Bạn đang đọc Cặp Song Sinh Siêu Nghịch!: Chương 12
Ra về , Thỏ con không nói lời nào với đại thiếu gia . Sau khi thay đồ xong , cô xuống bếp :- Thỏ con , có chuyện gì vậy con ? – bà Hoa hỏi
– Dạ , không có ạ ! – Thỏ con nói lấy trong tủ lạnh ra rổ củ cà rốt
– Em có chuyện gì ở trường phải không ? – chị Châu – con gái của bà Hoa nhìn cô nhẹ cười
– Dạ , không ! Các bạn rất tốt ! – Thỏ con nói
Bà Hoa kéo tay áo cô con gái lắc đầu nhẹ , Thỏ con là thế không muốn nói
thì chả ai ép được ngoài đại thiếu gia . Một lúc sau , đại thiếu gia mở
cửa phòng đi xuống nhởn nhơ, các bác cùng mấy chị giúp việc cúi đầu định chào hỏi thì
– Suỵt ! – cậu đưa tay lên ám hiệu
Tất cả người hầu im lặng , đưa tay che miệng cười nhẹ . Thỏ con cắt củ cà
rốt ra thành những bông hoa đối với cô chỉ có việc này làm cho cô cảm
thấy nhẹ nhõm , đang cắt gọt thì một bàn tay bịt lấy mắt cô , mùi hương
quen thuộc biết bao .
– Mau bỏ em ra đi , em đang cắt củ cải mà ! – Thỏ con nói
– Sao mày tập trung quá vậy , đang buồn à ! – Đại thiếu gia ngồi bên cạnh
– Không có !
– Sạo , mày buồn thì mới lấy cà rốt ra cắt thôi !
– Ừ !
Thỏ con gật đầu cho có lệ , đại thiếu gia khẽ cười . Quả nhiên nó còn đang giận vụ hồi sáng mà . Mỉm cười nói nhẹ nhàng :
– Nhìn tao cái coi !
Thỏ con quay sang nhìn rồi tiếp tục công việc , bà Hoa khẽ cười nhìn cảnh Thỏ con giận đại thiếu gia .
– Thỏ con , mau đi theo tao !
Tuấn Kiệt kéo cô bé đi ra sân , lấy chiếc xe đạp màu hồng ra ngồi phía sau , Thỏ con nghiêng đầu nhìn ngây ngộ.
– Lên đây , tao chỉ mày chạy ! – đại thiếu gia ngồi phía sau
– Vâng ! – khuôn mặt Thỏ con bừng sáng lên
Thỏ con trèo lên xe , Tuấn Kiệt khẽ cười đểu ôm lấy eo cô .
Cậu .. cậu làm gì thế ? – Thỏ con giật mình
– Tao vịn cho chắc , mày đạp nhanh đi ! – đại thiếu gia cười tươi
Thỏ con ngây thơ tin lời con sói gian manh . Một lát sau , Tuấn Kiệt bước
xuống chỉ cô cách cầm lái rồi vịn yên sau cho cô chạy .
– Em chạy được rồi nè , cậu ơi ! – Thỏ con vui sướng
– Được rồi , hôm nay ta tập nhiêu đủ rồi khi đi du lịch về ta tập tiếp nhé !
Thỏ con tiêc nuối dẹp chiếc xe vào kho , đại thiếu gia nhìn sắc mặt của cô liền nghĩ ra một kế hoạch . Bỏ về phòng :
– Bác Hoa , cháu muốn ăn phở ! – tiếng đại thiếu gia vang
– Vâng , thưa cậu ! – bà Hoa nói
Thỏ con bước tới ngồi cắt củ cà rốt , dì Cúc sau khi nấu bát phở xong thì :
– Thỏ con , con mau lên cho cậu chủ đi ! – Bà Hoa nói
– Sao là cháu , chị Châu kìa bà ! – Thỏ con nói
– Không được , chị Châu còn phải đi xem xét vườn hoa nữa ! Cháu mang lên
cho đại thiếu gia đi , sáng giờ cậu ấy chưa ăn đấy dỗ ngọt cậu ấy giúp
bác nhé !
Bà Hoa nói , Thỏ con thở dài gật đầu một cái rồi bưng mâm cùng bát phở lên phòng đại thiếu gia . Thấy cô bé bước vào ,
Tuấn Kiệt khẽ cười
– Ngồi đi !
– Dạ , em có công việc cậu mau ăn đi kẻo nguội ! – Thỏ con nói
– Mày làm người hầu của ai ? – Tuấn Kiệt nói
– Của cậu ạ !
– Mau ngồi xuống !
Thỏ con giật mình khi nghe tiếng quát của đại thiếu gia liền chạy lại ngồi
cạnh cậu . Đại thiếu gia giơ muỗng có phở tới miệng cô bé , nói
– Ăn đi !
– Em không đói ! – Thỏ con nói
– Ok , mày không ăn tao cũng không ăn ! Mà tao nói trước tao mà bị đói
nhất định sẽ bị bệnh lúc đó ba tao sẽ đuổi hết mấy người này , mày cũng
đừng có năn nỉ tao !
– Đại thiếu gia , đừng mà em xin cậu ! – Thỏ con lo lắng níu cánh tay cậu
– Vậy mau ăn đi !
Tuấn Kiệt một lần nữa đưa muỗng lên miệng cô . Thỏ con mở miệng ra ăn , lập
tức khuôn mặt khó coi của đại thiếu gia chuyển sang khuôn mặt hài lòng . Lòng Thỏ con có chút nguôi ngoai đi phần nào :
– Hết giận chưa ? – đại thiếu gia hỏi
– Em không giận , em buồn vì cậu thất hứa thôi ! Cậu không biết em lo cho cậu sao ? – Thỏ con trách móc
– Biết rồi , xin lỗi mà ! Lần sau không thất hứa nữa đâu ! – đại thiếu gia nhéo 2 má phúng phính của cô
– Cậu đừng thất hứa nhé , móc ngéo với em đi ! – Thỏ con giơ ngón út lên
– Ừ !
Đại thiếu gia mỉm cười móc ngéo ngón út cô , cả 2 mỉm cười giải hòa với nhau .