉ trích.
Cho dù con người Triệu Thanh Nhã thế nào, nếu một cô gái cố lấy dũng khí thổ lộ trước mặt mọi người, dù có thích hay không cũng phải nể mặt người ta, huống chi lại còn là đồng nghiệp, ngẩng đầu không gặp thì cúi đầu sẽ thấy.
Trần Lộc Xuyên tuy không trực tiếp từ chối, nhưng thái độ kia cũng có ý cự tuyệt, ai sáng suốt sẽ hiểu ngay là chuyện gì đang xảy ra.
Thế nhưng, lý lẽ chỉ là lý lẽ, không ngăn nổi cảm xúc trong lòng.
Trần Lộc Xuyên thấy Lâm Duyệt không nói gì, đành đi theo lối khác, “Hay là, em cũng đấm anh một cái đi? Mặt cũng được, không cần hạ thủ lưu tình.”
Lâm Duyệt lúc này mới nhoẻn miệng cười, một lát sau, cô nói, “Em thật thông cảm cho tình cảnh của anh, từ chối bị người ta đánh, không từ chối cũng bị người ta đánh.”
Trần Lộc Xuyên cười khổ, “Đừng nói móc anh, chỉ là chịu tiếng xấu thay người khác thôi.
Triệu Thanh Nhã vốn dĩ không phải là muốn thổ lộ với anh.”
Lâm Duyệt ngạc nhiên.
Trần Lộc Xuyên dựa người vào lưng ghế, nhỏ giọng than thở, “Vừa ra ngoài, cô ấy đã giải thích với anh, do uống nhiều rượu, ca hát làm cảm xúc dâng trào, chỉ là nhất thời xúc động.
Kết quả vẫn không đủ can đảm, kéo anh ra làm lá chắn, tất cả mấy câu đó đều là nói với người kia.”
“Với ai?”
Trần Lộc Xuyên nhìn cô, “Em vào công ty sớm hơn anh, chưa từng nghe thấy những lời đồn tương tự à?”
Đương nhiên cô đã từng nghe, nhưng trong công ty đồn đãi quá nhiều, cũng không ai coi là thật.
“Không phải bình thường cô ấy vẫn rất niềm nở với anh sao?”
Trần Lộc Xuyên bật cười, quay đầu nhìn cô, “Em đang ghen à?”
Lâm Duyệt nhìn anh, hơi cao giọng, “Em không được ghen sao?”
Bàn tay Trần Lộc Xuyên nắm siết chặt hơn, “Đương nhiên là có thể, anh cầu còn không được.
Nhưng mà bình thường nhìn em, lúc nào cũng là dáng vẻ không sao cả.”
Tim Lâm Duyệt mềm nhũn, “Em có thế à?”
Trần Lộc Xuyên nhìn cô, chỉ cười mà không đáp.
“Em đương nhiên không thích Triệu Thanh Nhã ở trước mặt anh khoe khoang ân cần, nhưng mà trên trán anh lại không đóng dấu chính chủ, em cũng không thể bắt anh chỉ được tiếp xúc với mình em…”
Trần Lộc Xuyên ngắt lời cô, “Ai nói không thể, công khai không phải là được rồi sao?”
Lâm Duyệt sửng sốt, ngẩng đầu nhìn anh, “Anh đồng ý công khai?”
Trần Lộc Xuyên cũng ngạc nhiên, hỏi lại, “Tại sao anh lại không muốn? Anh cứ tưởng là em không thích, lần trước em nói như vậy không được tự nhiên.”
Lâm Duyệt muốn nói lại thôi, nghĩ lại, hình như cô đúng là đã nói như vậy.
Trần Lộc Xuyên thở dài, “Xem ra chúng ta nên nói rõ hơn.”
Xuống xe, Lâm Duyệt trước mua thuốc mỡ và cồn ở hiệu thuốc dưới tầng.
Trần Lộc Xuyên cũng không bị nặng lắm, cú đấm của Vương Bồi Nguyên chỉ bị thương ngoài da.
Lâm Duyệt không kìm được hỏi anh, “Anh có đánh lại không?”
Trần Lộc Xuyên lắc đầu, “Chỉ vì chút việc nhỏ này, không cần thiết.”
Vào nhà, Trần Lộc Xuyên ngồi trên sofa, Lâm Duyệt lấy bông thấm cồn, giúp anh sát trùng rồi bôi thuốc lên chỗ máu bầm.
Trần Lộc Xuyên cũng không cự tuyệt cô giúp đỡ, hai mắt khép hờ.
Anh chỉ cảm thấy động tác cô vô cùng dịu dàng, thỉnh thoảng ngón tay sẽ chạm lên da mặt, giống như lông vũ khẽ phất qua.
Bôi thuốc xong, Lâm Duyệt lại rót nước cho anh, “Anh đã tỉnh rượu chưa?”
“Anh không uống nhiều lắm.”
Lâm Duyệt ngồi xuống ghế sofa, nhất thời im lặng.
Cô không còn khó chịu như lúc trước, tuy vẫn còn vài phần ủy khuất, nhưng cẩn thận suy nghĩ lại, vẫn cảm thấy nên nói rõ thêm nữa.
Trần Lộc Xuyên nhìn cô, “Em ngồi xa như thế làm gì, lại đây.”
Lâm Duyệt đành phải đứng dậy, di chuyển lại gần anh.
Trần Lộc Xuyên dứt khoát tự tiến đến, ngồi xuống bên cạnh cô, không nói hai lời ôm luôn cô vào lòng, “Còn tức giận sao?”
“Em không tức giận.”
Trần Lộc Xuyên liếc nhìn cô một cái, “Lúc đó, em nghe được bao nhiêu rồi?”
Anh không đề cập tới thì thôi, vừa nhắc tới, Lâm Duyệt lại cảm thấy lửa giận dâng trào, “Em cũng chẳng nghe được bao nhiêu, cái gì mà ánh mặt trời buổi sáng, uống sữa đậu nành, điện thoại đêm khuya…”
Trần Lộc Xuyên thiếu chút nữa là phì cười, “Đó không phải là nói với anh.”
“Lúc đó em không biết.”
Trần Lộc Xuyên chăm chú nhìn cô, một lúc lâu sau, anh cười nói, “Em đúng là có thể ghen thật.”
Lâm Duyệt vừa tức vừa buồn cười, “Anh xấu tính quá.”
“Anh có tật xấu gì, không phải em là người rõ ràng nhất sao?”
Lâm Duyệt đỏ mặt, “Anh có thể đứng đắn một chút không hả?”
Trần Lộc Xuyên cười, “Câu nào anh nói không đứng đắn?”
Lâm Duyệt quay đầu đi chỗ khác, không thèm để ý đến anh.
Trần Lộc Xuyên tiếp tục giải thích, “Đặt mình vào hoàn cảnh người khác, anh thấy mình nên cho cô ấy đường lui…”
Lâm Duyệt buồn bực nói, “Anh không sai.”
Trần Lộc Xuyên lắc đầu, “Nếu anh không sai, em đã không tức giận.”
Lâm Duyệt suy nghĩ lại, hơn phân nửa là cô tự giận chính mình.
Cũng không có gì cả, tất cả mọi giận hờn, nếu đối phương là Trần Lộc Xuyên, cô không thể phát tác.
Trái lại, cô cảm thấy lo lắng bất an, sợ mình nói ra câu gì đó vượt quá giới hạn sẽ làm anh mất hứng.
Ở bên anh, cô dần thả lỏng hơn, nhưng mặc cảm tự ti vẫn còn đó, dù sao thì cũng không có gì để mất.
Trần Lộc Xuyên ôm cô chặt hơn, “Em hỏi anh cảm thấy em thế nào, em cũng nói xem, em thấy anh thế nào?”
Lâm Duyệt ngẩn ra, “…Rất tốt.”
“Cụ thể chút.”
Lâm Duyệt mở to mắt, ngắm nhìn sườn mặt anh tuấn của anh, thấp giọng nói, “Em cũng không biết nên nói như thế nào.
Có lẽ là từ nhỏ đã quen biết nên ở bên anh cảm thấy rất nhẹ nhàng.”
Trần Lộc Xuyên cười, nhướn mày, “Thật không, vậy tại sao từ nhỏ đến lớn em toàn trốn tránh anh?”
Lâm Duyệt chột dạ, “Em không tránh anh.”
“Anh còn nhớ hồi trung học có một lần, em đi từ văn phòng về, bê một đống bài tập.
Lúc đó anh đi phía sau em, gọi em một tiếng, định thuận tiện mang giúp, kết quả em vội chạy mất.”
Lâm Duyệt vội vàng biện hộ, “Em, lúc ấy em không nghe thấy.
Khi đó sắp vào tiết, cho nên phải vội về lớp.” Nói xong, cô bất giác dừng lại, quay đầu nhìn anh, “Mấy chuyện nhỏ như thế mà anh còn nhớ rõ?”
“Đương nhiên anh nhớ rõ.” Ánh mắt Trần Lộc Xuyệt chợt tối, một lát sau, anh nói, “Nhưng thực ra, nếu em không cố ý trốn anh, mấy chi tiết này làm sao em nhớ được?”
Lâm Duyệt không nói được gì.
Hai người nhất thời yên lặng, ai nấy đều có suy nghĩ riêng.
Cuối cùng, Trần Lộc Xuyên nghiêng người, tay đặt lên lưng cô, ấn người cô vào lòng mình, “Anh cam đoan, việc ngày hôm nay sau này sẽ không xảy ra nữa.”
Lâm Duyệt gật đầu, buồn bực nói, “Thực ra… cũng không có gì, chỉ chứng tỏ anh rất được hoan nghênh thôi.”
Trần Lộc Xuyên cười, “Em thật rộng lượng.”
“Không phải rộng lượng, là ăn ngay nói thật.
Điều kiện anh tốt như thế, nếu không có cô gái nào mơ ước mới là kì quái.”
“Anh thấy em đang chống cự một cách tiêu cực.”
“Đâu có.”
Trần Lộc Xuyên cười nói, “Nếu biết có người mơ tưởng bạn trai, em không thèm làm gì không phải là tiêu cực sao?”
“Được thôi.” Lâm Duyệt ngẫm nghĩ, khẽ lách ra khỏi lòng anh, tay sờ soạng trong túi, “Điện thoại anh đâu?”
Trần Lộc Xuyên lấy ra, “Em muốn làm gì?”
Lâm Duyệt cầm lấy di động, trượt màn hình, “Mật khẩu?”
“0924.”
Lâm Duyệt ngẩn ra, “Sinh nhật em?”
Trần Lộc Xuyên nhướn mày, “Em nói xem?”
Lâm Duyệt chợt cảm thấy trong lòng vui vẻ, cúi đầu cười trộm.
Cô mở điện thoại của Trần Lộc Xuyên, nhấn vào camera trước, “Anh nhìn màn hình đi.”
Chụp xong, cô mở QQ của Trần Lộc Xuyên, “Bây giờ em muốn đăng lên, anh có ba giây để ngăn cản.
Một, hai, ba…”
Trần Lộc Xuyên nhìn cô cười.
“Đừng hối hận nhé?”
“Em dám đăng thật không đấy?”
“…Anh đừng khích em.”
“Em đừng ra vẻ.”
Đã nói đến nước này, Lâm Duyệt đành phải làm theo.
Cô chọn đăng bức ảnh mới chụp, lại thêm vài câu thông báo nữa, sau đó đưa điện thoại cho Trần Lộc Xuyên xem, khiêu khích, “Em đăng rồi, nếu không tin anh kiểm tra đi?”
Trần Lộc Xuyên chưa nói gì đã đoạt lấy điện thoại, vứt sang bên cạnh.
Anh nắm lấy cánh tay cô, sau đó lại giữ lấy eo, đẩy cô ngã xuống ghế.
Lâm Duyệt chỉ cảm thấy đất trời xoay chuyển, còn chưa kịp nói gì đã bị anh hôn đến thất điên bát đảo.
Nụ hôn này so với ngày thường càng thêm phần thi vị.
Lúc mới đầu, Lâm Duyệt chỉ bị động tiếp nhận, cuối cùng, cô không kìm được, tay đặt lên lưng anh, chủ động tiến tới.
Trong thoáng chốc, hai mắt Lâm Duyệt hơi hé ra, ánh mắt mang theo vài phần mờ mịt, đắm trong bể tình.
Cô đột nhiên vươn đầu lưỡi, khẽ liếm khóe môi bị thương của anh.
Trần Lộc Xuyên chợt thấy cổ họng khô khốc, mãnh liệt xâm chiếm.
Điện thoại hai người bởi vì tin đăng vừa rồi mà bị oanh tạc cả trăm thông báo, không ngừng rung lên.
Nhưng mà cũng chẳng ai rảnh mà để ý.
Không gian trên ghế sofa chật hẹp làm hai người dựa vào nhau gần hơn.
Mạnh mẽ, nồng nhiệt, sâu lắng thâm nhập mà vẫn không mất đi sự dịu dàng.
Ngoài cửa sổ, mặt trời dần dần ngả về phía tây, ánh nắng ráng hồng chiếu vào căn phòng, dường như trong suốt mà lại mang theo hương vị ngọt ngào.
Gần đến lúc hoàng hôn, hai người mới hô hấp bình thường trở lại.
Lâm Duyệt trở mình, nhặt cái di động không biết đã rơi xuống đất từ lúc nào.
Cô mở weixin, xem từng thông báo.
“Mọi người nói gì thế?”
Lâm Duyệt nhìn phản hồi, vui vẻ nói, “Anh đoán xem.”
“Đơn giản là chúc phúc, còn có thể là gì nữa chứ?”
“Mọi người muốn anh phát hồng bao.”
Trần Lộc Xuyên nhướn mày, “Vậy nên em mới cố ý lấy điện thoại anh đăng ảnh?”
Lâm Duyệt cười, “Giờ anh mới biết sao?”
“Nếu thế thì phát đi, chia đều mỗi người một tệ, không thể nhiều hơn.”
Lâm Duyệt buồn cười, “Sao anh keo kiệt thế…” Cô bỗng nhớ tới một chuyện, “Đúng rồi, hồi năm mới, anh phát chung mỗi người bao nhiêu tiền lì xì?”
“6 tệ 6.”
Lâm Duyệt liếc nhìn anh, “Tại sao lì xì đưa em lại nhiều hơn bọn họ?”
“Ừ.” Trần Lộc Xuyên cười, giọng nói phân không rõ thật giả, “Dù sao cũng là bạn học cũ, tình cảm không giống, em đặc biệt hơn họ.”.