Bạn đang đọc Cappuccino 2.0: chương 152
Sau ngày hôm đó, tôi cứ thấp thỏm lo lắng cho Lam Ngọc. Những dòng tin nhắn tôi gởi cho nàng vào tối qua cũng chưa được hồi âm. Có lẽ nàng đã bị ba mình cho ăn đòn đến nỗi không cầm chiếc điện thoại trả lời được. Nhưng sau một hồi suy ngẫm, tôi tạm chấp nhận ý nghĩ rằng nàng là một người có học võ, không dễ gì bị mấy đòn đánh đó hạ gục dễ đến vậy được. Tuy nhiên không vì thế mà nàng không cảm thấy đau. Biết đâu được nàng lại giận tôi đã sớn xác ăn nói hồ đồ. Vợ người ta có bầu mà tôi dám đứng ra nhận mọi chuyện, lại còn cắn vào tay ba nàng nữa. Đúng là gan tày trời!
Cái ý nghĩ đó cứ đeo bám trong đầu tôi cho đến hôm khai mạc giải bóng đá toàn trường
Ngày hôm đó là một ngày nắng đẹp, trời trong xanh gió mát. Vì thế khán giả hôm nay kéo đến sân rất đông, phần lớn là học sinh trường tôi cùng với một số người khác hiếu kì vào xem. Nổi bật nhất vẫn là đội cổ vũ của lớp tôi. Được dẫn dắt bởi cái miệng không xương của Phú nổ, bọn đấy cứ hô hào lên um cả một góc sân mặc dù vẫn chưa đến lượt đội tôi thi đấu.
Theo sự phân chia của ban tổ chức, lớp tôi được xếp vào bản C cùng với ba đội khác là 12A7, 12A5 và 10A3. Do đó, hôm nay chúng tôi phải thi đấu đủ cả 3 lượt trận với các đội trong bảng để chọn ra một đội duy nhất vào vòng trong.
Nếu như là tôi của ngày thường thì chắc chắn sẽ rất háo hức với một không khí bóng dá sôi động như thế này. Nhưng tôi bây giờ mang đầy tâm trang lo âu. Lo về ba của Lam Ngọc và lo cho cả nàng nữa.
Suốt cả buổi ngồi ngoài sân xem mấy trận đấu. Tâm trí tôi cứ lửng lơ đâu đó. Khi thì đậu vào những mái nhà cao ngút. Khi thì bám vào những cột đèn nơi góc sân. Lâu lâu lại hoà vào dòng ngưới đang đứng chen chúc trước mặt. Tất cả chỉ có mục đích duy nhất, đó chính là tìm cho được hình bóng của Lam Ngọc đang xuất hiện ở đâu đó.
Từ sáng cho đến giờ tôi vẫn chưa thấy nàng đâu. Xung quanh tôi chỉ toàn người và người. Tôi như lạc vào một nơi nào đó thật xa lạ mặc dù những người xung quanh tôi hoàn toàn không xa lạ chút nào. Nói chính xác hơn tôi đang đứng chung với cả đội bóng lớp tôi ở một góc sân. Ấy thế mà vẫn thấy hiu quạnh ghê!
-Ê, vào chuẩn bị đi mày, trận tiếp là lớp mình đá rồi đó!
Toàn phởn thút vai tôi, nó vào trong sân rồi ngồi bệt xuống lột đôi dép đang mang ra, thay vào một đôi giày đinh chính hiệu. Hôm nay có cả bọn thằng Huy đi theo cổ vũ, bọn nó ngồi ngoài băng ghê đá gần đó nói vào, tay vẫn nhồm nhoàm ổ bánh mì buổi sáng:
-Lớp bây đá với ai đấy?
-À, trận đầu đá với 10A3! – Khanh khờ khụt khịt trả lời.
-10A3 à, có đá với bọn nó lần nào chưa?
-Chưa, mà kệ đi, tuỳ cơ ứng biến!
-Dóc láo, đừng có mà khinh địch nghen mạy!
-Tụi nó mới lớp 10 chứ mấy, hế hế!
Toàn phởn vẫn cái mặt độc quyền của mình miệt mài cột dây giày mà tán phét với bọn Huy đô. Chừng như thấy được sự khác thường, nó đột nhiên quay sang tôi:
-Ơ cái thằng này, bố bảo đi thay đồ chuẩn bị vào trận mà cứ ngồi trơ trơ ra đó!
-Chắc thằng này sáng gấu chưa phát thuốc rồi, có cần tao kêu nó vào sân không?
Ý thằng Huy là con bé Ngọc Mi đang ngồi cách đó không xa. Hôm nay lớp con bé cũng sẽ đá vòng bảng nhưng là sau khi vòng bảng của nam kết thúc. Thế nên nó vẫn ngồi đấy để cổ vũ cho đội tôi.
Bất giác nhìn về phía Ngọc Mi, con bé vẫn nhìn tôi cười tươi làm mọi suy nghĩ vẫn vơ trong đầu tôi bay hết tẹo. Tôi cầm chiếc áo đấu mới, sầm mặt:
-Thôi dẹp, tao đi thay đồ đây!
Nói đến chiếc áo đấu mà lớp tôi đã đặt để thi đấu giải. Nó là cả một quá trình tranh cãi nảy lửa giữa tôi, Toàn phởn và thằng Tiến.
Còn nhớ lúc đó khi thầy chủ nhiệm hỏi áo đấu của đội là gì, cả đám mới vỡ lỡ ra là chưa nghĩ đến chuyện đó. Rất nhanh, với tư cách là đội trưởng, Toàn phởn giơ tay đề xướng ngay:
-Đặt áo Real đi thầy, áo trắng đẹp như mơ!
-Thôi mày ơi, áo trắng đá dễ dơ lắm, đặt Juventus đi, sang trọng lịch lãm! – Thằng Tiến khụt khịt chen vào.
-Bậy, sang cái gì mà sang, nhìn như áo tù ấy. Đặt Bayern đi, nghe hùm xám là sợ liền!
Tôi cũng không vừa tham gia vào cuộc tranh luận ngay. Tuy nhiên hai thằng kia vẫn giữ nguyên lập luận của mình không ai thua ai:
-Đặt Real đê, mấy màu kia nhìn ái ái sao á!
-Ái ái cái đầu mày, Juve mà ái à?
-Ờ, Bayern ái chỗ nào, đấm mày phát giờ!
-Tao không biết, đặt Real!
-Juven đê!
-Đết, Bayern!
-Real!
-Juve!
-Thôi nào mấy đứa, trật tự cho thầy!
Do quá ác liệt, thầy Tuấn buộc lòng phải lên tiếng ngăn chặn cuộc tranh cãi để giảm thiểu số thương vong. Nhưng ngoài mục đích đó, thầy cũng có chủ kiến riêng của mình. Nhìn một loạt 3 thằng ất ơ bọn tôi, thầy ôn tồn:
-Áo đấu của bọn em đúng là có đẹp thật. Nhưng đó toàn là những đội nổi tiếng, thế nào lớp mình cũng sẽ đụng hàng thôi!
-Vậy giờ đặt áo gì, thầy? – Toàn phởn liếm môi.
-Để thầy nghĩ xem, hay là chúng ta…
Đó là lí do vì sao đội tôi mặc chiếc áo đấu màu vàng đen trong buổi sáng ngày hôm nay. Không phải Real, không phải Juven càng không phải Bayern của tôi mà là Dortmund vô địch giải đức năm trước.
Mới đầu thì thằng nào cũng ngọ nguậy chả ai chịu mặc, nhưng dần thì bọn nó cũng quen rồi thích mặc luôn. Màu vàng thì nổi bật nhất trong đám rồi, lại ít đụng hàng với những lớp khác. Riêng tôi, đội bóng yêu thích của tôi là Bayern nhưng càng không thể không biết kình địch của mình là Dortmund, thế nên mặc vào có hơi gượng gạo tý xíu. Nhưng sau này, hai đội đó là đội bóng ưa thích của tôi thật.
Trở lại với sân bóng. Lúc này đội tôi đã chuẩn bị đâu vào đó và đang tổ chức đá bóng ma khởi động trên sân. Cường độ nhanh của bài tập khởi động cũng chẳng giúp tôi thoát khỏi tình cảnh tâm trí lửng lơ như ban nãy.
Đã gần đến giờ đá rồi, Lam Ngọc vẫn chưa thấy đâu, điều đó khiến tôi cảm thấy hoang mang thật sự. Những đường chuyền bóng không còn chuẩn xác nữa, nó nhanh chóng bị Khanh khờ chặn thót:
-Hế hế, bắt được mày rồi, vào bị đi con!
Vậy là tôi phải lầm lủi đi vào thay thế vị trí của Khanh khờ. Cái dáng đi của tôi lúc này ai cũng có thể hiểu rằng là do bị Khanh khờ chặn được bóng. Nhưng với Toàn phởn, nó lại hiểu theo một nghĩa khác và cách hiểu của nó hoàn toàn chính xác đến từng cọng tóc.
Khi tôi đi ngang, nó liền nói với giọng thì thầm:
-Ê, sáng nay sao đó mày! Có chuyện gì à?
-Có gì đâu, mệt tý thôi!
-Thế có đá được không?
-Mày yên tâm, vẫn bình thường!
Dù là thế, thỉnh thoảng cặp mắt tinh lanh của nó vẫn láo lia sang tôi nhằm muốn thấy thêm một vài khoảnh khắc vô hồn từ cái thằng đang lửng lơ tâm trí.
Như Toàn phởn đã nói, trận đầu tiên chúng tôi sẽ đá với 10A3. Nếu thắng được trận này đội tôi mới có thể an tâm đá tiếp những trận sau vì hai đội còn lại đều là lớp 12 với thể hình to con, rất khó để có được một trận đấu dễ dàng với bọn đấy. Thế nên mục tiêu của đội tôi hiện tại là đá thắng 10A3 trước.
Khi bước vào sân, cả đội cổ động của Phú nổ liền réo inh ỏi cả lên. Tôi đồ rằng lúc này nơi ồn ào nhất chính là khu có tụi cổ động lớp tôi. Thậm chí khi đội tôi đi ngang chỗ của nó, thằng Phú nổ này lại hô hào thêm:
-Ê, tụi bây rán ghi bàn trận này đê, tao có thưởng!
-Thưởng gì vậy mạy? – Khanh khờ nghe đến quà thưởng liền khụt khịa.
-Hế hế, nếu thắng trận này thằng nào ghi bàn sẽ được mấy bạn nữ đội cổ động hun một c…oái.
Nó chưa nói hết câu đã bị cả đám con gái đội cổ động xúm lại đánh túi bụi vì cái tội ba hoa. Nhưng cũng vì thế mà bọn tôi có dịp nhìn lại thành viên nữ trong đội cổ động. Đúng thật là nhỏ nào nhỏ nấy đều đẹp mê tơi. Bây giờ bọn tôi mới phục thầy về tài chọn người. Nếu thật là ghi bàn được hun một cái, có khi thủ môn Khanh khờ cũng hăng hái lao lên ghi bàn ấy chứ!
Bọn tôi tiếp tục di chuyển đến vạch giữa sân để làm các thủ tục thông thường trước trận đấu. Khi gặp bọn 10A3 đang đứng ở đấy, bọn tôi chỉ tia mắt xem xét đối phương rồi xếp thành một hàng trước mặt khán giả.
Bọn lớp 10 này đúng như chúng tôi dự đoán, thể hình đều thua bọn tôi xa. Đó là do thằng Toàn phởn nói với tôi lúc sau, bởi vì bây giờ ánh mắt của tôi vẫn đang tiếp tục hướng về khán giả với hi vọng Lam Ngọc sẽ xuất hiện ở một góc nào đó, mỉm cười khi bắt gặp ánh mắt tôi nhìn nàng.
-Phong, tập trung tý đi mày, chuẩn bị đá rồi đó!
Toàn phởn thúc vai tôi làm tan biến đi những ý nghĩ trong đầu. Có lẽ tôi phải thôi mơ tưởng về Lam Ngọc để toàn tâm dốc sức cho trận đấu này. Dù gì Lam Ngọc cũng đã tránh mặt mình thì mình con mơ tưởng gì nữa chứ, đá thôi!
Nghĩ trong đầu là một chuyện, nhưng việc thực hiện có được không lại là một chuyện khác. Khi trận đấu bắt đầu, những hình ảnh của Lam Ngọc lại xuất hiện trong đầu tôi. Thậm chí tôi còn tưởng tượng ở đâu đó Lam Ngọc đang nhìn mình, nhưng khi ngước lên nhìn xung quanh, tôi chỉ thấy toàn người là người mà thôi.
-Ê Phong, banh tới kìa!
Tôi bỗng giật mình vì tiếng Toàn phởn vang lên. Tôi chưa kịp nhìn nó, trái banh đã chạy xẹt ngang qua chân tôi ra luôn ngoài biên, kèm theo đó là tiếng bọn cổ động lớp tôi ộ lên um sùm một góc. Với tư cách là một đội trưởng, Toàn phởn chạy đến dò hỏi tôi:
-Này, mày có đá được không đấy!
-Được!
-Ờ, tuỳ mày, đội có thắng hay không là do mày thôi.
Để tránh ánh nhìn thấu tâm của nó, tôi quay đi chạy lên tuyến trên bỏ lại Toàn phởn với vẻ mặt hơi kinh ngạc. Nhưng chỉ kinh ngạc một chút thôi, nó liền nhún vai trở về vị trí của mình.
Bọn 10A3 được một quả đá biên. Nó nhanh chóng chuyền lên cho thằng tiền vệ ở giữa sân. Thằng đấy rê bóng rất điêu luyện, nó ngoặc bóng qua được Toàn phởn. Ngay lập tức đã có thằng Tiến lao vào bọc lót. Nó tắc bóng của thằng tiền vệ đội bạn rồi rê bóng dọc biên với Toàn phởn đang di chuyển nhanh ở trung lộ.
Sở trường của thằng Tiến là những đường chuyền chọc khe bỗng ở tầm xa. Thế nên thật không lạ gì khi thấy nó rất ít duy chuyển ra xa khỏi vị trí của mình. Chỉ mới di chuyền dọc biên được vài bước, nó đứng khựng lại rồi thực hiện một đường chọc khe bổng vào trung lộ cho Toàn phởn. Với thể hình hoàn toàn vượt trội, Toàn phởn đã đón bóng một cách dễ dàng khi bật cao hơn thằng hậu vệ đội kia hơn một cái đầu.
Nhận được bóng, Toàn phởn tiếp tục dùng kĩ thuật cá nhân của mình xỏ lỗ kim được một thằng làm nó ngẩn tò te một lúc trước khi phải 3 chân 4 cẳng đuổi theo cho kịp với tốc độ của thằng này. Bóng một khi đã vào chân Toàn phởn thì rất khó đoạt được. Khi Toàn phởn qua người, liền có thêm 2 thằng khác lao đến bọc lót. Nhưng tất cả chỉ làm tình hình rối thêm với những cái chân cứ khều vào hòng lấy được trái bóng đang lướt qua lướt lại quanh chân Toàn phởn.
Khi cả hàng hậu về đã bị nó hút gần hết, Toàn phởn mới quay người đánh gót lên cho tôi đang đứng phía trên không xa.
-Phong…!
Nghe tiếng Toàn phởn gọi giật, tôi lại giật mình một lần nữa. Nhưng lần này tôi đã đón đường bóng chính xác. Nhưng chẳng hiểu sao những bước chân của tôi trở nên nặng nề một cách lạ thường. Nó không còn tràn đầy sinh lực như mọi khi để sẵn sàng tung ra những cú sút trái phá. Khi thấy thằng thủ môn chực lao lên cản bóng, tôi cuống quýnh sút một cách vụng về làm trái bóng lăn bập bẹ về tay thủ môn, kèm theo đó là nụ cười đểu cán của nó.
-Trời ơi, mày đá kiểu gì vậy Phong!
Phú nổ điên tiết la làng ỏm tỏi ở bên ngoài. Tôi cũng chẳng lấy làm bận tâm. Nó càng điên tiết hơn nhưng lần này là giận quá hoá ngáo:
-Mày mà đá kiểu đó nữa là tao hông ày hun nhỏ nào trong đội cổ động…ái da, đau đau.
Như thường lệ, nó lại bị mấy nhỏ con gái trong đội xúm lại đánh cho te tua. Điều đó càng làm tôi không bận tâm hơn. Bây giờ tôi chỉ trong đợi vào biểu hiện của Toàn phởn với tư cách là một thành viên trong đội đợi chờ phát xét của đội trưởng. Nhưng nó chẳng làm gì ngoài trở về vị trí của mình và tiếp tục kèm người.
Từ nãy đến giờ tôi đã bỏ lỡ hai cơ hội ngon ăn có thể dẫn đến bàn thắng. Tất cả chỉ vì chờ đợi sự xuất hiện của Lam Ngọc. Tôi biết trong bóng đá nếu tấn công mãi mà không ghi được bàn thắng sẽ phải trả giá đắt. Nhưng tôi không ngờ câu nói chỉ trong những trận đấu lớn đó lại linh ứng trong trận đấu đầu tiên của đội tôi.
Xuất phát từ pha tắc bóng của Khang đinh, thằng Tiến lấy bóng rồi chuyền ngắn lên cho Toàn phởn. Nó bật một chạm lên cho tôi rồi tiếp tục di chuyển ở trung lộ. Hiểu ý định của thằng này tôi tung một cú chuyền giả sút ngang vào vòng cấm địa. Khỗ nổi, đôi chân nặng trĩu như đeo chì của tôi lại một lần nữa hại chủ. Đường chuyền không đủ mạnh và quá sâu nên đã bị thằng thủ môn đội kia bắt thó. Nó chạy lên ôm banh rồi ném thật mạnh lên tuyến trên.
Thằng tiền đạo đối phương đã bắt được đường bóng đó. Với thể hình nhỏ con hơn, nó hạn chế tranh chấp tay đôi bằng cách di chuyển dọc biên với tốc độ cao như Toàn phởn. Và cũng giống như Toàn phởn, thằng này tiền đạo này cũng có tố chất kĩ thuật rất khá. Chỉ với vài động tác đảo chân, nó đã qua mặt Khang đinh một cách dễ dàng. Nhưng qua được Khang đinh, vẫn còn thằng Hiếu khéo léo. Nó không manh động lao lên mà đứng án ngữ trước mặt thằng tiền đạo như hai con hổ quần hùng. Điều đó tạo con hội cho thằng Tiến có đủ thời gian chạy về bọc lót. Nó nhanh chóng áp sát lấy được banh của thằng tiền đạo chỉ sau một cú hất nhẹ. Nhưng ngay lúc đó, một thằng tiền đạo khác liền lao vào tranh chấp làm trái bóng văng ngược trở lại phía tôi lúc này đã di chuyển về vị trí giữa sân.
Ngó thấy còn rất nhiều thằng ở phía sau, ngay lúc đó đáng lẽ ra tôi đã có thể chọn biện pháp an toàn là phá ra biên. Nhưng lại một lần nữa, tâm trạng vô hồn và đôi chân trĩu nặng lại hại tôi. Toán phá ra biên, nhưng cú phá đó quá nhẹ đến nỗi trở thành một đường chuyền béo bở cho đội bạn.
Thằng tiền vệ tận dụng đường chuyền đó, nó chọc thẳng vào trung lộ làm đội tôi thất kinh, đứng chôn chân một lúc mới tỉnh giấc chạy theo. Lí do thất kinh thì chắc ai cũng biết. Bọn nó bất ngờ bởi đường phá bóng y như chuyền của tôi.
Tận dụng được khoảng chết của cả đội, nó nhanh chân chuyền vào khu cấm địa nơi đã có thằng tiền đạo đợi sẵn. Khang đinh biết ý liền chạy về lắp lỗ nhưng đã quá muộn. Thằng tiền đạo ma lanh đó không sút, nó khều banh về làm khang đinh lỡ đà rồi chuyền ngang sang cho thằng tiền đạo còn lai đang đứng gần đấy.
-Chặn nó lại…!
Tiếng Toàn phởn thét vang lên, nhưng đó chỉ là tiếng thét vô vọng. Chỉ với một cú đá nối gọn gàng, thằng tiền đạo đó đã hạ gục Khanh khờ, qua đó ghi bàn thắng mở tý số cho trận đấu!
-Dzô…10A3 vô địch!
Tiếng cổ động viên đội nó reo lên ỏm tỏi cả một góc sân. Phú nổ lúc này đã sầm mặt lại nhưng mới cái mỏ dẻo như kẹo kéo của nó, việc chịu thua là điều không thể chấp nhận được. Nó gân cổ cãi lại:
-Vô địch cái cù lôi nè, mới ăn có một trái mà la làng la xóm!
-Có ngon thì gỡ lại đê, không làm được mà nói!
Bọn kia cũng không vừa liền bật lại ngay làm Phú nổ tức tối muốn xì khói mang tai. Nó quay sang bọn tôi hét ỏm tỏi:
-Bọn bây nghe chưa, gỡ hòa rồi ăn luôn cho nó lác mắt đê! – Rồi nó điều động mấy đứa con gái – Đội cổ động đâu!
-11A4 chiến thắng, 11A4 vô địch!
Cổ vũ tinh thần là một chuyện. Nhưng tinh thần có được tút lên không lại là một chuyện khác. Cả đội trên sân lúc này đang tập trung vào một cầu thủ chơi tệ nhất từ đầu trận đến giờ. Đó là tôi. Cũng đúng thôi, nếu là tôi thường ngày tuyết đối sẽ không bỏ qua những cơ hội ngon ăn như vậy. Nhưng tôi hôm nay chẳng còn sức sống nào cả, ngay cả việc chạy trên sân cũng cả là một vấn đề đối với tôi.
Tuy nhiên, trong khi nhưng thằng khác đang bu quanh tôi hỏi han tình hình thì Toàn phởn chỉ lẳng lặng nói bằng giọng lạnh lùng:
-Đừng có hỏi nó nữa, đá tiếp đi!
Câu nói nghe đơn thuần như giải vây cho tôi nhưng lại làm tôi cảm thấy ray rứt lắm. Thằng Toàn vẫn tin tưởng tôi đến nỗi chẳng cần hỏi han gì đến những biểu hiện của tôi mà tiếp tục trận đấu. Chẳng lẽ tôi lại lấy cái thân uể oải này phụ lòng nó hay sao?
Tôi đứng suy nghĩ một rồi, mắt tôi đảo vòng quanh khán đài rồi lại đảo về phía bọn 10A3, cuối cùng là nhìn về phía thằng Toàn. Tôi hít một hơi thật sâu, nói dứt khoát:
-Tao không đá được, thay người đi!
Cũng như tụi thằng Tiến trên sân, Toàn phởn bỗng quay lại nhìn tôi, ánh mắt vẫn thép lạnh. Nhưng rất nhanh, đôi mắt nó lại đảo về phía đám dự bị bên phần sân mình, lạnh giọng:
-Kiên, vào đá hậu vệ đi! Thằng Hiếu lên đá thay tao tiền vệ để tao đá trung phong!
Nó nói rất dõng dạc đúng với phong thái một đội trưởng. Tôi không biết nói gì hơn ngoài rệu rã quệt mồ hôi đi ra đường biên. Tôi thấy mình như một bại binh sợ chết trốn về từ chiến trận. Xung quanh là cả chục tiếng la ó chê trách. Tôi không biết mình bây giờ phải làm gì. Chỉ biết trở về vị trí của một đứa dự bị ngồi một đống như tự sám hối.
-Ê, nay sao mày đá kì vậy?
Thằng Tuyên nhìn tôi với ánh mắt dò hỏi.
-Ừm… – Tôi đáp, mắt vẫn hướng về sân cỏ.
-“Ừm” là sao?
-“Ừm” là “Ừm”. Thôi mệt mày quá, lo coi đi!
Tôi bực bội gắt gỏng lên. Thằng Tuyên thấy thế chẳng hỏi gì nữa, nó cũng ngóng cái mỏ lên quán sát những diễn biến trên sân sau khi thằng Kiên vào sân thay tôi.
Lúc này theo như chiến thuật thằng Toàn sắp xếp, Kiên lảng đang đá ở vị trí hậu vệ phải để cho thằng Hiếu lên làm tiền vệ quét ở tuyến giữa. Lúc này chỉ có thằng Tiến và thằng Toàn là đá vị trí tự do trên sân. Bọn nó thay phiên nhau đổi vị trí để làm rối loạn hàng tiền vệ đối phương. Qua đó làm rối luôn hàng hậu vệ còn non nớt của bọn nó.
Thật vậy, chỉ với 3 thằng ở tuyến trên cũng đủ để phối hợp tấn công. Lúc trước bọn tôi có cặp bài trung Bình và Tú chuyên hậu vệ cứng cáp nhất đội, nay được thay vào là cặp bài trùng Hiếu và Tiến chơi thân lâu năm có khả năng phối hợp bóng bỗng rất tốt.
Nhưng chỉ phối hợp tốt thôi thì chưa đủ. Cần có một trung phong có khả năng dứt điểm để kết thúc những pha phối hợp đó một cách nhanh gọn lẹ. Đó chính là khả năng của Toàn phởn. Ngoài khả năng đi bóng tốc độ, Toàn phởn còn có khả năng dứt điểm tinh tế để tạo nên những đường bóng hết sức hiểm hóc.
Đáng nói nhất là tình huống phá bóng ở giữa sân của thằng Hiếu sau tình huống tranh chấp với tiền vệ đối phương. Nó chuyền sang cho thằng Tiến đang đợi sẵn ở phía trên. Có bóng, thằng Tiến không vội chạy nước rút như Toàn phởn. Nó rê đến gần thằng tiền vệ đội kia rồi bất thình lình ngoặc qua trái, rồi thêm một cú ngoặc qua phải làm thằng đấy trở tay không kịp đành đứng nhìn thằng Tiến vượt qua một cách đẹp mắt.
Đến lúc này thằng Tiến mới sử dụng đến khả năng chuyền bóng bổng của mình. Nó uốn người thực hiện một cú chuyền dài mở cánh đến chỗ Toàn phởn. Tất nhiên thằng hậu vệ đội kia không để nó tiếp bóng một cách dễ dàng như vậy. Khi bóng gần đến, nó nhón chân cố bật cao hơn Toàn phởn. Và với nổ lực đó, nó đã đánh đầu phá được bóng ra ngoài biên.
-Toàn, mày chơi thấp tý thôi, như thế không đón được bóng đâu!
Thằng Tiến nhăn mặt nói với Toàn phởn bằng giọng đã pha đầy mỏi mệt.
-Mày cứ chuyền như bình thường đi – Toàn phởn chẹp miệng, nó quệt mồ hôi đang đầy trên trán – Mày cứ canh tao mà chuyền cho chính xác là được!
Lần này thì thằng Tiến không nói gì nữa. Thằng Toàn là đội trưởng nên sẽ biết mình phải làm gì.
Trận đấu cứ tiếp tục diễn ra như thế, không bên nào có thể ghi bàn thêm. Tôi bắt đầu lo lắng đến kết quả khi đồ hồ dần trồi về những phút cuối. Mặc dù vẫn giữ quyền kiểm soát bóng nhiều hơn nhưng tình hình vẫn chẳng thể khá khẩm là bao. Tụi 10A3 có lẽ đã lui toàn đội hình để phòng ngự chỉ để một thằng tiền đạo cắm trên này nhằm gây khó dễ chút đỉnh cho tuyến tiền vệ.
Bất ngờ một đường phát bóng vượt tuyến từ thằng thủ môn đội bạn lên cho thằng tiền đạo bên này. Đường chuyền đó rất mạnh. Vượt qua cả hàng hậu vệ đội tôi lúc này đang dâng khá cao vì đang ép sân đối phương. Tận dụng cơ hội đó thằng tiền đạo đối phương liền chạy hết tốc lực theo đường bóng, bỏ xa Khang đinh và kiên lảng.
Nhận thấy được mối nguy hiểm. Khanh khờ liền băng hết tốc lực ra nhằm cứu lấy tình hình. Nhưng một khi thủ môn ra khỏi vòng cấm, quyền lợi về đôi tay sẽ bị tước mất. Thế nên nó nhảy phóc lên, dùng đầu mình phá ngược trái bóng trở lại làm thằng tiền đạo mất đà tông thẳng vào nó. Sợ đồng đội sẽ vì mình mà dừng pha bóng, khi đã nằm dưới đất, Khanh khờ vẫn hét lớn:
-Đá tiếp đi!
Nhận được đường bóng của Khanh khờ, thằng Tiến vứt bỏ lối chơi chậm rãi của mình từ nãy đến giờ, hùng hổ lao lên như một đầu xe lửa. Đến quá giữa sân, nó co giò sút trái bóng giữa một rừng người trước mặt. Nếu là một cú đá nhắm thẳng vào khung thành, nó sẽ ngay lập tức bị chặn bởi hàng phòng ngựa dày đặt của đội kia. Nhưng nếu đó là một cú chọc khe giả dạng sút thì lại khác.
Trái bóng đi rất căng nhưng lại là là mặt đất. Với lí do đó, tụi hậu vệ bên kia đã để lơ, bỏ bóng cho thủ môn chụp. Nhưng từ ngoài biên, Toàn phởn liền chạy cắt ngang vòng cấm địa làm thằng thủ môn hoảng hồn hét lớn:
-Kèm nó lại!
Nhưng mọi chuyện đã quá muộn, thằng thủ môn chỉ kịp hét lớn, bóng của Toàn phởn đã lao ngang mặt nó, để lại một làn gió cắt mát rượi. Đến khi nó quay lại, trái bóng đã lọt lưới từ lút nào và đang tưng bập bẹ trên mặt đất!
-Trời ơi, đặt lòng hay quá xá!
Tụi Phú nổ réo inh ỏi sau pha dứt điểm gọn gàng của Toàn phởn. Mọi chuyện chỉ xảy ra trong một tíc tắc và cú dứt điểm của Toàn phởn cũng vậy. Cả đội liền lao đến chỗ Toàn phởn giờ này đang ngồi bệt xuống đất để ăn mừng như vừa giành được chức vô địch. Ở bên ngoài, tiếng vỗ tay của khán giả dành cho thằng này cũng không ngớt.
Nhưng Toàn phởn không mảy may ăn mừng với tụi thằng Tiến. Nó đứng dậy quệt mồ hôi, đi chầm chậm về phía tôi làm cả đội tròn mắt. Khi đã đến khoảng cách đủ để tôi có thể thấy rõ những gì nó làm, Toàn phởn liền giơ nắm tay, bật ngón cái nhìn tôi cười gật gù. Tôi không biết dụng ý của thằng này là gì nhưng với hạnh động của nó, cả người tôi chợt nhẹ hẫng như vừa vứt cả tấn áp lực khỏi vai.
-Thấy gì chưa mấy cưng, đọc tỉ số cho anh nghe cái coi!
Phú nổ được dịp lên mặt với tụi 10A3 làm mặt nó phởn thấy rõ. Nó quay sang đám nữ trong đội ra dấu:
-11A4…!
-Vô địch…!
-11A4
-Vô địch…!
Dù có hơi quá lố nhưng đó đúng là tâm trạng của bọn tôi hiện giờ. Nhưng cứ tưởng chuyện đó là điều cuốn hút tối nhất hiện giờ nhưng khi thằng Tuyên khiều vai tôi. Mọi chuyện liền xoay chuyển 180 độ:
-Ê Phong…!
-Gì mạy?
-Mày coi đó có phải nhỏ Ngọc không?
-Ờ…thì đó!
Chợt giật mình, tôi hỏi lại:
-Cái gì, ở đâu?
-Đó, đang ngồi ở băng ghế bên phần sân bên kia kìa.
Tôi cố gắn dò mắt theo hướng chỉ của thằng Tuyên. Ban đầu tôi cứ tưởng nó nói láo chọc tôi nhưng nhìn kĩ một chút, thì đúng là Lam Ngọc đang ngồi ở đó thật.
Vậy là nàng đã đến sân!
***