Bạn đang đọc Cappuccino 2.0: Chương 36
Nói rồi nàng cùng Ngọc Lan thủng thằng vào nhà cùng với thằng Toàn. Nhưng người làm tôi chú ý nhất vẫn là Lam Ngọc. Bộ váy nàng đang mặc hiện giờ làm tôi liên tưởng đến bộ váy hồng nàng mặc hôm mùng 3 tết khi tôi bắt gặp nàng ở công viên Tao Đàn. Nàng hôm đó và nàng bây giờ đều đằm thắm, dịu dàng như nhau. Chỉ khác ở một chỗ hôm nay tôi được tận mắt thấy nàng mặc như thế còn hôm đó tôi chỉ thoáng thấy từ đằng xa mà thôi. Quả đúng là một nét đẹp thật tuyệt vời.
-Nè, bị trời trồng rồi hả? Sao đứng mãi vậy?
-Ớ Ngọc…?
Tôi giật thót khi Lam Ngọc giờ đây đang đứng trước mặt tôi sừng sững. Nàng nhíu mày nhìn tôi làm đối má trở nên mủm mỉm đến nỗi có thể thấy rõ cả những mạch máu bé li ti.
Cố gắng trấn tỉnh tôi đáp lời nàng:
-Hông có gì, chỉ tại đang nghĩ…à…
-Nghĩ gì?
-Thì…
-Thì thế nào…?
Nàng vừa nhìn tôi vừa bẻ tay rôm rốp làm tôi sợ khiếp vía lỡ miệng:
-Thì đang nghĩ tới Ngọc…
-Hơ, nghĩ cái gì? – Nàng càng áp sát.
-Thì hôm nay…
-Hôm nay sao?
-Đẹp quá…
-Hừ, đồ dẻo mồm!
Nàng quay sang chỗ khác che đi đôi má đã ửng hồng không biết là do nắng gắt hay là do việc gì khác nhưng dù gì nó cũng dễ thương cực.
Để tránh cảm giác ngượng ngùn tôi vội đảnh sang chuyện khác:
-À Ngọc ra đây có việc gì vậy?
-Ngọc ra đây lấy áo khoác vào, thấy Phong đứng ngây ra nên Ngọc thắc mắc!
-Hề hề, giờ gì biết rồi! vào nhà thôi!
-Hùm, quả là kì lạ!
Nàng nhìn tôi nghi hoặc nhưng cũng bước theo tôi vào nhà vì không có bằng cớ gì để bắt bẻ. Vậy mà trời xui đất khiến cỡ nào trong lúc tán chuyện lại khiến tôi buộc miệng nói ra câu hỏi tôi thắc mắc bấy lâu nay:
-À, cái bữa mùng 3 ở công viên Tao Đàn phải Ngọc không?
-Ơ, mùng 3 hả….
Đột nhiên nàng ấp úng không nói nên lời. Mãi một lúc sau mới bình tĩnh trở lại:
-À, tại bữa đó áo Ngọc bị ướt nên mượn bộ đầm của mẹ mặc đấy!
-Thảo nào, lúc đó Phong cứ tưởng nhìn nhầm hóa ra là Ngọc thật! Nhưng mà tại sao Ngọc lại chạy?
-Tại lúc đó có việc gấp nên không kịp chào Phong!
Trước câu trả lời tự tin của Lam Ngọc, tôi chẳng thể nào bắt lỗi được điểm gì nên đành ngậm ngùi cùng nàng bước vào nhà với đầy sự thắc mắc. Nhưng điều đó nhanh chóng bị tôi cho qua một bên khi vừa vào nhà đã thấy thằng Toàn cô hồn đang cho Ngọc Lan xem mấy tấm hình hồi còn nhỏ của tôi.
Tức tối tôi vội chạy đến giựt phắt lại sẵn tiện cốc cho nó một cái nhá lửa:
-Cái thằng này, tao bảo mày dẫn đi tham quan chứ có phải xem ảnh tao đâu!
-Ui da, cái thằng! Thì mày dặn tao là dẫn đi tham quan phải không?
-Ờ đương nhiên!
-Đó, đi tham quan thì phải tìm hiểu lịch sử của nơi này chứ!
-Lịch lịch tía cưng…!
Tôi nổi máu định cốc cho nó thêm mấy cái nhưng Ngọc Lan đã kịp ngăn lại:
-Thôi mà, có gì đâu mà giận!
-Hic, hình hồi nhỏ của Phong mà!
-Cũng dễ thương chứ bộ, nhất là tấm này nè!
Ngọc Lan cười đùa giơ tấm hình đang cầm trên tay lên làm Lam Ngọc cũng phải chú ý.
Nhưng hỡi ơi tấm hình đó chẳng phải hình đàng hoàng gì mà là tấm hình tôi cởi truồng tắm mưa chẳng biết chụp từ thời cố lũy nào, tôi trong hình còn bé tý chưa đến 5 tuổi. Vậy mà Ngọc Lan chẳng ngượng ngùn gì, lại còn nhìn bức ảnh vừa cười nữa chứ. Còn Lam Ngọc thì đỡ hơn một tý khi em chỉ cười mỉm, nhưng bù vào đó là những cái lắc đầu đầy sự trêu chọc. Con gái thời nay sao vậy trời, nhìn thấy hình vậy ko mắc cỡ mà còn khoái chí nữa, thiệt là hết nói nổi.
-Trời ơi là trời, trả đây cho tui mấy cô!
-Hui, ình xin tấm này nhé, hì hì!
Ngọc Lan cười tươi phe phẩy tấm hình:
-Thôi, tấm đó có gì đâu mà lấy! Nếu muốn mình đưa tấm khác nè!
-Hông thích, thích tấm này hà!
-Uầy, giờ có trả hông đây hay đợi Phong dùng vũ lực!
-Muốn lấy chứ gì, đó…nè…lấy đi!
-Ặc…
Thực ra tôi cũng muốn lấy lắm nhưng Ngọc Lan đã nhét tấm hình vào trong chiếc áo của nàng rồi làm sao mà lấy đây. Cho dù tôi có bạo gan lấy thiệt thì cũng mang tội dê xòm mà thôi.
Bí cách tôi đành xui xị chấp nhận thương đau:
-Thôi, muốn lấy thì lấy đi, đừng có rêu rao với người khác đấy!
-Hì hì, cái đấy thì khỏi lo! Mình là mình kín miệng lắm nhé!
-Uầy rồi!
-Ui cái thằng, người ta xin có tấm hình về làm kỉ niệm cũng ki bo!
Toàn phởn ngoặc miệng trêu đểu tôi.
-Tổ bà mày! Tại mày cả đấy, đứng lại tao thằng cô hồn!
Tôi tức tối rượt nó chạy như điên ra đến tận ngoài đường.