Đọc truyện Cấp Trên Luôn Trêu Chọc Tôi!!! – Chương 53
Túc Duy An bị nắm đến ngốc, mãi lâu sau mới thu tay về.
Đang ngập ngừng định nói gì đó, thì nghe thấy âm thanh quảng cáo, cửa bị mở ra, cậu lập tức đi ra ngoài.
Đàm Tự xuống tàu ngay sau đó, sau khi Túc Duy An phản ứng lại mới mở miệng hỏi: “Tự ca…chúng ta đi đâu?”“Đây” Đàm Tự mua vé một ngày, căn bản không có biết rõ lộ trình, anh vỗ vỗ đầu Túc Duy An: “Đi thôi”Túc Duy An mặc dù trước đất đã đến Nhật, nhưng thật ra đều là Hà Khoan dẫn đường, vì vậy bản thân cậu đối với Nhật Bảm cũng không quá quen thuộc.
Nhưng Shibuya cậu vẫn có thể nhận ra.
Sớm đã qua thời gian tan học, nhiều học sinh lang thang trên phố với bộ đồng phục, đầu tóc được nhuộm với đủ màu thành ra mái tóc xám của Túc Duy An cũng trở lên không quá nổi bật.
Trời đã gần về tối, thời tiết chuyển lạnh nhưng các cô gái ra đường vẫn diện váy kết hợp với quần tất lưới, tràn đầy năng lượng.
Đàm Tự nhìn thấy những màu sắc sặc sỡ mở miệng muốn nói rời đi, quay đầu lại, liền thấy Túc Duy An đang nhìn chằm chằm một gian hàng ăn.
Túc Duy An nhìn mỳ Danzi đến chảy nước dãi trên phố rồi.
“Ăn mỳ?” Đàm Tự hỏi cậu.
Túc Duy An nhanh chóng thu hồi ánh mắt: “…cũng không phải rất muốn ăn.
”“Vậy thì đi chỗ khác.
” Đàm Tự nói xong xoay người trở lại ga tàu điện ngầm.
Túc Duy An quay đầu nhìn nhóm người xếp thành hàng dài, vô thức kéo góc áo của Đàm Tự.
“…hay là chúng ta ăn rồi hãy đi.
”Đúng nhứ tính toán Đàm Tự liền nhếch nhẹ khoé miệng: “Ân”Hai người vừa đi được mấy bước, ba cô gái lên phía trước chào hỏi, họ mặc đồng phục học sinh với gương mặt trang điểm, điện thoại di động trên tay đều được treo với một mặt dây chuyền dài màu hồng.
Từ nhỏ đến lớn Đàm Tự không đếm được số lần bị nữ sinh tiếp cận, khi nhìn thấy mấy nữ sinh đỏ mặt phía trước, trong tiềm thức liền muốn tránh mặt.
Kết quả anh vừa trốn đi, ba cô gái liền vây quanh Túc Duy An.
“Konnichiwa~” Cô gái bị hai người bạn nắm tay kéo đến, ánh mắt e thẹn và giọng nói ngọt ngào.
Đàm Tự không hiểu tiếng Nhật, nhưng anh vẫn có thể hiểu được câu này, điều khiến anh ngạc nhiên là Túc Duy An lại cũng mở miệng nói tiếng Nhật, cùng họ nói chuyện.
Chỉ thấy cậu liên tục chống hai tay trước mặt, vẻ mặt xin lỗi, trong miệng lặp đi lặp lại điều gì đó.
Đẩy đi đẩy lại nửa ngày_Đàm Tự cuối cùng cũng nhìn ra_ba cô gái là đang xin cách thức liên lạc của Túc Duy An.
Nhìn thấy bộ dạng ngượng ngùng của Túc Duy An, Tân Xu hừ lạnh, đi thẳng tới, thuận thế khoác vai Túc Duy An: “Đừng dài dòng, đói rồi.
“Túc Duy An giật mình, trong tiềm thức muốn hất tay người đàn ông ra, nhưng Đàm Tự sức lực mạnh, cậu gạt không được.
Mấy cô gái cũng ngạc nhiên.
Sau đó nhìn nhau, đột nhiên đồng thanh: “Gomenasai”Cậu này Đàm Tự nghe hiểu, anh giơ bàn tay còn lại của mình lên vẫy vẫy tay với giọng điệu thản nhiên: “Bye Bye”Sau khi mấy cô gái đi, Đàm Tự hỏi cậu: “Mấy câu có thể giải quyết được, sao có thể dài dòng như vậy chứ?”“…Tự ca, tay” Túc Duy An nói.
“Đi” Đàm Tự không có ý tứ buông ra, giữ nguyên tư thế này đi vào quầy thức ăn.
Vừa đúng là giờ ăn, bên trong ngồi rất đông, nhưng vì là mỳ, nên quá trình chế biến đơn giản, bọn họ rất nhanh liền đặt được món.
Đàm Tự ăn một miếng, giọng ghét bỏ: “Không ngon bằng mỳ ăn liền cậu làm?”Túc Duy An ăn thử, thật sự là không quá ngon, cậu do dự: “Có một nhà hàng sushi bên cạnh, tý nữa mua mang về.
”“Không mang về” Đàm Tự đứng dậy, “Qua đó ăn”Hai người gọi hai tô mì ở quầy đồ ăn, mỗi người chỉ ăn vài miếng rồi đi ra, rẽ phải vào nhà hàng sushi.
Khi tôi bước ra khỏi nhà hàng sushi, trời đã tối, và Shibuya là một cảnh khác.
Nơi đây được mệnh danh là thiên đường mua sắm, đồng phục học sinh hầu như không thấy đâu, các bạn học sinh khoác lên mình những bộ đồ thời trang và dạo chơi khắp phố.
Túc Duy An định đi bộ đến ga tàu điện ngầm, nhưng bị Đàm Tự đưa tới trung tâm mua sắm.
Đàm Tự vốn dĩ không thích đi dạo trong trung tâm thương mại, nhưng anh là muốn dẫn Túc Duy An đi một vòng, trong trung tâm thương mại rất đông người, cửa hàng cũng nhiều, Đàm Tự đi được mấy bước liền chỉ vào chiếc balo hỏi Túc Duy An: “Thích màu nào?”Không hỏi cậu có thích kiểu dáng này không, cũng khôn hỏi cậu có cần không, trực tiếp hỏi thích màu nào.
“Tôi không cần.
” Đàm Tự vội vàng lắc đầu.
Đàm Tự hừ lạnh, xoay người mua một chiếc ba lô cùng màu với Túc Duy An bây giờ đang dùng, nhét vào tay cậu: “Cậu đầu tiên giúp tôi cầm cái này.
“”! ” Đây là lần đầu tiên Túc Duy An gặp phải loại chuyện này, trước nay Đặng Văn Thụy chưa bao giờ mạnh mẽ như vậy, chỉ có thể ngoan ngoãn ôm cái túi trong tay.
Sau khi đi ngang qua cửa hàng giày và túi xách, Đàm Tự lại hỏi: “Cậu mang size bao nhiêu?”Túc Duy An đánh chết cũng không nói.
Nhưng Đàm Tự lại duỗi tay ra, đo thân người cậu: “Không đến 1m8? Uống nhiều sữa vào, biết đầu còn có thể cao thêm.
” Nói xong, Đàm Tự lấy một đôi giày size 42.
5.
Cuối cùng, lúc Đàm Tự đang đo thắt lưng, Túc Duy An nhịn không được hỏi: “Tự ca…tại sao đột nhiên mua đồ cho tôi.
”Đàm Tự nhướn lông mày, cảm thấy câu hỏi này hỏi rất hay.
Tai sao, bản thân anh cũng không biết, anh vừa vào trung tâm, liền nghĩ ra những đồ Túc Duy An có thể dùng.
Dù sao cũng đến rồi, vậy thì cứ thuận tay mà mua thôi.
Anh không trả lời câu hỏi, sau khi đi ra khỏi trung tâm thương mại liền đi qua cửa hàng DVD, áp phích dán bên ngoài khá rõ ràng.
Không biết TV của khách sạn có chiếu theo yêu cầu không, điện thoại và máy tính không thể bằng màn hình lớn của TV, anh dứt khoát gọi Túc Duy An: “Vào mua đĩa CD, về khách sạn xem.
”Túc Duy An dừng bước chân, lại đưa tay ra kéo anh: “…đi đến tiệm DVD phía trước.
”“Tại sao?” Không nghĩ đến lại có ngày bị Túc Duy An kéo đến hai lần, Đàm Tự dừng lại hòi.
“Đây là…tiệm DVD người lớn.
” Âm thanh bé như tiếng muỗi kêu.
Đàm Tự ngạc nhiên, cười: “Hai người chúng ta ai là không người lớn sao?” Nói xong lại hướng người muốn đi đến.
Anh lập tức cảm nhận được góc áo bị nắm chặt mấy phần.
“Đợi đến nửa đêm, khách sạn có một kênh có thể xem…không cần mua CD.
” Túc Duy An nghĩ hôm nay về khách sạn sẽ ngủ một giấc, để không bị xấu hổ.
Đàm Tự nheo mắt: “Cậu sao biết có một kênh để xem?”Vì lúc trước vô tình chuyển kênh ah.
Không đợi Túc Duy An giải thích, Đàm Tự tiếp tục nói: “Cậu vẫn còn trẻ, làm gì luôn luôn xem những thứ đó? Sau này không được phép xem.
”Đứng trước cửa hàng DVD người lớn lôi lôi kéo kéo, Túc Duy An không giữ được mặt mũi nữa, cũng không giải thích nhiều, cầm chừng nói: “Ân! “Nghe được câu trả lời, Đàm Tự đột nhiên không khỏi nổi lên hứng thú trêu chọc, hai người im lặng lên tàu điện ngầm.
.