Đọc truyện Cappuccino 2.0 – Chương 167: chương 166
Lúc này đầu tôi trống rỗng, nó như một vùng đất cằn cõi chỉ cát với sỏi đá. Toàn bộ sinh khí của tôi lúc này dường như đã bị người con gái đứng trước mặt tôi rút sạch. Một người tôi không bao giờ ngờ đến được. Lam Ngọc.
Nàng đứng sừng sững trước mặt tôi với đôi mắt như muốn thiêu đốt tất cả. Dẫu toàn bộ thân người tôi đã chết cứng nhưng đôi tai tôi vẫn còn nghe văng vẵng:
-Sao Phong? Nói gì đi chứ?
-Ừ…thì…chỉ là Phong đang tìm cách giúp Ngọc…
-Giúp Ngọc ư? Nếu giúp bằng cách này thì Ngọc cũng tự bỏ tiền ra được vậy!
-Hề hề, có gì hai người cứ từ từ nói chuyện đi nhé, tôi về trước đây!
Trước cơn thịnh nộ như núi lửa phun trào của Lam Ngọc, thằng Đức vội nhõm dậy định chuồn mau khỏi chiến trận nhưng ý định đó của nó đã bị Lam Ngọc nhanh chóng phát hiện được, nàng quay sang nó gắt một cú như sấm rền:
-Cậu ở lại đây cho tôi!
Ngay lập tức, thằng Đức liền ngồi xếp re về chỗ của không dám hé một tiếng nào. Ắc hẳn nó cũng đã biết đến tiếng tăm lẫy lừng của Lam Ngọc ở cương vị chỉ huy đội cờ đỏ của trường. Và cũng giống như nó, khi nghe tiếng gắt đó, hồn phách trong người tôi cũng bay đi hết ráo, chỉ để lại cái xác vô hồn đối diện với ngọn núi đang bùng nổ dữ dội.
-Sao đây Phong trả lời đi chứ?
-Thì Ngọc cũng biết mà, trong tình cảnh này Phong biết làm gì hơn được!
-Nhưng ít nhất Phong cũng phải nói với Ngọc một tiếng, sao lại tự ý làm một mình, hả?
-Phong…
-À này chị ơi, chắc chị đang có vấn đề phải không?
Giữa cơn thịnh nộ của Lam Ngọc đột nhiên một bóng hình khác chen vào với giọng nói cực kì quen thuộc. Mái tóc ngắn ngang vai, gương mặt nhỏ nhắn, xinh xinh và đặc biệt là đôi mắt nai biết nói. Không thể nhầm lẫn được, đó là Ngọc Mi.
Ngọc Mi và Lam Ngọc. Tôi không biết hôm nay là ngày gì, nhưng tôi thề rằng, sau khi xong vụ này mà tôi vẫn toàn mạng, tôi sẽ chạy tọt về nhà xem lịch để ghi nhớ ngày hôm nay, ngày siêu khủng khiếp nhất trong cuộc đời học sinh của tôi.
Trong lúc tôi còn bàng hoàng về sự xuất hiện của con bé, thì nó đã đi nhanh đến chắn ngang giữa tôi và Lam Ngọc như thể đối thủ của Lam ngọc chính là con bé chứ không phải một thằng cù bất cù bơ như tôi.
-Làm phiền em tránh sáng chỗ khác, chị đang nói chuyện với anh Phong!
-Không! Tránh ra để chị tiếp tục làm khó ảnh nữa sao?
-Làm khó? Em biết cái gì mà nói!
-Sao lại không chứ. Rõ ràng anh Phong đang cố gắng giúp chị. Chị không cảm ơn ảnh thì thôi, lại gắt gỏng ảnh như vậy chị xem có được không?
-Chuyện của chị và anh Phong không liên quan thì đừng can dự vào!
-Không liên quan ư? Em là bạn gái của ảnh đấy, có chuyện gì của ảnh mà em không biết chứ?
-Này…
-Thôi đủ rồi!
Đến lúc này tôi không thể nào ngồi im được nữa. Mọi người đang nhìn chúng tôi với ánh mắt khó chịu. Nếu tôi không nói gì chắc chắn những người đó sẽ nghĩ tôi là một thằng hèn nhát chỉ biết núp bóng con gái. Thế nên tôi đành thẳng thừng đứng lên chắn ngang giữa hai người như cái cách mà con bé Mi đã làm lúc nãy.
Như một đều dĩ nhiên, cả hai đều nhìn tôi không chớp mắt. Dù có một chút mất bình tĩnh nhưng tôi vẫn rán nuốt cái cục đang mắc ở cổ họng xuống:
-Đây là chuyện do Phong quyết định, hai người không phải vì Phong mà cãi nhau đâu!
-Nhưng Phong, chị ta lại trách anh trong khi anh giúp chị ta đó!
Con bé nhíu mày chỉ về phía Lam Ngọc. và để đáp lại, nàng cũng khoanh tay trước ngực gắt nhẹ:
-Chị không có trách gì, chỉ hỏi tại sao thôi! Em có phân biệt được giữa hỏi và trách không vậy?
-Được rồi, không cãi nhau nữa! Phong nợ Ngọc một câu trả lời, khi khác hãy nói chuyện được không?
Dù Lam Ngọ có đôi lúc nóng tính và lạnh lùng nhưng nàng vẫn là một cô gái thông minh và hiểu chuyện. Thế nên trước ánh mắt vang lơn của tôi, nàng chỉ thở hắc một hơi:
-Thôi được rồi, Phong cứ ở lại giải quyết việc của mình đi! Khi khác gặp!
Rồi nàng lẳng lặng bước ra khỏi quán. Theo sau là máy nhỏ con gái trong lớp từ dãy bàn phía bên hông. Có lẽ đội nữ đang ngồi uống nước trong quán này, vậy mà tôi không để ý tới, chỉ khẩn trương vào quán vào đưa tiền cho thằng Đức mà thôi.
Nhìn thấy bóng dáng nàng khuất dần ra khỏi quán, lòng tôi cũng buồn rượi nhưng đã nhẹ đi ít nhiều vì đã tránh được trận khẩu chiến long trời với con bé Mi. Nếu không, tôi không biết sẽ xảy ra chuyện gì tiếp theo.
Lam Ngọc đi rồi, tôi chỉ còn hai mục tiêu để giải quyết đó là thằng Đức và con bé Mi. Do vậy, tôi tiến tới thằng Đức nói khẽ:
-Mày đem số tiền về đi, nhớ thực hiện lời hứa đấy!
-Hề hề, máy cứ yên tâm!
-Khoang đã!
Thằng Đức vừa đi được vài bước đã bị con bé Mi chặn đầu. Nó dịch sáng bên trái, con bé liền bước sáng trái. Nó dịch sáng phải, con bé cũng bước theo. Tức quá đỗi nó đỏ mặt tía tai gắt gỏng:
-Cái gì nữa đây?
-Phải đó Mi, chuyện này về nha anh sẽ giải thích với em, để nó về đi!
-Không được, muốn nói chuyện thì cả 3 cùng nói chuyện!
-Hả, vậy tức là sao?
-Tức là cả cậu ta cũng phải về nhà mình !
Xưa nay các cụ thường khuyên khi lấy vợ đừng lấy vợ quá thông minh và sắc xảo. Lúc đầu khi nghe được tôi không tin đâu. Vợ giỏi thì mình được nhờ cớ sao phải sợ ? Thế nhưng giờ đây tôi đã được nếm mùi chua xót đó. Ngọc Mi tuy chỉ là bạn gái trên danh nghĩa của tôi, nhưng chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ để tôi trầy da tróc vẩy bao phen. Đơn cử như lần này. Chẳng hiểu tại sao Ngọc Mi lại xuất hiện ở chỗ của tôi giao tiền cho thằng Đức. Chẳng lẽ nó đã nghi ngờ tôi sao?
Câu hỏi đó của tôi không cần quá nhiều thời gian để trả lời. Sau khi về nhà, tất nhiên là có thằng Đức theo cùng nữa, con bé liền kéo tôi lên phòng nói chuyện mặc cho thằng Đức cứ í ới dưới sô pha. Biết làm sao được, con bé đã khóa cổng rồi, nó muốn trốn đi thì cũng phải nghỉ cách làm sao bưng chiếc xe đạp qua cái cổng sắt lia chia chông của tôi đã.
Về phần mình, khi vào phòng, con bé liền đóng xầm cửa lại, cau mày :
-Được rồi, đây là lúc anh thừa nhận mọi chuyện đấy !
-Ch…chuyện gì ?
-Còn hỏi em nữa sao ? Lúc ở quán, em đã nói đỡ cho anh trước chị Ngọc, bây giờ anh nên khai thật với em đi !
-Anh…anh…
-Không sao cả, em luôn đứng về phía anh. Nhưng anh phải nói sự thật cho em biết !
Chẳng còn cách nào hơn, tôi bèn ngồi xuống giường thở dài :
-Uầy, thì cái hôm đó ngoài điều kiện là con bé Tiên phải trên 8 điểm ra, nó còn bắt anh phải đưa 600 nghìn tiền trọ cho nó !
Vừa nghe, con bé đã sà đến gần tôi tròn mắt :
-Sao, đến tận 600 nghìn à ?
-Ừ, anh đã vét hết tiền vặt tháng này đấy !
-Tên Đức này thật là….Hôm nay không phải em linh cảm có chuyện xấu nên đi theo anh thì không phát hiện được nhiều chuyện như thế này rồi ! Để em xuống nói chuyện với hắn !
-Ơ này…
-Là em, chứ không phải chị Ngọc đâu, anh cứ yên tâm !
Câu nói của con bé để lại trong tôi một chút bâng khuâng tàn dư. Một đằng bảo vệ cho Lam Ngọc rằng em là một người nhiệt huyết nên cách giải quyết không giống người khác. Còn một đằng lại tán thành quan điểm của bé Mi, Lam Ngọc là một cô gái nóng tính, luôn giải quyết sự việc bằng tay chân. Nhưng Lam Ngọc trong lòng tôi từ lâu luôn là một cô gái cá tính, lạnh lùng nhưng đầy nhiệt huyết. Cái ý nghĩ nàng giải quyết mọi việc bằng tay chân liền tan biến đi không lâu sau đó theo những bước chạy của tôi xuống những bậc thang gập gềnh.
-Này, có thật là anh lấy số tiền đó trả tiền trọ chứ ?
Giọng bé Mi cất lên thật lạnh lùng và dứt khoác. Em đang ngồi trên ghế sô pha trừng mắt chiếu những tia nhìn sắc lẽm vào nó.
-Nếu đã đến nhà của tao rồi thì tụi bây phải biết chớ ?
-Mà anh cũng giỏi lợi dụng người khác quá nhỉ, anh Phong đã giúp dạy kèm bé Tiên, anh còn lấy tiền của anh ta nữa !
-Bất…bất khả kháng thôi ! Nếu nó muốn tao không đưa danh sách lên trường thì phải mất tiền chứ !
-Liên quan dữ nhỉ ?
Con bé tiếp tục trừng mắt nhìn thắng Đức muốn cháy da làm nó chẳng dám ngẩng đầu lên dù chỉ một lần. Có lẽ nó tưởng tượng mắt mình sẽ cháy thật nếu ngước lên nhìn bé Mi. Và cứ thế, con bé tiếp tục áp đảo nó :
-Trả lời thật đi, tại sao anh còn phải lấy tiền anh Phong ?
-Thì…
-Anh liệu hồn thì trả lời thành thật còn không cho dù anh Phong có phải đứng cột cờ, tôi cũng phải khai bộ mặt tráo trợn của anh ra !
-Ê ê, không chơi kiểu vậy nghen !
Thằng Đức bị con bé Mi dọa cho xanh mặt thí đều muốn quỳ xuống lạy luôn con bé nếu không có tôi ở đây. Bây giờ có thời gian suy nghĩ, tôi mới chợt nhớ ra cái buổi chiều trước khi tôi qua nhà nó có tình cờ nghe được cuộc trò chuyện giữa nó với một người nào đó trong văn phòng đoàn. Và cuộc nói chuyện đó có liên quan đến một nữa số tiền mà thằng Đức nhận được. Liệu chuyện đó có liên quan gì đến việc nó đòi tiền tôi hay không ?
Nói là làm, tôi liền hỏi nó ngay :
-Này, có vẻ như có ai đó sai mày làm việc này phải không ?
Như bị ai đó bỏ cục nước đá vào lưng áo, nó giật bắn lên trợn mắt nhìn tôi :
-Gì ? Việc này là việc gì ?
-Chẳng phải cái buổi hôm đó mày nói chuyện với vụ đưa một nửa số tiền sao ?
-Mày…vậy ra hôm đó là tụi mày à ?
-Nếu biết thế rồi thì tự giác khai ra đi !
Thằng Đức bỗng dưng im bặt. Mặt nó cuối gầm xuống như thể đang tìm một câu trả lời nào đó được viết dưới sàn. Tranh thủ khoảng lặng đó, Ngọc Mi thúc nhẹ vào tay tôi.
-Anh nợ em thêm môt lời giải thích nữa đấy !
Biết mình không thể làm gì hơn, tôi chỉ gật đầu miễn cưỡng cho qua chuyện để tiếp tục đợi câu trả lời từ thắng Đức. Và cuối cùng, sau một cái thở hắc thật mạnh, nó ngẩng đầu lên nhìn tôi với ánh mắt có phần vang lơn :
-Thôi được rồi, nhưng phải hứa là đừng nói chuyện này cho gia đình tao biết đấy !
-Được thôi, nếu mày kể thành thật !
Thêm một cái hít thở sâu nữa, thằng Đức chậm rãi :
-Người sai tao hại tụi mày chính là thằng Bảo đó !
-Cái gì ? – Con bé Mi bỗng dưng mất bình tĩnh đập mặt hai tay xuống bàn – Anh nói ai ?
-Tao nói thằng Bảo, thằng nhóc hay đi chung với con bé này đấy !
-Ơ, Mi !
Tôi hoảng hồn vội chạy đến đỡ lấy con bé khi nó thất thần ngã hẳn vào ghế sô pha. Cố gắng vực nó dậy, tôi hỏi khẽ :
-Em có sao không ?
-Không sao, anh để em xử lí việc này nhé !
-Nhưng em có khỏe không ?
-Anh đừng lo, em là Ngọc Mi mà !
Ngó thấy ánh mắt cương quyết của con bé, tôi không tài nào kiếm ra được một lí do để ngăn cản nó cả, họa chăng là vì nó vừa mới sụp xuống nhưng thế nào nó cũng sẽ nói là không sao. Thế nên, tôi đành buông con bé ra để nó tự xử lí vụ việc. Tôi lật đật vào bếp rót cho nó một ly nước, nó tu một lèo hết cả ly rồi hướng mắt về phía thằng Đức :
-Sao, anh kể tiếp đi. Bảo tìm đến anh khi nào ?
-Cũng mới gần một tháng đây thôi. Nó mời tao ra quán nói chuyện rồi sao đó bàn về vụ thằng Phong !
-Bàn thế nào, anh cứ kể tiếp !
-Sẵn lúc đó tao đang cần tiền để trả tiền trọ nên đã đồng ý với nó !
-Chỉ vậy thôi phải không ?
-Chứ còn sao nữa, nếu không thiếu tiền đến bước đường cùng thì tao cũng chẳng làm theo lệnh của cái thằng nhóc ấy làm gì đâu !
Theo như cách mà tôi thường giải quyết một vấn đề gì đó, khi thằng Đức thừa nhận hết mọi sự việc như thế này, việc đầu tiên có lẽ là tọng vào mặt thằng nó mấy cú rồi sang nhà bé Mi tọng nốt cho thằng Bảo mấy cú còn lại cho hả dạ. Nhưng hôm nay sao lạ quá, thằng Đức đang ngồi trước mặt nhưng tôi chẳng buồn co tay, cũng chẳng muốn nhúc nhích tẹo nào. Cả người tôi nặng chịch như có ai đó đặt tản đá vài chục kí lên người. Có lẽ việc mà tôi có thể làm giờ này là ngồi tựa hẳn ra chiếc ghế sô pha, nơi duy nhất tôi đang bám víu để tiếp tục nghe những gì thằng Đức nói :
-Tụi bây đã tới nhà tao cũng biết rồi đấy ! Thiếu thốn đủ thứ, ba tao đi làm hồ bị gãy chân, nhà đâu có ai làm ra tiền ngoài tao được đâu. Mỗi tháng phải đóng tiền trọ rồi tiền học thêm của con bé Tiên nữa, làm sao mà tao lo hết được !
Rồi nó tựa lưng hẳn vào ghế, thở những hơi dài sọc đầy ưu buồn :
-Tụi bây nói tao sao cũng được, ác độc cũng được, nhẫn tâm cũng được nhưng chỉ cần gia đình tao yên ổn, thứ gì tao cũng làm !
Bây giờ tôi không biết nên nói gì và cũng không biết mình nên làm gì. Tôi nhìn sang phía bé Mi, nó cũng y hệt tôi, chỉ im lặng nhìn chằm chằm cái ly nước để trên bàn, thi thoảng nó mới mím môi như đang nghĩ ngợi một điều gì đó khủng khiếp lắm. Đây hẳn là lần đầu tiên tôi thấy nó bối rối như thế. Nhưng con bé không bối rối quá lâu, chỉ vài phút sau đó. Gương mặt băng thanh của nó lại trở về vẻ cương quyết trước đây :
-Thôi được rồi, việc của Bảo tôi tự có cách xử lý. Còn Đức, từ nay anh không được qua lại với Bảo nữa !
-Nhưng sao được chứ, nếu không nghe theo lời nó, nó sẽ đưa chuyện này cho ba tao biết đấy !
-Yên tâm, tôi tự có cách xử lý chuyện này. Ngày mai anh cứ gặp riêng Bảo, chúng tôi sẽ bám theo sau !
-Thế cơ à ? – Thằng Đức há hốc, miệng nó thí đều muốn chạm cả đất.
-Giữa tụi tôi và Bảo anh có quyền chọn một phe, không ai ép buộc anh cả !
-Vậy…
Tôi biết thằng Đức giờ này khó xử thế nào. Một đằng nó đã nhận được một nửa số tiền từ thằng Bảo nay lại nhận được một nửa số tiền từ tôi. Nếu theo phe thằng Bảo thì nó khó lòng mà tồn tại với sự thông minh của bé Mi được. Còn nếu đi theo phe tụi tôi thì nó lại mang tiếng phản bội thằng Bảo, tiến thoái lưỡng nan. Nhưng suy cho cùng, nó nhận lời giúp thằng Bảo cũng vì tiền. Nay bọn tôi đã dưa cho nó số tiền bằng với thằng Bảo bỏ ra, như thế coi như huề cả đôi bên, thằng Đức có theo phe ai cũng không thấy khó xử cho lắm.
Nhìn đôi mắt đã được che phần lớn bởi vầng trán nhăn nhún của nó mà tôi có phần đồng cảm. Nếu tôi ở trong tình thế như nó chắc cũng không biết mình phải làm gì lúc này. Tôi ngó nghiêng sang cửa số, ánh nắng lúc này đã ngã một màu vàng ngà chiếu thẳng vào nhà tôi nóng hổi. Dù muốn đi tới đóng cánh cửa sổ lắm nhưng trong hoàn cảnh căng thẳng thế này, tôi cũng không thể làm gì hơn ngoài câm nín chờ câu trả lời của nó.
Theo như trí tưởng tượng phong phú của tôi. Có lẽ lúc này đang có một thiên thần và một ác quỷ ở hai bên vai của nó. Một bên kêu nó theo phe Ngọc Mi còn một bên thì lại xúi theo phe thằng Bảo. Chỉ có đều là chẳng biết phe nào là ác quỷ phe nào là thiên thần nữa. Nhưng tôi biết chắc rằng cả hai sẽ chạy toán loạn sau khi nghe câu nói lạnh băng của bé Mi :
-Sao ? Đã thông suốt chưa ? Tôi không có tính nhẫn nại lâu đâu !
-À ừm, có thật là nếu về phe của tụi bây tao sẽ an toàn chứ ?
Thằng Đức liếm môi nhìn chăm chăm con bé Mi như cái phao cứu sinh.
-Cái đó còn tùy vào biểu hiện của anh vào ngày mai thôi !
-Uầy, sao cũng được, nhưng phải đảm bảo cho gia đình tao đấy !
-Việc đó thì anh yên tâm. Vậy là anh theo bọn tôi chứ gì ?
-Ờ, vậy giờ tao về được chưa ? Còn trận đá banh chiều nay đấy !
-Được rồi, anh có thể ra về !
Như một con rô bốt, tôi vớ lấy chùm chìa khóa để trên cái tủ TV lật đật chạy ra mở cổng cho thằng Đức ra về. Còn chưa kịp hả hê với bộ dạng ỉu xìu như cọng bún của nó, tôi đã nhận được hung tin :
-Mày liệu hồn. Chiều nay lớp tao đá bán kết với lớp mày đấy. Tao không có nương đâu !
Nói rồi nó nhảy phóc lên xe vút đi trong cơn tê tái không gì sánh bằng của tôi. Nhờ nó tôi mới sựt nhớ ra là mình còn một trận bán kết chiều nay. Lại gặp lớp của thằng cô hồn đó mới ác. Chả biết lớp tôi có đá đấm được gì không nhưng thấy trước mắt là bị thằng Đức nhắm tới rồi đấy.
Tuy nhiên có một điều còn khủng khiếp hơn là gặp phải đội của thằng Đức. Khi chỉ mới vừa đóng cổng lại, tôi đã phải giật thót bởi tiếng gọi ngọt ngào của bé Mi :
-Anh Phong, vào đang em bảo xíu nào !
Biết chẳng còn đường nào để chạy, tôi đành lê thân tàn vào trong nhà như một tử tù được áp giải đến nơi hành quyết. Tự nhiên tôi lại sợ vào ngôi nhà của mình. Nó cứ như cánh cổng địa ngục nơi mà biết bao nhiêu quỷ sứ đang chờ đợi. Cơ mà Ngọc Mi có phải là quỷ sử gì đâu, con bé lại một thiên thần áo trắng chính gốc ấy chứ. Nhưng mà tự nhiên thấy đắng ghê, cảm giác cứ bồn chồn không tả được. Giá như mà tôi bé tý lại như đàn kiến đang kéo một hàng dài quanh chậu mai ngoài sân thì hay biết mấy.
-Anh ngồi xuống đi, sao lại đứng đó làm gì ?
Con bé vẫn tròn xoe đôi mắt nai như chưa biết được những biểu hiện của tôi từ đâu mà ra. Đã thế nó vẫn tiếp tục :
-Anh khát không, để em đi rót nước cho anh nhé ?
-Hề hề, không đâu, phiền em quá !
-Thế thì đến lúc a kể cho em nghe mọi chuyện được rồi đấy !
Chưa đầy 1 phút đồng hồ, thiên thần áo trắng bỗng biến thành một con quỷ thực thụ khi ánh mắt của con bé bỗng trở nên lạnh lẽo vô cùng. Nó làm tôi đáp răm rắp mà không kịp suy nghĩ :
-Anh xin lỗi…anh chỉ mới nghĩ ra lúc đó…thôi mà !
-Vậy ngay cái lúc phát hiện ra sự việc sao anh không kể cho em nghe ?
-Anh…anh…
-Ừm…cũng chả trách anh được, thứ gắn kết cả hai đứa chỉ là một mảnh giấy thôi mà !
Cơn thịnh nộ của con bé đột nhiên mất tiêu sau cái thở dài cả thế kỉ. Con bé không nói gì nữa, đôi mắt nai tròn xoe của nó bây giờ chỉ nhìn chăm chăm vào hai ngón tay đang ngọ nguậy đuổi bắt lẫn nhau. Đôi môi nhỏ xinh thi thoảng mím lại để cái thở dài thêm phần nghiêm trọng. Nhưng thứ làm tôi thực sự cuốn hút vẫn chính là đôi mắt nai tròn xoe đó. Nó thật đẹp, thật cuốn hút, lúc nào cũng phản chiếu những tia sáng long lanh về phía tôi.
Bất giác theo một phản xạ nào đó, tôi bỗng đặt tay lên cánh tay của nó. Và như bị chạm vào ổ điện, tôi giật mình rụt về cảm thấy tim quặng lên từng cơn bồi hồi. Tôi lén ngó con bé, nó vẫn không có chút phản ứng gì họa chăng chỉ là những cái thở dài làm không khí thêm phần cô đặc lại trong cuốn họng tôi. Hơn ai hết vào lúc này, tôi cảm thấy trong người tôi xuất hiện đầy những mâu thuẫn không thể diễn tả được. Có lúc tôi muốn chạm vào con bé, có lúc lại muốn tránh xa nó ra và ngồi vào một góc nào đó gặm nhắm những suy nghĩ vẫn vơ.
Nhưng rồi tôi lại làm theo chính linh cảm mình mách bảo bằng việc thò tay sang khiều nhẹ cánh tay con bé. Tôi liếm môi :
-Mi ơi!
-Gì ?
Giọng con bé thều thào cất lên như từ nơi xa xăm nào đó. Tôi cố gắng nuốt cục nghẹn ở cổ :
-Anh xin lỗi !
-Anh có lỗi gì mà xin ?
-Vì…đã làm em buồn !
-Anh có trách nhiệm gì phải làm em vui đâu !
Hết cách, tôi đành đem phương án cuối cùng ra hi vọng vớt vát lại một chút niềm vui từ con bé :
-Vì anh là…bạn trai em !
Quả thật con bé đột nhiên quay ngoắc sang nhìn tôi. Đôi mắt nai trở nên sáng long lánh những tia nắng ấm áp. Nhưng rồi nó lại quay đi, ánh mắt nó vụt tắt đi theo những tia nắng vàng đang phai dần ngoài sân :
-Chỉ là giấy tờ thôi !
Vừa dứt câu, trên mặt của con bé liền xuất hiện những giọt nước long lanh đổ ra từ khóe mắt. Nó cố tình mím môi thật chặt để không phát ra một tiếng thút thít nào. Do đó, đôi vai nhỏ bé của nó cứ rung lên bần bật.
Trong đâu tôi lại xuất hiện những suy nghĩ xâu xé nhau.Tôi cảm thấy trái tim mình như có một bàn tay đang bóp nghẹn. Cổ họng tôi khát khổ chỉ muốn với lấy ly nước trên bàn đi rót một hơi đầy vun rồi tu một lèo hết sạch. Nhưng việc đó lúc này đối với tôi còn khó hơn lên trời hoặc bất cứ một ước muốn xa xỉ nào của tôi trước đây. Tôi cảm nhận được ánh mắt của con bé vẫn đang dõi theo từng hành động, từng cái thở hắc của tôi mặc dù bây giờ đôi mắt đó đang ẩn sang chiếc rèm che bằng nước mắt.
Trong một phút không thể kềm chế, tôi bất giác đưa tay lên quệt đi giọt nước mắt đang chạy dài trên gương mặt con bé. Nó thật ấm, trong veo như dòng nước suối tinh mơ. Và thêm một lần bất giác nữa, tôi đưa tay nếm giọt nước mắt đó. Tôi không hiểu vì sao mình làm vậy, có thể là do bị nhiễm từ một bộ phim nào đó, cũng có thể là do chính trái tim tôi mách bảo.
-Anh làm gì vậy ?
Con bé quay sang nhìn tôi, vẻ mặt của nó không khỏi ngạc nhiên sau những gì tôi vừa làm. Có lẽ nó nghĩ tôi là một thằng bệnh hoạn có sở thích kì hoặc nào đó. Dù vậy, tôi vẫn cố lấp liếm :
-Anh…nếm !
-Nhưng sao… ?
-Anh không biết, người ta thường nói khi còn người khóc vì buồn bực nước mắt thường cay và nồng lắm.
-Vậy anh thấy có cay nồng hông ?
-Hông…thấy ngọt !
-Ngọt ??
-Thật…!
-Anh lại gạt em rồi !
Con bé phụng phịu quay đi. Nhưng lần này tôi không cảm thấy bối rối nữa. Gương mặt thanh tú của con bé đã khô đi những giọt nước mắt từ khi nào. Tôi không biết quyết định sau đây của tôi có đúng không, nhưng đã đến mức này, tôi không còn bất cứ con đường nào khác. Và rồi, tôi dốc hết can đảm cầm rụt rè nắm lấy bàn tay bé bỏng của Ngọc Mi :
-Anh xin lỗi vì đã làm em buồn. Nhưng sau này em đừng để ý đến chuyện giấy tờ gì nữa cả. Hãy làm theo cảm xúc của mình nha em !
Thú thật, tôi chỉ định nói xin lỗi con bé thôi. Nhưng vì thấy con bé vì nhắc đến chuyện hợp đồng mà khóc lóc tôi mới tùy cơ ứng biến phang thêm câu sau vào, bây giờ ngẩm lại tôi cũng chẳng biết mình nói câu đó có ý nghĩa gì nữa. Chắc con bé sẽ nghĩ đầu óc tôi có vấn đề, hoặc đang đùa giỡn với nó. Tuy nhiên, có một sự thật là con bé đã cười, tôi không biết nó cười vì chuyện gì. Có thể là vì nhìn tôi ngô ngố, cũng có thể là vì câu nói không đâu ra đâu lúc nãy. Hơn ai hết vào lúc này, tôi cảm thấy thật là dễ chịu.
-Anh phong !
-Hả ?
Đang bận phiêu linh tứ hướng, con bé bỗng gọi giật làm tôi thí đều muốn bay lên cả nóc nhà.
-Chuyện lần này em sẽ tha lỗi cho anh, nhưng tội sống thì khó tha được !
-Em định làm gì vậy ?
-Anh nhắm mắt lại cho em !
Tôi chợt dợn tóc gáy khi thấy con bé suýt xoa đôi bàn tay của mình với bộ mặt cực kì nguy hiểm. Tôi buốt khan hỏi lại như muốn chắc chắn số phận của mình sẽ đi về đâu :
-Nhắm…nhắm mắt lại hả em !
-Anh phải bù lại những gì em phải chịu đựng chứ, ít nhất là phải đánh anh một cái !
-Nhưng sao phải nhắm mắt !
-Em bảo nhắm thì nhắm đi, không em tăng hình phạt lên bây giờ !
Tin theo răm rắp, tôi vội nhắm mắt lại cố gắng chịu đựng hình phạt sẽ tới với mình. Có lẽ vì thế mà con bé cứ cười thút thít phát ra từng tiếng khe khẽ.
-Thôi được rồi, nhận lấy hình phạt nè !
-Chụt!
Trái ngược với tưởng tượng của tôi, hình phạt của con bé nhẹ hều, nhẹ đến nổi mà tôi lại cảm thấy lâng lâng lạ thường. Nhưng vì nhắm mắt nên tôi chẳng biết được nó phạt tôi bằng cái gì. Chỉ biết là cảm giác lâng lâng đó vẫn còn vấn vương trên má tôi rõ rệt. Tôi đưa tay mình lên má dò xét:
-Em phạt rồi hả ?
-Rồi, mà ai bảo anh gồng lên chi em đánh hông có nổi !
-ờ à, tại anh sợ đau, hề hề !
-Hứ, ai lại làm anh đau cơ chứ !
Thấy tôi vẫn còn ngỡ ngàng với những việc vừa xảy ra, con bé liền cau mày :
-Còn ngồi đó nữa mau chuẩn bị đi, anh con trận đấu chiều nay đó nha !
-À ờ, rồi rồi !
***
Chuyện ngoài lề: cảm nghĩ của tôi 10 phút sau đó :
’’Ngốc quá, ai chả biết đó là nụ hôn chứ hả!’’