Cấp S Mà Tôi Dưỡng Thành

Chương 28: Cấp s mà tôi dưỡng thành


Đọc truyện Cấp S Mà Tôi Dưỡng Thành – Chương 28: Cấp s mà tôi dưỡng thành

“… Nhưng mà , tôi đang ở độ tuổi ba mươi, à không, đôi mươi chứ.”
 
Tôi ngây người nói. Ông nội… Nghĩ tới cái ngày tôi phải nghe anh ấy nói rằng anh ấy nhớ đến ông nội khi nhìn tôi. Nhưng tóc tôi vẫn đen mà. Và làn da của tôi không có một nếp nhăn nào và rất mịn màng. Sao tôi có thể giống ông nội anh được?
 
[Tôi biết. Nhưng hôm qua, tôi đã nhìn thấy ông tôi trong bộ dạng say xỉn của cậu. Ông nội cũng thường nói Ông yêu cháu khi ông ấy say rượu.]
 
“À, đó là lý do tại sao…”
 
Ngay cả khi anh  nói như vậy,thì nó chắc chắn vẫn rất kỳ lạ! Ý tôi là, nếu cô gái mà anh trúng thính đang say rượu và nói Em yêu anh, thì liệu anh có thấy giống ông nội! không? Hay là bà ngoại?
 
“Tuy nhiên, bây giờ tôi không say và bây giờ không có lý do gì để say, vì vậy sẽ không có lý do gì để tôi gợi lên hình ảnh về ông nội của anh nhỉ?”
 
Đặc biệt là khi tôi không hề có ý định nói điều gì đó khùng điên như Tôi yêu anh lần thứ hai. …Tôi  thấy cả đời tôi xử sự như vậy một lần là đủ rồi, chết tiệt.
 
[…… Đúng thế đấy.]
 
Giọng Kim Sunghan nghe đầy tiếc nuối.
 
[Dù vậy, cậu Yoojin vẫn làm tôi nhớ đến ông của mình.]
 
“Ý tôi là, dù anh có nói vậy đi chăng nữa thì…”
 
[Điều này không được sao?]
 
“……cái gì cơ?”
 
[Tôi sẽ không nói những điều vô nghĩa trước mặt người khác. Đơn giản chỉ cần gọi điện để nói lời chào và đôi khi gặp mặt là đủ. Dù sao đi nữa, chúng ta đang ở trong cùng một hội, vì vậy cũng sẽ không bất tiện.]
 
…… Có phải anh ta đang muốn tôi đóng vai ông nội của anh ta không? Ý tôi là, tôi thực sự không hiểu. Có chuyện gì xảy ra với rượu chúng tôi uống hôm qua không? Chính xác thì đầu của anh ta được cấu tạo như thế nào để khi anh ta nghe một người say rượu nói Tôi yêu anh, anh ta sẽ nghĩ đến người ông đã nuôi nấng lên… anh……
 
…Chờ đã. Nếu  ông nội là người nuôi nấng anh ta.
 
Người chăm sóc.
Tôi đã nói từ khóa Tôi yêu anh với Kim Sunghan khi tôi say.
 
Kim Sunghan nghe thấy từ khóa và nghĩ đến ông của mình.
 
Không phải bố mẹ, bạn bè, hay thậm chí là người yêu, mà là người đã quan tâm chăm sóc cho anh ấy.
 
Và sau đó, anh ấy thấy hình ảnh của người chăm sóc đó và tôi chồng chất lên nhau.
 
Các mảnh ghép được sắp xếp vào từng vị trí một.
 
Thật kỳ lạ, tôi nghĩ đến Yerim, người nhìn tôi đầy thân thiết. Và tôi nghĩ đến Yoo 
Myeongwoo, người không ngừng đeo bám tôi.
 
Và thái độ của  người em trai đã cố gắng bảo vệ tôi một cách thái quá, bắt đầu từ thời điểm kỹ năng được áp dụng…
 
…… Điên thật, cái quái gì thế này.
 
Các mảnh ghép được xếp lại với nhau nhưng đầu tôi càng choáng váng hơn.
 
Chúng quá khớp để phủ nhận bằng cách nói rằng chúng thật vô lý. Từ Yoohyun đến Kim Sunghan, thái độ thay đổi một cách kỳ lạ cũng đều được giải thích.
 
Hiệu ứng ẩn của danh hiệu Người chăm sóc hoàn hảo, hoặc kỹ năng Đứa trẻ nghịch ngợm của tôi. Khiến những người có ảnh hưởng coi tôi là người chăm sóc tốt nhất mà họ biết, nếu đó là điều điên rồ.
 
[Cậu Han Yoojin? Nếu cậu không thích thì…]
 
“K-không. Không sao cả.”
 
Tôi nắm chặt cái đầu đang nóng lên và nói một cách mơ hồ.

 
“Tôi vẫn còn cảm giác nôn nao, vì vậy … tôi sẽ đi rửa mặt.”
 
[Tình trạng của cậu đang rất tệ phải không? Ít nhất cậu nên đi tiêm IV.]
 
“Không, tôi ổn. Tôi chỉ cần rửa mặt bằng một ít nước lạnh thôi ”.
 
[Hôm nay khá nóng, nhưng mà, nước lạnh-.]
 
“Tôi ổn. Tôi thực sự ổn. Tôi vẫn ở tuổi hai mươi mà. Vậy thì tôi cúp máy đây nha ”.
 
Tôi buộc phải kết thúc cuộc gọi với Kim Sunghan, người không ngừng lo lắng cho tôi như thể đang nói với một ông già hơn bảy mươi tuổi.
 
Trong sự tĩnh lặng bao trùm, tôi không ngừng giật tóc mình.
 
Trước hết… hãy sắp xếp mọi thứ.
 
Tổ chức… tổ chức ……
 
…… Tên khốn khùng điên nào đã chế tạo ra cái hệ thống này vậy chứ?!
 
Nếu đây thực sự là một trò chơi, thì mẹ kiếp, tất cả các nền tảng và cộng đồng sẽ để lại một sao và viết những bài đánh giá khắc nghiệt dài hai mươi trang giấy A4.
 
Tôi không biết đó là hiệu ứng từ kỹ năng hay hiệu ứng từ danh hiệu. Nhìn vào ứng dụng từ khóa, nó có vẻ giống như kỹ năng, nhưng hiệu ứng lại hoàn toàn phù hợp với danh hiệu Người chăm sóc hoàn hảo.
 
Trời ạ, tôi không biết đâu. Vậy thì có sao chứ.
 
Tôi thở dài một tiếng và lắng lòng mình xuống.
 
Đầu tiên … khi từ khóa được áp dụng, mình nghĩ về mình như một người từng là người chăm sóc … đó có vẻ như là vậy, đúng không?
 
Kim Sunghan, như tôi vừa được biết, đã nghĩ đến người ông đã nuôi nấng cậu ấy bởi vì tôi.
 
Đối với trường hợp của Yoohyun, tôi đã là người chăm sóc cho em ấy, nên có vẻ như cảm xúc của em ấy về tôi càng trở nên kích động hơn. Nếu nói rằng sự lo lắng và bất an tăng lên gấp đôi, thì cũng đủ để em ấy thử đột ngột giam lỏng tôi ở nhà.
 
Không đúng, cách xử sự của em ấy quá tốt để là gấp đôi. Và bây giờ em ấy cũng đã thả lỏng một chút. Vì là cùng một người nên nó không gấp đôi, nhưng có lẽ được cộng thêm 0,5?
 
Tôi còn tưởng thằng bé đột nhiên trở nên kỳ lạ chứ.
 
Vậy ra, đó là do kỹ năng của tôi, hoặc danh hiệu của tôi. Xin lỗi vì đã hiểu lầm em, Yoohyun.
 
Yoo Myeongwoo… đeo bám công khai có lẽ giống như một người anh. Thái độ của cậu ta chắc chắn không giống như đối xử với cha mẹ.
 
Và cuối cùng, Yerim.
 
…… Có phải bố không?
 
Khả năng là bố là cao nhất. … tôi muốn nghĩ rằng khả năng này là cao nhất.
 
Nhưng thường là trẻ em… đặc biệt là con gái ……
 
Không, có nhiều cô con gái gần gũi với bố của họ. Cha của Yerim có thể là dạng người tận tụy cho gia đình. Đáng lẽ ra mẹ con bé có thể là trụ cột gia đình duy nhất và em ấy được nuôi dưỡng bởi bố . Nó phải là như vậy. Nó đã phải như vậy.
 
Con bé không thực sự … đối xử với mình như một người mẹ, phải không?
 
Đúng vậy, nếu em ấy coi tôi như một người mẹ , thì khi Yoo Myeongwoo đeo bám tôi, con bé sẽ không nói ra câu Thật kinh tởm và sẽ báo cảnh sát rồi chứ. Đó là bởi vì cô bé coi tôi là cha, vậy nên con bé mới nói Thật kinh tởm. Chắc chắn là thế.
 
Tôi thở dài thườn thượt và bật Cửa sổ kỹ năng của Đứa trẻ nghịch ngợm của tôi. Và sau đó cẩn thận tìm kiếm nó.
 
[※ Không thể áp dụng trong khi mục tiêu nhận thức được tác dụng của từ khóa]

 
Điều khiến tôi chú ý là câu này.
 
Trước đây, tôi đã lướt qua nó mà không nghĩ  nhiều, nhưng khi biết được tác dụng mới, thì lại hoàn toàn khác.
 
Có nhận thức được tác dụng của từ khóa có nghĩa là người khác nhận thấy lý do họ nghĩ tôi là người chăm sóc họ phải không?”
 
Nếu tôi thú nhận thực sự cảm xúc của bạn chính là đang bị kỹ năng của tôi tẩy não đấy~ với một người coi tôi như cha mẹ, thì họ chắc chắn sẽ cảm thấy bị phản bội. Nếu tôi đánh mất lòng tin của họ, thì tôi sẽ mất tư cách trở thành một người chăm sóc hoàn hảo – có phải như vậy không?
 
Nếu mình bị Yoohyun tóm được thì cũng không sao, và nếu nghĩ về những điều tôi đã làm cho Yoo Myeongwoo, thì mọi chuyện có thể sẽ diễn ra một cách ổn thỏa.
 
Bak Yerim và Kim Sunghan mới là vấn đề.
 
Tất nhiên, nếu tôi không bị bắt, thì mọi thứ vẫn ổn. Đó là một danh hiệu cấp L và một kỹ năng cấp L. Để cảm thấy có điều gì đó không ổn, bạn phải có chỉ số Tinh thần xếp đến hạng SSS. Vì vậy, nếu tôi cẩn thận với những gì tôi nói, khả năng các mục tiêu bị ảnh hưởng nhận ra tác dụng của từ khóa là không thể.
 
… Và việc say xỉn, chắc chắn sẽ không xảy ra. Tôi có nên tự bịt miệng khi ngủ không? Thế thì tôi sẽ không nói mớ nữa .
 
Có lẽ mình thực sự chỉ nên sử dụng nó cho quái thú chứ không phải người. Nếu chúng ta không thể giao tiếp, nó có an toàn không?
 
Nói Tôi yêu bạn thật đáng sợ. Từ giờ trở đi tôi sẽ không thể thú nhận …… hả?
 
Đ-đợi đã. Nếu tôi tình cờ tìm thấy một người phụ nữ tôi thực sự yêu, điều gì sẽ xảy ra?
 
Vào khoảnh khắc tôi thú nhận, thì anh có thể trở thành bố …? “
 
Trên hết, tôi có thể trở thành mẹ nữa.
 
Ngay khi tôi nói Tôi thật lòng yêu em, má người kia ửng hồng và Ừ, con cũng yêu mẹ nữa~ thứ điên rồ gì thế này !!!
 
K-không sao đâu. Tôi chỉ cần không nói Anh yêu em thôi.
 
Trong suốt cả cuộc đời của tôi. Đúng là một sai lầm, khi đang ngủ, thậm chí là bất cẩn, tôi cũng không thể nói được.
 
Bất cẩn lỡ miệng dù chỉ một lần, và vào một buổi sáng khi đang sống chung, vợ tôi kiểu mẹ ơi, con xin lỗi. Nhưng mẹ là mẹ và rời khỏi nhà và gặp một người đàn ông mới – tình huống khủng khiếp đó có thể xảy ra.
 
Và sau đó đến chào tôi với chú rể sắp cưới. Và xin ngồi bàn của bố mẹ cô dâu trong đám cưới? Và thắp sáng ngọn nến ? Và chồng của người phụ nữ từng là vợ tôi cúi đầu như thể anh ta là con rể của tôi hay gì đó? Huh?
 
Loại câu chuyện này thậm chí sẽ không xuất hiện trong một bộ phim truyền hình tai quái.
 
Mồ hôi lạnh không ngừng chảy ra nhiều đến mức có thể trào ra cả mắt.
 
Nếu tôi thực sự tìm thấy một người mà tôi muốn ở bên suốt đời, thì cứ cắt lưỡi của tôi đi.
 
Tôi sẽ không ngần ngại cắt nó, chết tiệt. Chỉ cần nói rằng đã có một tai nạn khi tôi đi vào một ngục tối. … Điều gì sẽ xảy ra nếu Yoohyun mang đến một người chữa bệnh. Hồi phục lại lưỡi cho tôi, ngay cả một cấp A cũng có thể làm được. Tôi sẽ phải trở thành một kẻ điên khùng từ chối điều trị?
 
…… Ah tôi không biết đâu, tôi thực sự không biết. Dù sao thì trong 5 năm kể từ bây giờ, vận may trong đường tình duyên của tôi là con số không. Đừng nghĩ về nó nữa.
 
Các kỹ năng xếp hạng thấp không có nhiều thứ như này được thêm vào …
 
Nhưng nghĩ lại, ngay cả cấp A cũng có những hiệu ứng mà không có lời giải thích đi kèm nào, vì vậy Hạng L có lẽ sẽ có nhiều hơn vậy. Tuy nhiên, nó không giống như tìm một quả mìn. Đó là hậu quả của việc sợ hãi khi sử dụng kỹ năng.
 
Không phải cũng nên giải thích những hiệu ứng quan trọng này sao? Chỉ cần thêm một dòng nữa thôi. Thậm chí một cái gì đó ngắn gọn như người kia bắt đầu coi người sử dụng kỹ năng như một người chăm sóc.      
 
Người chăm sóc hoàn hảo, Đứa trẻ nghịch ngợm của tôi, kỹ năng tăng trưởng, tôi yêu anh, ảnh hưởng. Nó đưa ra một gợi ý theo cách riêng của nó, nhưng làm sao mấy người có thể mong đợi tôi suy luận ra nổi chỉ với những thứ đó chứ? Tôi không phải là Sherlock Holmes.
 
Nhìn thấy chiếc cà vạt màu xanh của bạn, sáng nay bạn ăn súp đậu và vừa mới chia tay người yêu và vừa bỏ thuốc lá, chắc kèo cha này thuận tay trái rồi !

 
Thôi nuôi ma thú thôi.  An toàn và yên bình.
 
Tôi sắp xếp suy nghĩ của mình và đứng dậy khỏi giường. Chờ đã, có cảm giác như tôi đã quên thứ gì đó.
 
Ô đúng rồi.
 
Tôi đã gửi cho Kim Sunghan một tin nhắn nói anh ta đến gặp tôi một lần ngay trước khi vào ngục tối. Kể từ khi kỹ năng đã được áp dụng, tôi ít nhất cũng nên thúc đẩy sự phát triển của anh ấy. Và… không có gì ngoài điều đó, phải không?
 
Cảm giác nôn nao của tôi đã biến mất nhưng đầu tôi đau kinh khủng. Tôi phải tham gia khóa huấn luyện tân Thợ săn , vì vậy tôi nên tắm rửa và sẵn sàng đi ra ngoài. Đó là lúc mấy giờ ấy nhỉ? Chắc chắn là 10 giờ sáng… ặc, tôi trễ giờ rồi!
 
“Lịch đã được đổi thành 2 giờ chiều.”
 
Khi tôi vội vàng đạp tung cửa phòng và đi ra ngoài, Yoo Myeongwoo thò đầu ra khỏi bếp và nói.
 
“Trước đó, con mèo đó đã bắt đầu bồn chồn từ đêm qua-.”
 
“Mèo nào? Peace ư?”
 
“Khi cậu về đến nhà, cậu đã bất tỉnh và được bế vào trong. Vì vậy, tôi nghĩ rằng thằng nhóc đang cảm thấy cần cảnh giác.”
 
Ôi trời. Nhưng dù sao, cậu cũng không thể giao tiếp với nhóc nên cậu  không thể giải thích rằng tôi hơi choáng váng vì tôi say.
 
Tôi nhanh chóng chạy ra phòng khách. Tôi nhìn thấy bóng dáng một con vật nhỏ đang cuộn tròn ngay cạnh cửa kính thay vì ở chỗ ngủ thoải mái của nó.
 
“Peace!”
 
-Kooeueung, keueung! Keeang!
 
Ngay khi nhìn thấy tôi, Peace đã cào cào cửa kính và kêu lên than vãn. Nào nào. Em bé của chúng ta. Chắc hẳn nhóc đã lo lắng rất nhiều.
 
Tôi nhanh chóng mở cửa và ôm chặt lấy nó.
 
“Nhóc thực sự đã hoảng hốt, phải không? Không sao rồi, anh xin lỗi. Những chuyện như vậy từ nay sẽ không xảy ra nữa đâu ”.
 
-Gyareureung
 
“Đúng rồi. Peace của chúng ta. ”
 
Nếu tôi say xỉn lần nữa thì tôi là một con chó, một con chó.
 
“Đây.”
 
Yoo Myeongwoo bước đến với một cái khay với vài cái cốc. Nhưng tại sao lại có bốn cái cốc? Màu sắc của đồ uống cũng hơi khác một chút.
 
“Đó là cái gì?”
 
“Nước giải rượu. Từ bên trái qua, chúng được mua bởi em trai của cậu, anh Kim Sunghan, em Bak Yerim, và tôi.”
 
Trái tim tôi rất biết ơn nhưng tôi không cần chúng.
 
“Như cậu thấy đấy, tôi ổn, vì vậy tôi không cần phải uống.”
 
“Tuy nhiên, họ nói rằng họ sẽ kiểm tra xem cậu đã uống hay chưa.”
 
“Ai cơ?”
 
“Cả ba người trong số họ.”
 
Ý tôi là, tại sao họ lại kiểm tra điều này… Được rồi, với tư cách là người đã sử dụng kỹ năng của mình trong khi không biết rõ về nó, đó là lỗi của tôi. Đó không phải là điều gì khó khăn và tôi chỉ phải uống, vì vậy khi tôi đưa tay ra thì đột nhiên khựng lại.
 
“Cậu sẽ không nói cho họ biết là tôi đã uống cái nào trước chứ?”
 
“Nếu họ hỏi, tôi nghĩ tôi cũng phải nói với họ…”
 
Yoo Myeongwoo nói một cách thiếu tự tin. Sau đó, một lần nữa, cậu cũng có sức mạnh nào để mà từ chối được chứ?
 
Để xem, Kim Sunghan sẽ ổn thôi. Nhưng đứa em tôi và Yerim mới là vấn đề. Hai đứa nó đã tranh cãi với nhau một trận rồi.
 
Tôi đã nghĩ rằng chúng có thể sẽ không đánh nhau lần nữa vì điều này, nhưng để đề phòng chuyện đó xảy ra.

 
Sau một lúc cân nhắc, tôi bưng đồ uống mà Yoohyun đã gửi trước. Trong những trường hợp như này, tốt nhất là nên về phe kẻ mạnh nhất.
 
“Nhưng dù sao thì, cậu có một người anh thân thiết nào không?”
 
Tôi hỏi, rồi uống cạn ly cuối cùng. Tôi vẫn đang đoán một nửa về hiệu ứng kỹ năng, vì vậy tôi phải kiểm tra cho chắc chắn.
 
“Anh à? Tôi không có? Tôi chỉ có những người chị lớn tuổi hơn tôi rất nhiều thôi.”
 
… là chị à? Thấy cậu ấy cứ bám dính lấy tôi như vậy, thì có vẻ là thế rồi. Vẫn tốt hơn là mẹ, nhưng tôi cũng ghét chị nữa.
 
“Cậu có thân … với các chị của cậu không?”
 
“Không, hoàn toàn không.”
 
Chà, thật nhẹ nhõm.
 
“Vậy thì, với cha mẹ của cậu?”
 
Yoo Myeongwoo cười khổ lắc đầu.
 
“Nếu là vậy, tôi đã không cần phải đóng dấu vào một hợp đồng nô lệ. Tôi đã nhận được rất nhiều tiền tiêu vặt khi tôi còn bé. Hồi đó, điều kiện trong nhà tốt. Tuy nhiên, cả bố mẹ tôi đều làm việc nên rất khó để gặp bố mẹ tôi, và các bà chị của tôi sẽ bỏ mặc tôi và sau đó đối xử với tôi như một người hầu. Cũng đã lâu rồi họ đều đã kết hôn hết thế nên chúng tôi cũng không còn liên lạc.”
 
Nếu đó không phải là gia đình, thì cậu ấy nghĩ tôi là ai? Người thân? Giáo viên? Một người hàng xóm nào đó?
 
“Ừm, cậu có nghĩ đến ai khi  thấy tôi không?”
 
Tôi chỉ hỏi luôn vậy. Myeongwoo tỏ vẻ khó hiểu.
 
“Không có?”
 
Không có? Sao, tôi đã đoán sai sao?                                    
 
“Từ trước đến nay, trong cuộc đời của cậu, ai đó đã giúp đỡ cậu rất nhiều hay là người duy nhất cậu có thể dựa vào? Lẽ ra phải có ít nhất một người chứ”.
 
“Tất nhiên là có.”
 
Yoo Myeongwoo tiếp tục, một chút ngượng ngùng.
 
“Là cậu, Yoojin.”
 
“…Tôi?”
“Đúng rồi. Tất nhiên, cậu. Còn ai khác ngoài cậu? Tạm gác chuyện ở Hiệp hội sang một bên, việc đến cứu mọi người khỏi nơi tụ tập côn đồ, thậm chí là đến họ hàng máu thịt của họ chắc cũng sẽ chần chừ? Về phần gia đình tôi, chắc chắn họ sẽ giả vờ như không biết gì hết.”
 
Nghe vậy, ít nhất là suy đoán của tôi đã đúng.
 
Nhưng, việc cứu Yoo Myeongwoo là sau khi từ khóa được áp dụng, và trước đó tôi chỉ nói vài lời với cậu ấy. Nó chắc chắn không ở mức độ được đối xử như một người chăm sóc.
 
Có phải nếu không có người chăm sóc thích hợp, việc ứng dụng hiệu ứng cũng không hoạt động?
 
Nếu tôi nghĩ về điều đó, tôi cũng không có người nào mà tôi có thể gọi là người chăm sóc.
 
Tất nhiên không phải là không có bất kỳ ai chăm sóc tôi. Nhưng không giống như Yoohyun và Kim Sunghan, không có bất kỳ người nào mà tôi có cảm tình và người tôi có thể nghĩ đến và cảm thấy biết ơn họ.
 
Dù kỹ năng cấp L có ấn tượng như thế nào đi chăng nữa, thì nó cũng không thể cưỡng chế mà  tạo ra một thứ gì đó không tồn tại và hiển thị hiệu ứng. Vì vậy, Yoo Myeongwoo thực sự thích tôi và bám lấy tôi…
 
“Tại sao cậu đột nhiên lại lùi lại vậy? Cậu vẫn còn nôn nao à? ”
 
“Hả? Ừm có một chút…”
 
Tôi muốn duy trì một khoảng cách thích hợp cho sự riêng tư và sức khỏe tinh thần của mình.
 
Vậy cuối cùng, chỉ còn lại Yerim.
 
Đối với Yoohyun, đó chỉ là mức độ ngày càng nghiêm trọng, và cậu ấy vẫn coi tôi như anh của mình nên việc kiểm tra là không thể, vì vậy chỉ còn lại Yerim.
 
… Bố, làm ơn đi bố. Anh tin ở em, Yerim à. Tôi tin vào anh, người chắc chắn phải là người đàn ông của gia đình, cha của Yerim à.
 
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.