Bạn đang đọc Cappuccino 2.0: Chương 8
Khi thằng Toàn đã vịnh ghi đông xe, tôi khẽ cuối người xuống, hướng lưng về con bé Linh:
-Nè, em leo lên lưng anh đi, đi chân trần sẽ đau chân đấy!
-Anh cổng em hở?
-Ừa, chứ hổng lẽ bắt em phải đi bộ vào nhà sao?
Nghe đến đây dường như mọi khúc mắt của con bé đã được gỡ bỏ. Nó niềm nở nhảy phóc lên lưng tôi nhanh như sóc làm tôi thí đều muốn chúi nhũi tới trước, nếu không có thằng Toàn mau mắn vịnh lại thì chắc giờ răng môi lẫn lộn rồi cũng nên.
Toàn phởn đẩy cổng dắt chiếc xe tôi vào trước. Còn tôi thì cổng bé Linh đi ở phía sau. Ngồi trên lưng tôi, con bé cứ tíu tít đủ thứ chuyện đến nỗi khi tôi nhắc nhở nó vẫn ngâm nga ca khúc nào đó chứ không chịu im lặng hẳn.
Nhưng lí do chính để tôi nhắc nhở nó về chuyện nghịch ngợm là vì nó đã là một cô thiếu nữ 14 tuổi rồi, không còn bé nữa. Nay đã có da có thịt và xinh đẹp hơn lúc trước. Ngồi trên lưng tôi mà nó cứ rụt rịt qua lại như thế có sắt thép cũng tan chảy chứ đừng nói là một thằng dại gái như tôi.
Cho nên suốt đoạn đường vào nhà thằng Toàn tim tôi cứ đập liên hồi như trống ngũ liên. Đồ rằng con bé cứ nhúng nhảy trên lưng tôi như thế chắc chắn sẽ có một vụ án mạng xảy ra mà nguyên nhân chính là bị nhồi máu cơ tim dẫn đến tử ẹo giữa đường.
Mà cho dù có nghịch ngợm cỡ nào nó cũng chỉ là một cô bé 14 tuổi sức lực có hạng. Quậy phá bay nhảy từ sáng đến giờ nó cũng biết mệt chứ không phải quậy liên miên như thế hoài được. Nó bắt đầu mệt lừ bám víu hai cánh tay vào cổ tôi. Chiếc cằm nhỏ xíu của nó tựa hẳn lên vai tôi nên cứ mỗi lần nó thở, từng luôn hơi ấm nóng lại phả vào má tôi đến xao xuyến.
Không lâu sau đó nó ấp úng:
-Em xin lỗi anh Phong nha, chắc anh cổng em mệt lắm!
-Không sao, bé Linh nhẹ thế mà không hề gì!
-Thiệt là anh hông giận em hả, vụ mất dép đó!
-Không hề, đó là lỗi của anh mà!
Lúc đó cảm giác như nó đang cười khúc khích, nghe từng luồn hơi thở dồn dập của nó tôi đoán thế. Chắc là nó vui vì tôi không giận nó hoặc là vì một lí do khác mà tôi chẳng thế nào hiểu được. Con gái mà, có ai hiểu con gái bao giờ đâu chứ, chỉ biết nó đã bây giờ đã là một cô bé xinh đẹp, dễ thương hay cột tóc đuôi gà và vô cùng tinh nghịch thôi.
Đến thềm nhà thằng Toàn, tôi cúi người thả nó xuống nhưng đột nhiên trên má tôi lại có cảm giác tê rần, ấm nóng và vô cùng khoan khoái. Tôi trố mắt nhìn con bé với đầy sự ngạc nhiên và nghi hoặc. Có phải nó vừa làm gì tôi chăng?
Nhưng con bé vẫn tỏ ra tỉnh bơ, nó nhìn tôi cười nhe răng tinh nghịch mà chẳng có một chút dấu hiệu gì gọi là bất thường cả. Tôi cam đoan 100 phần công lực rằng má tôi vừa bị một vật gì đó chạm phải, nó âm ấm, mềm mềm và có đôi chút ẩm ướt. Ngặc một nỗi nó chạm vào tôi nhanh quá, chỉ phớt qua thôi nên tôi chẳng biết nó là cái gì. Hỏi con bé Linh thì nó cười tủm tỉm chẳng nói.
Trong nhà tiếng thằng Toàn đã đã vang lên giục bọn tôi vào nên tôi cũng chẳng suy nghĩ gì thêm nữa. Đành dắt con bé Linh vào nhà trong sự khó hiểu tột độ mà mãi đến 2 năm sau tôi mới nhận ra. Một quãng thời gian dài đằng đẳng…
Do có con bé Linh đi theo nên tôi với thằng Toàn không thể nào bàn chuyện trong phòng nó như mọi khi được. Tôi với nó dọn ra ngoài phòng khách nơi đủ rộng để con bé Linh thỏa sức vui đùa, nghịch ngợm đủ thứ đồ trong nhà thằng Toàn mà không làm phiền đến bọn tôi khi đang bàn chuyện.
Trong lúc con bé đang nằm trên ghế sô pha đọc quyển thám tử Conan vừa mượn từ tủ sách nhà thằng Toàn, tôi với nó kéo ra sau bàn luận:
-Gì đây mày, nhìn mặt cứ như đi dựt hụi, lại còn dẫn con bé kia theo nữa!
-Uầy, nó là em của con bạn tao! Giờ hai đứa đang ở chung nhà tao ấy!
-Khoang, hai đứa nó ở chung nhà mày!
-Ờ!
-Nhỏ chị đẹp không?
-Cũng cỡ nhỏ em.
Nghe đến đây mặt nó nghiêm nghị:
-Chúc mừng mày, congratulation!
-Chúc gì chúc mừng?
-Được 2 em đẹp thế còn gì, chị em nữa chứ!
-Này thì chúc…
Tôi điên tiết cốc cho nó một cú nhá lửa làm nó ôm đầu nhảy đong đỏng:
-Tía mày, không phải thì thôi cốc tao muốn lủng sọ!
-Tao đang lo nhức óc luôn đây này còn giỡn!
-Mày lo gì, bị 2 em ăn hiếp mày à!
-Không, chuyện là 2 đứa này ăn tết ở nhà tao!
-Rồi thế nào nữa?
-Mà Lam Ngọc với Lanna vừa mời tao đi xem pháo hoa đêm giao thừa!
-Đù, sướng thế! Rồi mày chọn bé nào, chọn bé Lanna đi cho nó hot!
-Uầy, mày không hiểu sao? Toàn bộ ngày tết này tao phải chở hai chị em con bé đi chơi, làm sao mà hẹn với bọn họ được?
-Vậy mày nhờ tao việc gì?
-Thì giúp tao vừa hẹn với 1 trong 2 em được mà vẫn dắt được 2 chị em kia đi chơi!
-Ơ, mày tham thế, tính bắt cá bằng lưới luôn à!
-Không, tao chỉ muốn hẹn với 1 người thôi, mày giúp được thì giúp!
Nghe vậy thằng Toàn tựa vào thành bếp trầm ngâm. Da trán của nó nhăn lên thấy rõ. Điều này cho thấy nó đang rất tập trung để suy nghĩ cách cho tôi. Còn tôi thì chằng biết làm gì hơn ngoài im lặng nhìn nó nghĩ cách. Từ đó đến nay việc gì tôi cũng nhờ vào nó, gặp chuyện gì tôi cũng nhờ nó giải quyết. Nếu không có nó chắc tôi không có được như ngày hôm nay. Ngoài nó ra tôi không còn biết nhờ ai giúp nữa, thằng Toàn đối với tôi lúc này là một người bạn thân, một chiếc phao cứu sinh và là vị cứu tinh của tôi những lúc nguy cấp. Tôi bây giờ vẫn chưa tự lo ình được nên đành nhờ nó giúp thôi.
Suy nghĩ một lúc lâu, cặp mắt của nó bỗng sáng rỡ lên. Nó búng tay cái chốc rồi nhìn tôi khoái chí:
-Mày muốn thử vận mệnh chứ?
-Là thế nào?
-Vào ngày giao thừa, mày hẹn cả Lam Ngọc và Lanna cho tao!
-Sặc, mày muốn tao bị phanh thây à?
-Uầy, kế hoạch là vầy nè…
Bàn tính kế hoạch đâu vào đó, tôi với thằng Toàn lỉnh kỉnh bước ra ngoài như chưa hề nói với nhau câu nào phòng khi còn bé Linh thắc mắc. Vừa định giục nó ra về, tôi như tá hỏa khi bây giờ nằm trên chiếc ghế sô pha vẫn là con bé, nó vẫn cầm cuốn Conan ban nãy nhưng ngủ mất tiêu rồi…?
Thằng Toàn lúc này nhìn tôi lắc đầu cười như thể nói rằng con bé em mày vô tư ghê nhỉ, ở nhà hai thằng con trai mà nó vẫn ngủ khò như thế, thậm chí còn há cả mỏ ra mà ngủ. Đồ rằng có cái lỗ ở giữa nhà thằng Toàn thì tôi đã chui vào đó trốn từ lâu rồi, sượng mặt không gì bằng.
Khẽ lấy cuốn Conan trong tay bé Linh, thằng Toàn ra hiệu cho tôi đánh thức con bé dậy vì ba mẹ nó cũng gần về đến nhà nếu thấy cảnh này lại phiền mắc công tưởng bọn tôi định làm gì con bé cũng không chừng.
Vậy nên tôi lay mặt con bé :
-Dậy, đến giờ về rồi!
-Um…cho ngủ thêm chút nữa điiii…!