Bạn đang đọc Cappuccino 2.0: Chương 30
Chương 80:
Nhưng chẳng bao lâu, khi tôi còn chưa chạy được nửa đoạn đường đến nhà Ngọc Lan thì trời đã phủ giăng một màn mưa dày đặc, lạnh ngắt. Tôi bình thường thì có thể đội mưa sang nhà nàng rồi, nhưng hôm nay tôi còn phải bảo vệ bó bông khỏi bị tổn hại nữa, nó có bề gì thì chắc tôi chẳng sống nổi.
Ghé vào một mái nhà để trú mưa, tôi co cụm run bần bật vì gió cứ thổi những hạt nước táp vào người tôi như vũ bão. Những cặp đôi đứng trú cạnh tôi cũng vậy, họ cứ lều bều trong khi răng đánh cằm cặp vào nhau:
-Khốn thiệt, mưa ngày nào không mưa lại mưa ngay ngày này!
-Cũng tại mấy thằng cầu mưa cả đấy!
Trong lòng tôi bây giờ cũng thằm trù ẻo ấy thằng đó chết ở xó nào đi để không phá đám cái ngày trọng đại của tôi như bây giờ nữa, nghĩ đến đã tức điên cả người lên rồi. Nội phải giữ bó bông để nó không bị nhàu nát đã là một chuyện khó.
Số lượng người vào trú mưa ngày một đông, chỗ ngày càng chật. Chúng tôi phải đứng sát vào nhau mới mong có đủ chỗ cho cả một đám người trú mưa dưới mái nhà nhỏ hẹp.
Bất giác tôi nghe đâu đó một hương hoa rất quen thuộc. Nó không phải hương hoa chung chung của tụi con gái. Hương nước hoa này rất đặc trưng ột người con gái tôi đã quen cách đây từ rất lâu. Quả thật không lẫn vào đâu được, đó là hương lily mà Lam Ngọc vẫn hay dùng.
Tôi chợt giật thót nhìn dáo dác xung quanh theo phản xạ nhưng chẳng thấy em ở đâu cả. Chắc có thể tôi tự tưởng tượng ra nhưng hương hoa này nó thật lắm. Từng dòng hương cứ sọc vào mũi tôi ngây ngất không thể tả. Nhưng bây giờ tôi chẳng nhìn thấy em ở đâu cả, một phần là do người quá đông trong cái mái hiên chật chội này, một phần là vì tôi đang đứng ở gần rìa nên muốn nhìn sang bên kia cũng quá là khó khăn.
May sao lại thêm một cặp đôi nữa chạy vào trú mưa nên nhất thời làm đám động lộn xộn tản nhau ra. Tôi giờ này có thể thấy xuyên qua phần mái hiên bên kia một cách rõ ràng nhất.
Chợt, tôi như chết lặng người khi nhìn thấy ở ngoài rìa phần mái bên kia một cô gái mặc áo sơ mi trắng có đôi má rất mủm mỉm. Vì chỗ không còn đủ nên cô ta đã bị đùng một phần ra phía ngoài làm những hạt mưa cứ rơi hửng hờ trên vai ướt cả áo. Tuy nhiên dù cho những hạt mưa ấy có rơi ướt cả một bên vai thậm chí là vài giọt còn lăn trên má, cô ta vẫn giữ một sắc mặt không đổi, một sắc mặt u sầu đến vô hồn.
không thể giữ bình tĩnh được nữa, tôi bước xuyên qua màn mưa mặc ọi người vẫn nhìn tôi như một thằng điên rồ không hơn không kém, ngay cả bó bông cũng đã bị thấm nước khiến nó trở nên sậm dần không còn đẹp như trước. Nhưng tôi không quan tâm đến điều đó, điều tôi quan tâm nhất lúc này đó chính là cô gái đang trú mưa ngoài rìa kia.
Bước đến chỗ cô ta trong màn mưa dày đặc, tôi lớn giọng như một tên côn đồ:
-Lam Ngọc, sao không vào trong? Lại đứng ngoài này hứng chịu một mình chứ?
Thấy tôi em nhất thời kinh ngạc nhưng cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh:
-Nếu Ngọc không nhường thì ai sẽ làm điều đó đây, ai có thể chấp nhận hi sinh chứ?
-Ơ, Ngọc đang nói gì vậy, Phong không hiểu?
-Từ nay tốt nhất Phong đừng nói chuyện với Ngọc nữa, sẽ không tốt cho cả hai đâu!
-Tại sao?
Trước câu hỏi của tôi, Lam Ngọc chỉ khẽ cười tiếp tục bước đến chiếc xe đạp điện đã ướt mem của mình.
-Khoan đã, tại sao lại không trả lời?
-Câu trả lời ư? Nó nằm ở trái tim Phong đấy!
Đột nhiên tôi cảm giác như trái tim mình như có ai đó đang bóp nghẹn. Câu nói của em như một mũi tên xuyên thẳng vào tim tôi đau nhói. Nó đau đến nổi tôi chẳng thể nào thở được. Miệng tôi trở nên cứng đơ như hóa đá chỉ biết lặng nhìn em bước đi mà không thể nói một lời. Tôi thực ra rất muốn ngăn em lại nhưng từ sâu thẳm trong tâm trí tôi lúc nào cũng có một sợi dây cứ trói buộc tôi khỏi những điều mình muốn.
Hay là như thằng Toàn đã nói tôi cứ mặc những người con gái khác để đến với người mình yêu?
Không, tôi không muốn như thế. Tôi muốn mọi người xung quanh tôi đều vui vẻ, hạnh phúc. Tôi chẳng muốn một ai phải đau buồn cả. Lam Ngọc là cô gái xem như thân nhất với tôi lúc này. Mọi việc thường ngày em luôn là người giúp đỡ tôi mặc dù hai chúng tôi khác tổ. Ngay cả vị trí bàn học cũng khác. Vậy cớ sao tôi phải bỏ mặc em trong lúc cần kíp như thế này chứ. Nếu tôi làm vậy, chằng khác nào một tên vô cảm.
Tôi không thể cho phép mình làm thế, tôi sẽ tự mình cắt đứt sợi dây ràn buột này. Tâm trí là của tôi, tôi có quyền chi phối nó chứ không thể nào để nó chi phối tôi mãi như thế được.
Tôi bắt đầu vùng chạy, tôi chạy đến chiếc xe đạp của mình. Đặt bó hoa trong rổ xe, tôi bắt đầu đạp điên cuồng hết sức có thế. Mưa gió cứ táp vào mặt tôi lạnh ngắt, đau rát cả người. Bó hoa bây giờ đã dập một phần do gió mạnh và mưa rơi nhưng tôi chẳng còn quan tâm nữa. Tôi muốn gặp Lam Ngọc, điều duy nhất tôi muốn là được gặp em, sau đó thế nào tôi chẳng cần biết, tôi muốn gặp em…
-Ngọc ơi, chờ với…
Tôi hét lên trong màn mưa chỉ mong cái bóng áo trắng trước mặt có thể nghe thấy. Nhưng tất cả chỉ là những cố gắng vô vọng, tôi càng cố cái bóng đó càng bỏ xa tôi. Bất chấp tôi có gào thét cỡ nào nó vẫn mờ dần trong màn mưa tăm tối. Thế nhưng tôi vẫn không bỏ cuộc, tôi vẫn đạp mặc dù chẳng biết kết quả sẽ đi về đâu. Tôi chỉ biết nếu đạp càng nhanh tôi sẽ có cơ hội đuổi kịp Lam Ngọc. Chỉ có thế, đó là tất cả động lực để tôi cố gắng đạp, tôi sẽ đạp cho đến khi nào được gặp em.
-Bặc…
Trong lúc đang đạp điền cuồng, chiếc xe tôi dường như ngán phải vật gì đó khiến nó chao đảo ngã lăn lóc ra đường. Tôi cũng chẳng khá hơn là bao khi ngán phải vật đó đầu tôi đập vào ghi đông xe đạp mạnh đến choáng váng cả mặt.
Giờ này tôi đã hoàn toàn kiệt sức. Tôi nằm vật ra đường mắt vẫn hướng về phía cái bóng trắng đó đầy sự tuyệt vọng. Tôi muốn đứng lên tiếp tục đuổi theo em nhưng tôi đã đi đến giới hạn của cơ thế mình rồi. Tôi chẳng thế nào gượng dậy được nữa. Tôi cứ nhìn, rồi lại nhìn, tôi muốn đứng lên, tôi muốn dựng lại chiếc xe đó, tôi muốn đuổi theo em. Nhưng cơ thể đã kiệt sức, tôi tuyệt vọng, tôi đau đớn, tôi khóc…