Bạn đang đọc Cappuccino 2.0: Chương 26
-Ê mày Phong, con nhỏ Nhung ở trên này đến chừng nào?
-Chắc là qua tết lại về?
-Tiếc thế nhể? Mà nó có bồ chưa?
-Mày đừng lo, sang năm 11 nó lên đây học đấy! Nhưng tao không biết chắc nó có bồ hay chưa thôi!
Tự nhiên thằng Huy nhìn tôi với gương mặt khả ố:
-Ê, hay mày hỏi dùm tao nha!
-Sặc, chuyện của mày thì mày tự giải quyết chớ!
-Thì mày thân hơn tao mà, giúp tao phát đi!
-Làm biếng quá mày ơi!
-Chẳng lẽ mày không giúp huynh đệ của mày được à?
-Lại giở giọng đó ra nữa!
-Giờ mày có giúp không?
-Uầy, rồi mày! Mệt thân!
Đến đây nó cười khì vỗ vai tôi bờm bợp tỏ vẻ khoái chí lắm. Nhưng chẳng biết thằng này đeo nhỏ Nhung được bao lâu thôi. Với tính khí của nhỏ này chắc thằng Huy chết sớm chứ đeo nỗi gì được. Tôi nhỏ còn phá cho tan tác hồn vía chứ huống chi là nai tơ như thằng Huy đây, chắc khỏi thấy xác.
Nhưng dạo một hồi con nhỏ Nhung bỗng ré lên sững sốt:
-Con bé Linh đâu rồi?
Giật thọt, tôi nhìn dáo dác xung quanh nhưng mặc nhiên chẳng thấy bóng dáng con bé đâu cả. nãy giờ bọn tôi chỉ lo để ý đến nhỏ Nhung nên quên bẳn đi việc trông chừng con bé Linh, hậu quả là bây giờ bọn tôi đã lạc mất nó. Có thể kiếm con bé ở đâu được đây giữa cái công viên rộng lớn đông nít người này.
Nhỏ Nhung xem chừng lo lắng ra mặt. nhỏ cứ chạy hết đầu này đến đầu khác để kiếm em mình nhưng kết quả chỉ toàn là người với người đông ngùn ngụt. Khẽ vỗ vai nhỏ Nhung, tôi cố gắng trấn an nhỏ:
-Thôi, bà cứ đợi ở đây đi! Tui với thằng Huy đi tìm hộ cho!
-Nhưng tui hông có an tâm được!
-Chậc, thôi thì bà đi chung với thằng Huy tìm ở gần rạp chiếu phim đi! Tui đi tìm ở chỗ tập thể dục!
Nghe tôi phân công người đầu tiên đồng ý là thằng Huy, phởn ra mặt luôn ấy chứ nhưng chắc là nó cố giữ vẻ bình thản nên cái mặt nó giờ nôm như bị bón. Còn con nhỏ Nhung sau một hồi lưỡng lự cũng đồng ý với cách phân chia này của tôi. Thế nên bọn tôi nhanh chóng chia ra hai hướng để tìm cho được con bé.
Địa điểm tìm kiếm của tôi là ở sân tập thể dục trong công viên. Nó cũng như các nơi khác ở đây, đều rất đông và nhộn nhịp. Để kiếm được một người ở đây là rất khó, hầu như tỉ lệ tìm thấy là rất thấp nếu như không muốn nói là bằng không khi cứ ít phút lại có thêm nhiều người đổ về công viên ngày một đông hơn.
Tôi cứ tìm mãi, tìm mãi cho đến khi tôi sựng lại khi bắt gặp trong đám đông một hình ảnh rất đỗi quen thuộc. Đó là một cô gái có vóc dáng khá cao và cân đối. Cô gái đó mặc một chiếc đầm màu đỏ cao đến gối, lại điểm thêm một đôi săn đan cao gót nữa nhìn rất ư là xinh đẹp. Và nếu như tôi không nhìn thấy đôi má mủm mỉm nhìn muốn véo đó, chắc tôi sẽ không bao giờ nhận ra được cô gái đó chính là Lam Ngọc.
Chắc là tôi nhìn lầm hoặc là do tôi đã tưởng tượng thoái hóa nhưng ngay giờ phút này, sừng sững trước mắt tôi là một Lam Ngọc hoàn toàn khác với Lam Ngọc thường ngày. Một Lam Ngọc đằm thắm, dịu dàng với làn tóc thề xõa dài đến gần thắt lưng mà mọi thường em vẫn búi cao trên đầu. Nói chung bây giờ tôi kinh ngạc lắm, từ đôi mắt đến trái tim như bị cuốn theo em vậy, xinh xắn không thể tả được.
Thế nên tôi nhón lên gọi em:
-Ngọc ơi, Phong nè!
Tuy nhiên khi vừa phát hiện ra sự có mặt của tôi, Lam Ngọc bỗng hốt hoảng quay đi. Tôi ngạc nhiên lắm, định đuổi theo em nhưng đã đụng nhầm một người đứng trước mặt nên loạng choạng suýt té. Khi ngước lên thì chẳng còn thấy bóng dáng Lam Ngọc đâu nữa, em đã hòa vào dòng người đông tấp nập ở công viên mất rồi.
Tôi tiếc nuối quay về chỗ người tôi đã đụng lúc nãy để xin lỗi nhưng lại gặp một điều bất ngờ khác. Người tôi đã đụng chính là con bé Linh. Nó bây giờ đang ngồi bệt dưới đất, ôm cái đầu gối đã rướm máu do bị té oạch xuống đất lúc nãy, mặt con bé mếu lên như muốn khóc.
Tôi vội đỡ con bé đến băng đá gần đó vừa xem xét vết thương vừa dỗ dành nó:
-Thôi, anh xin lỗi! Anh không có ý đụng em mà!
-Hức, còn nói hông cố ý nữa! Lúc nãy em thấy anh nên chạy lại, anh ngờ anh lại nổi máu tông em!
-Hic, anh đã nói hông cố ý mà! Tại anh đang chú ý mấy bồn hoa trước mặt, tính chạy đến xem thôi!
Nhưng con bé không nói gì, nó chỉ ôm vết thương ở gối mà nước mắt bây giờ đã chảy thành dòng. Thấy nó bị thế này tôi xót lắm, mọi việc cũng do tôi mà ra cả. Vết thương ở đầu gối của con bé không phải là nặng, nhưng máu cứ ứa ra mãi, loan cả một vệt dài xuống hơn đầu gối.
Chẳng còn cách nào khác, tôi đành dùng chiếc nón kết đang đội trên đầu của mình chặm máu giúp con bé. Thấy thế nó tròn mắt:
-Anh làm gì vậy?
-Gì cũng được, phải cầm máu đã!
-Nhưng nón anh mà!
-Kệ, mua nón khác chẳng tốn bao nhiêu đâu!
Con bé nghe xong liền mím môi, mặt xụ xuống như đang hối lỗi:
-Em xin lỗi! Chỉ tại cái tật ham chơi của em!
-Đâu, tại anh không để ý mới đụng trúng em đấy thôi!
-Nhưng em tự ý bỏ đi trước mà!
-Thôi thì bây giờ thế này, anh em mình cùng có lỗi thì huề nha!
Đến đây sắc mặt con bé bỗng tươi tắn hơn. Đôi mắt của nó ngày một híp lại do cười quá trớn thợ mộc. Xem ra thì con bé đã bình tĩnh trở lại, không còn khóc lóc nữa. Nên tôi thở phào móc điện thoại gọi cho thằng Huy:
-Tao Phong nè, mày còn đi chung với con Nhung không?
-Ờ còn, vẫn đang kiếm đây!
-Khỏi kiếm nữa, tao tìm thấy rồi! Tao với con bé đang ngồi ở băng ghế đá chỗ khu thể dục ấy!
-Vậy hả, tụi tao qua liền!
Cất điện thoại vào túi, tôi quay sang con bé cười hiền:
-Xong rồi đấy! Bây giờ chỉ việc chờ hai người kia đến gặp thôi! Nghỉ ngơi cầm máu đi!
-Được rùi, em tự lo được mà!
Trong lúc chờ đợi tụi thằng Huy tới, tôi ngã người ra băng ghế hít một hơi thật sâu mùi hương hoa rồi nhắm nghiền mắt định làm một giấc nghỉ ngắn để lại sức cho những việc đã qua.
Bất chợt, trong lúc chìm vào giấc ngủ tôi cảm nhận được bờ vai mình như có ai đó đang tựa vào. Nó thực lắm, chứ không phải những cảm giác do hoang tưởng gây ra. Ngay cả hơi ấm của nó tôi còn cảm nhận được, nó rất thơm, rất nặng.
Nhưng vào lúc đó, trong đầu tôi còn đang mải mê theo đuổi những suy nghĩ riêng nên chẳng còn để tâm nhiều nữa, những suy nghĩ về hành động bỏ chạy của Lam Ngọc. Có phải là do em ngượng ngùn khi gặp tôi, hay là do em đang gấp việc gì đó hoặc cũng có thể em thực sự muốn tránh mặt tôi…
__Cappuccino 2.0__