Cát Bụi Thời Gian

Chương 20


Đọc truyện Cát Bụi Thời Gian – Chương 20

Đại tá Fai Sostelo châm sang điếu thuốc thứ mười. Mình không thể trì hoãn thêm nữa. Hắn quyết định. Đối với những tin xấu thế này thì tốt nhất là tống khứ thật nhanh đi. Hít thở sâu vài hơi để lấy can đảm, hắn ta quay số điện. Khi Ramon Acoca cầm máy, Sostelo nói.

– Thưa đại tá, đêm qua chúng tôi đã tấn công một trại của bọn khủng bố, mà tôi được báo tin rằng Jaime Miro có ở Đó, tôi nghĩ ông cần biết tin này.

Một sự im lặng khủng khiếp.

– Ông đã bắt được hắn?

– Không.

– Ông làm việc Đó mà không hỏi tôi?

– Không đủ thời gian để…

– Nhưng đủ thời gian cho Miro trốn thoát – Giọng Acoca đầy tức giận – Điều gì dẫn ông tới cái hành động được thể hiện tuyệt vời như thế?

Đại tá Sostelo nuốt nước miếng:

– Chúng tôi bắt được một trong số những nữ tu đã trốn thoát khỏi tu viện. Bà ta dẫn chúng tới tới chỗ Miro và đồng bọn. Chúng tôi đã giết được một đứa.

– Nhưng tất cả những đứa khác đều đã trốn thoát?

– Vâng, thưa đại tá.

– Mụ tu sĩ đang ở Đâu? Hay ông thả nốt ra rồi? Giọng hắn cay độc.

– Không, thưa đại tá – Sostelo nói nhanh – Mụ ta còn ở trong trại Đây. Chúng tôi đang hỏi cung và…

– Không cần. Chúng tôi sẽ hỏi. Một giở nữa tôi sẽ ở Đó để xem ông có giữ nổi nó cho tới khi tôi tới không – Y dằn mạnh ống nói xuống.

Đúng một giờ sau đại tá Ramon Acoca có mặt. Cùng đi có tới một chục người của GOE.

– Đưa mụ ta lên chỗ tôi – Đại tá Acoca ra lệnh.

Sơ Theresa được đưa tới lều chỉ huy, nơi Acoca đang đợi Hắn đứng dậy và cười rất lịch sự khi bà bước vào.


– Tôi là đại tá Acoca.

– Tôi biết ông thể nào cũng tới. Chúa mách tôi thế.

– Thật thế sao? Hay lắm. Xin mời sơ ngồi – Y gật đầu dễ chịu. Sơ Theresa quá sợ hãi không ngồi xuống được.

– Ông phải giúp đỡ tôi.

– Chúng ta sẽ giúp. đỡ lẫn nhau – viên đại tá vỗ về – Bà đã trốn thoát khỏi tu viện Cisteeian ở Avila, Đúng thế không?

– Đúng thế. Thật kinh khủng. Cái bọn người ấy. Chúng làm những chuyện vô thần và.. – Giọng bà ngập ngừng.

Và những việc ngu xuẩn nữa. Chúng ta đã để ngươi và những đứa khác trốn thoát.

– Thế sơ đến Đây bằng cách nào?

– Chúa đưa đường. Người đang thử thách tôi như chính Người đã một lần…

– Cùng với Chúa, còn có những người khác đưa bà tới Đây phải không? – Acoca kiên nhẫn hỏi.

– Phải. Chúng bắt cóc tôi. Tôi đã phải trốn khỏi chúng.

– Bà đã báo cho đại tá Sostelo nơi có thể tìm ra bọn chúng?

– Vâng Đúng thế. Bọn quỷ dữ Raoul đứng sau tất cả, ông biết không. Hắn gửi tôi một lá thư và nói…

– Thưa sơ, người mà chúng tôi đặc biệt quan tâm là Jaime Miro. Bà có thấy hắn không?

– Có, ồ có Hắn.. – Bà thu mình lại.

– Tuyệt! Nào, sơ nói cho chúng tôi biết phải tìm hắn ở Đâu Viên đại tá nhào người về trước.

– Hắn và đồng bọn đang trên đường đi Eze.


– Đi Eze? Đi Pháp à? – Hắn cau mày, bối rối.

– Vâng. Monique đã bỏ Raoul. nên hắn sai người đến bắt tôi về, bởi vì đứa bé con.. – Giọng bà lắp bắp, thảng thất.

Viên đại tá kiềm chế sự bực tức đang dồn nén.

– Miro và đồng bọn đi lên hướng Bắc. Eze ở phía Đông.

– Ông không được để chúng bắt tôi về cho Raoul. Tôi không muốn nhìn mặt anh ta một lần nào nữa. Ông hiểu đấy. Tôi không thể gặp…

Đại tá Acoca sẵng giọng.

– Tôi không bận tâm đến ông Raoul nào cả. Tôi muốn biết phải tìm Jaime Miro ở Đâu.

– Tôi nói với ông rồi. Hắn đang đợi tôi ở Eze. Hắn ta muốn…

– Tôi cho rằng bà đang cố tình che giấu cho Miro. Bây giờ, tôi không muốn làm đau bà, nên tôi sẽ hỏi bà một lần cuối: Jaime Miro ở Đâu?

– Tôi không biết – bà thì thầm rồi sợ hãi nhìn quanh – Tôi không biết Đâu.

– Vừa rồi bà bảo hắn ở Eze – Giọng y buốt lạnh như dao cứa.

– Vâng. Chúa bảo tôi thế.

Đại tá Acoca ngán ngẩm. Bà này hoặc là loạn trí hoặc là một ả làng chơi nói phét thành thần. Dù thế nào thì mụ ta cũng làm Acoca phát ốm về chuyện của mụ với Chúa.

Y quay sang trợ lí của mình là Patricia Arrieta.

– Trí nhớ của bà sơ này cần được hồi phục. Đưa bà ta đến lều chỉ huy trưởng. Có thể anh và toán lính của anh sẽ giúp bà ấy nhớ lại được Jaime Miro ở Đâu.

– Rõ, thưa đại tá.


Patricia Arrieta và toán lính là một bộ phận của đội quân đã tấn công vào tu viện ở Avila. Chúng thấy có lỗi vì đã để bốn bà sơ trốn thoát. Phải, bây giờ có thể lập công chuộc tội Đây, Arrieta nghĩ.

– Xin mời đi theo tôi – Gã quay sang sơ Theresa.

– Vâng – Lạy Chúa tôi, cảm ơn Người. Bà lại lắp bắp. Chúng ta đi à? Ông sẽ không để chúng đem tôi về Eze chứ?

– Không – Ameta vỗ về – Bà sẽ không phải về Eze.

Đại tá Đúng, gã nghĩ Con mụ này đang làm trò với ta. Được, ta sẽ cho mụ biết vài trò mới. Không hiểu mụ có chịu nằm yên hay lại hét toáng lên.

Đến lều chỉ huy trưởng, Arrieta nói:

– Thưa bà sơ, chúng tới cho bà một cơ hội cuối cùng: Jaime Miro ở Đâu?

Họ vừa hỏi mình về hắn rồi cơ mà Hay Đó là người khác nữa Có phải Đây hay là… ôi sao lẫn lộn thế này.

– Hắn bắt tôi về cho Raoul, bởi vì Monique bỏ rơi anh ta,và anh ta nghĩ…

– Nếu bà muốn như vậy – Arrieta nói – Để xem liệu chúng tôi có thể hồi phục lại trí nhớ cho bà không.

– Vâng, các ông giúp cho. Mọi thứ đều lộn xộn quá.

Nửa tá lính của Acoca đã vào trong lều cùng mấy người lính mặc quân phục của Sostelo. Sơ Theresa nhìn lên, chớp chớp đôi mắt:

– Những người này sắp đưa tôi đến tu viện sao?

– Họ còn làm tốt hơn thế nữa – Arrieta cười đểu – Họ sắp đưa bà lên thiên đường Đó, thưa sơ.

Đám lính bước tới vây quanh bà.

– Cái váy của em thật là đẹp – một tên nói – Có chắc em là tu sĩ không, em yêu.

– Ồ, Đúng mà – Bà nói, Raoul đã gọi bà là em yêu.

– Đây là Raoul sao? – Ông thấy đấy, chúng tôi đã phải thay đổi quần áo để trốn bọn lính.

Nhưng Đây lại là bọn lính. Mọi thứ đều rối tung.

Một trong số chúng đè Theresa xuống chiếc giường con.


– Mặt bà không đẹp chút nào, nhưng để xem dưới lớp quần áo này thì ra sao.

– Các ông làm gì thế?

Hắn xé toạc áo bà trong khi tên khác lột váy.

– Thân hình không tồi đối với một bà già, phải không chúng mày?

Theresa thét lên. Bà nhìn vòng người đứng xung quanh. Chúa sẽ vật chết hết chúng nó. Người sẽ không cho chúng chạm vào mình vì mình là nàngdâu của Người.

Một tên đã tháo xong dây lưng. Giây lát sau bà cảm thấy những bàn tay sần sùi banh hai chân bà ra và khi một tên nằm lên trên người bà, thì bà thấy như có cây cời lửa chọc vào trong mình. Bà thét lên:

– Nào Chúa? Hãy trừng phạt chúng đi.

Bà ngóng đợi những cơn sấm rền, chớp giật có thể xé nát bọn lính này.

Một tên khác leo lên bà. Theresa nằm Đó, chờ đợi Chúa ra tay trừng phạt, không còn cảm thấy đau đớn nữa.

Trung úy Arrieta đứng cạnh giường. Cứ mỗi khi một tên “xong việc” với Theresa gã lại hỏi:

– Thế đã đủ chưa, sơ? Bà có thể dừng lại bất cứ lúc nào bà muốn, miễn là nói ra Jaime Miro hiện ở Đâu.

Sơ Theresa không nghe thấy hắn nói. Bà thét lên trong tưởng tượng: Lạy Chúa! Với quyền năng của mình, Người hãy trừng phạt chúng như người đã trừng phạt những kẻ ác ở Sođom và Gomorrath. Người hãy giết hết chúng đi.

Không thể tin được. Người đã không đáp lời. Tại sao? Chúa ở khắp nơi mà. Và rồi bà hiểu ra, khi tên thứ sáu chọc vào bà.

Chúa không nghe được lời cầu khẩn của bà vì chẳng có Chúa nào hết. Suốt bao năm qua bà đã tự lừa dối mình để thờ phụng, và đã trung thành hầu hạ, một quyền năng tối cao nào Đó. Nhưng làm gì có quyền năng nào.

Nếu Chúa tồn tại thì Người đã cứu ta rồi.

Màn sương đỏ trước mắt bà tan dần và lần đầu tiên bà nhận biết rõ được những gì quanh mình. Có ít nhất mười hai tên lính đứng trong lều đợi đến lượt. Trung úy Arrieta đang đứng theo dõi ở một bên giường. Bọn lính đứng trong hàng, quần áo vẫn mặc nghiêm chỉnh, chẳng buồn cởi sẵn. Khi một tên vừa nhỏm dậy khỏi Theresa, một tên khác đã lại bò lên bà.

Không có Chúa, mà chỉ có quỷ sa tăng và Đây là tay chân của hắn. Sơ Theresa nghĩ. Chúng phải chết. Tất cả lũ chúng nó.

Khi một tên lính Đâm sâu vào bà, sơ Theresa giật lấy khẩu súng ngắn khỏi bao trên người hắn và trước khi bọn chúng kịp phản ứng, bà quay súng vào Arrieta. Viên đạn găm Đúng yết hầu.

Bốn tên nữa đổ vật xuống trước khi những tên khác kịp hoàn hồn và để bắn lại. Vướng tên lính đang nằm trên, bọn chúng khó nhắm trúng bà.

Sơ Theresa và tên cuối cùng cưỡng hiếp bà cùng chết một lúc.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.