Đọc truyện Cấp S Mà Tôi Dưỡng Thành – Chương 23: Cấp s mà tôi dưỡng thành
Sau khi ghé qua cửa hàng vật phẩm và mua một dây xích, chúng tôi tới Hiệp hội Thợ săn để hủy bỏ mấy cái hợp đồng. Tiền hoa hồng bán hợp đồng chiếm 30% tổng thanh toán và đã được chuyển sẵn vào tài khoản đăng ký của tôi.
Cấp F chắc vầy vậy thôi nhưng tôi nghĩ cấp C và D có lẽ sẽ có được lợi nhuận hợp lý hơn.
Tôi thấy hơi khó chịu khi nhận số tiền này nên sẽ chia đều ra cho những nạn nhân.
“Tá túc chỗ cậu có sao không đó?”
Sau khi tới chỗ bang hội và xuống xe, câu hỏi của Yoo Myeongwoo chẳng dễ chịu chút nào. Với tính cách của cậu ấy, thật nhẹ nhõm khi mà kỹ năng cấp SS không dây dưa gì với chiến đấu. Hoặc có thể là vì tính cách đó nên cậu ấy mới có năng khiếu về kỹ năng chế tạo.
“Cậu cũng đã nghe cuộc điện thoại vừa nãy rồi còn gì. Người ngoài ở ký túc xá không có sao hết.”
Cụ thể thì đây là luật lệ cho phép bạn bè, người thân hoặc tình nhân v.v.. đến thăm. Số lượng người ngoài và phạm vi hoạt động bị hạn chế, tối đa là một tuần mỗi tháng. Dĩ nhiên, bạn sẽ phải viết tay một bản cam kết sẽ chịu trách nhiệm nếu vấn đề nào đó xảy ra.
“Tôi có thể về nhà mà…”
“Sao cậu rắc rối thế nhở? Ở đây cho đến khi khóa huấn luyện kết thúc đi. Có vài ngày thôi.”
Tất nhiên là ngay cả khi việc huấn luyện chấm dứt thì tôi cũng vẫn sẽ phải tìm lý do để níu kéo cậu lại. Để cậu ấy ra đi như vậy tôi cứ thấy khó chịu kiểu gì, phải để mắt mới yên tâm được. Nhưng mà tôi biết đút lót nhân viên ký túc như thế nào để giữ cậu này ở lại nhỉ?
“Anh Han Yoojin.”
Tôi đã định rời bãi đỗ xe lúc Kim Sunghan gọi tôi lại từ đằng sau. Quay đầu lại, tôi trông thấy một vẻ mặt kỳ quặc. Có chuyện gì thế?
“Đầu tiên, em muốn xin lỗi anh.”
“Sao cơ?”
Tự nhiên lời xin lỗi ở đâu lòi ra vậy? Cậu ấy có làm gì có lỗi mà tôi không biết sao? Siết cổ tôi? Thông báo từ Trung tâm Trẻ lạc? Đứng gác trước cửa phòng tôi là lệnh của Yoohyun chứ nhỉ.
Tôi không thể nghĩ nổi việc gì đó cần phải xin lỗi đàng hoàng cả, vì thế tôi nghiêng đầu khi Kim Sunghan tiếp tục.
“Em đã hiểu lầm anh Han Yoojin suốt thời gian qua.”
“… Hiểu lầm ư?”
“Vâng. Thành thật mà nói, em từng nghĩ anh là một trở ngại vô dụng cản đường tương lai của thủ lĩnh hội.”
…Ý tôi là, cậu ấy cũng không sai. Tôi hồi trước gây ra bao nhiêu rắc rối còn gì.
“Em đừng lo lắng về chuyện đó. Những việc như thế có thể xảy ra mà.”
Chẳng qua anh sử dụng chìa khóa gian lận như trọng sinh thôi; em có mắt nhìn người đấy.
Dứt lời, cậu ấy khẽ nhoẻn miệng. Quào, đây là lần đầu tiên tôi thấy người này cười với tôi. Cậu ấy luôn trừng mắt nhìn tôi như thể sẽ nhảy vào cổ họng tôi bất kì lúc nào vậy.
“Xin hãy chăm sóc cho em từ bây giờ.”
“À, ừ. Anh nói câu đó mới phải…”
“Kể cả anh nói không sao đâu thì việc làm sai trái vẫn mãi là sai trái, thế nên nếu anh cần gì, hãy bảo em nhé.”
“Vậy thì mua cho anh ít đồ uống đi.”
Lúc đấy tôi có nên giả vờ say xỉn và nói… ừm… từ khóa không ta? Tôi đang xem xét tới việc nuôi những quái vật thay vì con người. Mặc dù thế, việc cùng nhau uống rượu và trở nên thân thiết hơn cũng không tồi.
“Được rồi. Anh hãy liên lạc với em bất cứ lúc nào nhé.”
Kim Sunghan khẽ gật đầu cùng biểu cảm tươi như hoa. Tôi cũng chào tạm biệt cậu ấy rồi quay lại.
Tôi thấy hơi lạ. Không biết tại sao anh chàng ấy lại đột nhiên hành xử như vậy, nhưng còn hơn là bị đối xử như một kẻ chướng mắt.
“Người đó thật chẳng biết nhìn người.”
Yoo Myeongwoo ngơ ngác nói khi chúng tôi vừa rời khỏi bãi đỗ xe.
“Sao anh ta lại nghĩ cậu là chướng ngại vô dụng thế Yoojin?”
Thì bởi vì tôi thực sự là chướng ngại vô dụng đó, haha.
“Cậu biết đấy, tôi không là gì cả so với em trai cả.”
“Cấp bậc của hai người không ăn nhập với nhau thôi. Nếu cậu cũng là cấp S thì hẳn mọi chuyện sẽ tốt hơn nhiều rồi. Không, cậu chắc chắn tuyệt vời hơn nhiều.”
Tự tin thế cha nội? Thật tốt nếu mọi người đặt niềm tin vào tôi nhưng thà bị tên này tin ít còn hơn. Cấp A không đủ tốt nên ví tôi hẳn với cấp S cơ.
“Làm ơn đừng nói những điều như vậy ở nơi đông người. Người khác sẽ nghe thấy đó. Đặc biệt là nơi có rất nhiều fan của Yoohyun như này. Cậu sẽ bị ném đá bất cứ lúc nào.”
Nhờ vậy mà sau khi vướng vào rắc rối, tôi thực sự rất ghét tới đây. Ánh mắt từ mọi hướng cứ như thể nhìn vào thứ rác rưởi vậy.
Nghe tôi nói, Yoo Myeongwoo hạ thấp cổ xuống và nhìn xung quanh.
“Dù thế thì sự thật vẫn là sự thật.”
Sự thật? Ý cậu là sao?
“Dẫu sao thì cậu không định bỏ đôi găng tay ra à? Nhìn ngột ngạt quá thể.”
“Không sao đâu! Tôi sẽ đeo chúng cho đến khi khóa huấn luyện kết thúc.”
Cậu ấy đáp lại với một nụ cười rạng rỡ. …Chắc cậu ấy sẽ không đi khắp nơi mà đeo cái của nợ đó đâu nhỉ?
Tôi dẫn Yoo Myeongwoo đến phòng an ninh ở sảnh. Yerim và tôi trực tiếp nhận lệnh thông qua từ thủ lĩnh hội nhưng người ngoài mà ra vào các khu vực, trừ tầng 1-3 ra thì phải đi qua chốt kiểm tra.
“Tôi muốn đưa một người ngoài ghé thăm ký túc xá của Thợ săn cấp cao.”
Ngay khi tôi mở cửa phòng bảo vệ và nói, một nhân viên nữ ở bàn làm việc gọi tôi lại.
“Sau khi kiểm tra an ninh, anh có thể đăng ký chuyến thăm tại phòng bảo trì ký túc xá ở tầng 15. Ai cần kiểm tra an ninh vậy?”
“Người này. Cậu ấy là Người Thức tỉnh.”
“Vui lòng cho tôi biết tên và số điện thoại và nếu như anh là Thợ săn, hãy cho tôi biết mã số bằng.”
Yoo Myeongwoo nói tên và số điện thoại. Rất nhanh sau khi cô ấy gõ bàn phím, một nhân viên khác xuất hiện, mang theo một chiếc vòng tay có thể khóa lại.
“Đây là vòng phong ấn túi đồ. Nếu anh cố tình tháo nó ra thì ngay lập tức sẽ bị đuổi đi và bồi thường cho các chi phí phát sinh. Sau khi xong xuôi, hãy đảm bảo rằng sẽ trả lại nó.”
Số Người Thức tỉnh tăng lên đồng nghĩa với việc thứ khó khăn nhất chính là túi đồ, nơi mà không thể kiểm tra được, miễn là Người Thức tỉnh thì đến cấp F cũng có thể lẻn vào.
Bạn không thể dự trữ những thứ không xuất phát từ ngục tối nên nó không ảnh hưởng nhiều đến cuộc sống thực tại, nhưng ở những nơi cần an toàn, để phòng bị thì hàng trong kho phải được niêm phong. Trong một vài năm khi số Người Thức tỉnh tăng lên rất rất nhiều, những lời nguyền phong ấn đã được rải rác toàn bộ tòa nhà.
Nhờ vậy, người ta đồn rằng công việc tốt nhất dành cho một Người Thức tỉnh muốn kiếm được cả một gia tài mà không cần phải vào hầm ngục là trở thành một Thợ săn nguyền rủa. Miễn là bạn đáp ứng được các điều kiện thì có thể làm bất cứ điều gì. Nhưng việc đạt được những điều kiện đó khá khó khăn nên nó không phù hợp cho chiến đấu mấy.
Sau khi kiểm tra an ninh xong và ghé qua phòng bảo trì để đăng ký, chúng tôi quay trở lại đơn vị A-15. Yerim vẫn còn đang tân trang à?
“Đây là phòng ký túc xá của cậu hả?”
Bước vào nhà, Yoo Myeongwoo mắt tròn mắt dẹt ngưỡng mộ.
“Nhà cậu tuyệt thật đó. Thay vì là ký túc xá, trông nó như một căn hộ cao cấp vậy.”
“Dịch vụ cũng rất tốt. Hàng tháng cung cấp tới một triệu won cho các nhu yếu phẩm hàng ngày và được giặt giũ, là ủi hai lần một tuần.”
“Uầy, thật á?”
Xem Yoo Myeongwoo ghen tị chưa kìa. Này, đừng có nhìn tôi, nhìn căn nhà mới đúng chứ. Ban đầu, tôi không có đủ tiêu chuẩn mà vào đây đâu, được chưa?
“Đó là lý do tại sao mọi người lại quá tập trung vào cấp bậc. Cậu phải ở quanh cấp A để được giới thiệu vào một hội và được ở những cơ sở cấp cao.”
“Có thể đến một nơi như thế này mặc dù không phải hạng A – quả thật rất ấn tượng!”
“…Không, đây là thông qua quan hệ cá nhân thôi.”
Tôi phát điên mất. Giá mà ai đó lấy ra được tia sáng lóe lên trong mắt cậu ấy thì tốt. Cậu ấy xử sự như thể một cô gái đang ở tuổi thiếu niên gặp một idol nào đó vậy.
Kể từ lúc dọn đến, tôi liền đi tìm Yoo Myeongwoo luôn nên chưa khám phá hết căn nhà. Nhìn quanh và chọn chỗ để ngả lưng, tôi thấy có đến bốn phòng. Đúng là căn hộ mà. Tận hai phòng ngủ nên không cần mang chăn lên sofa nữa rồi.
Cái bếp gì mà vừa to lại xịn sò, đầy dụng cụ nhà bếp mà tôi còn không biết tên. Cái kia là lò nướng ha, còn đây là gì?
“Ồ, tủ lạnh quá trời đồ này.”
Dĩ nhiên có cả hoa quả và rau củ nhưng còn có nước cam và bia nữa chứ.
“Cậu muốn uống gì không?”
Tôi hỏi, lấy ra chai nước cam. Lúc này, Yoo Myeongwoo vẫn đang quanh quẩn ở cửa bếp, liền lắc đầu.
“Không cần đâu, tôi chỉ muốn uống nước lọc thôi.”
“Đằng nào cũng là đồ miễn phí mà. Uống chút gì đó nhé. Nước cam được không?”
Tôi lấy ra hai chiếc cốc và rót vào. Phải rồi, tôi sẽ phải tự rửa bát sao? Tưởng có máy rửa chén, nhưng mà, tôi cũng chẳng biết đó là cái gì.
Tôi đưa cho Yoo Myeongwoo ly nước và đi thẳng đến phòng khách. Ngay khi ngồi vào ghế sofa, tôi cảm thấy kiệt sức khủng khiếp.
Tôi là một thằng ăn bám, không có lương lậu và hôm nay là cuối tuần, cớ sao lại bận rộn đến thế? Tuy nhiên, mọi việc đã ít nhiều được sắp xếp, do đó tôi nên nghỉ ngơi và không làm gì cả cho đến thứ hai.
‘Yerim đã ký hợp đồng và hội sẽ lo hết mọi việc, vì vậy, sau khi mình khiến tên đó có được kỹ năng, mình sẽ thực sự hoàn thành nhiệm vụ.’
Tôi không cần một người chữa trị. Tôi sẽ không làm vậy. Tôi chỉ định sống một cách an nhàn mà thôi. Tôi chuẩn bị thành một con lười no căng rồi.
À, còn cho Peace ăn nữa. Chắc phải lên trên một chút.
Nhâm nhi nước cam, tôi bật TV lên. Yoo Myeongwoo đang cầm cái cốc và cứ cúi người như thể không biết phải làm gì. Cậu có thể ngồi uống mà, đến cái đó cũng phải bảo sao?
“Lại đây và ngồi xuống đi.”
“Ừ, được rồi.”
Cậu ấy vội vã đến và ngồi ở chỗ còn lại. Ít nhất cũng biết nghe lời đấy.
“Nếu cậu định ở lại vài ngày thì có lẽ cần mang theo vài thứ đấy; liệu có còn gã mình trâu mặt ngựa đến gõ cửa hoặc phá nhà không thế?”
“Hả? Không đâu. Họ nói rằng kể từ khi tôi Thức tỉnh và thậm chí sẽ được đào tạo, tôi có thể trả lại nợ bằng cách vào ngục tối… Hình như lúc đó họ đã chuyển khoản nợ đó sang cho những người kia rồi và nói rằng một người cấp F với kỹ năng hỗ trợ không thể kiếm được tiền……”
Thì ra là vậy. Tôi đang tự hỏi tại sao những Thợ săn lại xuất hiện bất ngờ như thế.
“Vậy thì hôm nay hãy nghỉ ngơi và đi lấy những thứ cậu cần vào ngày mai nhé. Nếu thấy khó chịu, hãy đeo găng tay khi cậu rời đi.”
Tôi đi theo thì phiền lắm. Dù sao đi nữa, tôi cũng chỉ là một kẻ yếu đuối không có trang bị mà thôi.
Tôi đặt cốc nước cam đang uống nửa chừng xuống và đứng dậy. Lôi ra sợi dây xích mua được từ cửa hàng thiết bị cũng như là bộ dụng cụ mượn được từ phòng bảo trì, tôi tiến tới căn hộ A-16 nằm ở bên kia phòng khách.
Cái này là đặt bên trong cánh cửa chăng? Nếu như mà cửa mở ra đúng lúc đang xem phim kinh dị và uống bia vào giữa đêm thì tôi lên cơn đau tim mất. Với tính cách của Yerim, con bé sẽ không gõ cửa một cách lịch sự đâu.
“Có cần tôi giúp một tay không?”
“Không cần đâu.”
Tôi đóng đinh bằng máy khoan và lắp dây xích trước khi trở lại để ngồi ghế sofa. Lát nữa phải cho Peace ăn rồi mới uống bia được. Chỗ này có cho giao thức ăn không nhỉ? Đã lâu lắm rồi tôi không ăn gà uống bia nên tôi muốn một ít – tôi có thể xuống để nhận đồ đúng không?
“Sau khi hoàn thành huấn luyện, tôi sẽ không còn lý do gì để đến đây nữa ha?”
Yoo Myungwoo tiếc nuối nói trong lúc chơi với cái cốc rỗng. Bình thường thì là vậy đấy. Vì Haeyeon không cần phải nhận người cấp F với kỹ năng buff.
Nhưng tôi phải giữ lấy cậu ấy cho bằng được. Nên dùng lý lẽ gì đây?
“Bất cứ lúc nào cũng đến gặp bạn bè cũng được mà. Mặc dù có thể hơi khó khăn để đến đây với tư cách là thợ săn. Ngay cả hợp đồng của tôi cũng không phải là Thợ săn hội mà chỉ là một nhân viên bình thường đấy thôi.”
“Hả, tại sao?”
Biểu cảm của Yoo Myeongwoo cứ như là không thể hiểu nổi vậy. Sao cậu lại thế nhỉ, vì tôi là người cấp F đó. Tất nhiên, Suk Simyeong muốn đưa tôi vào làm thành viên chính thức nhưng qua các thủ tục thông thường, tôi sẽ không qua được vì cấp bậc của mình.
“Thậm chí, hội Haeyeon không có nhiều cấp C. Cấp A và B thì luôn được ưu tiên. Tuy nhiên, những nhân viên bình thường có thể được thêm điểm miễn là họ có bằng Thợ săn, vậy nên biết đâu được. Nếu kết quả đào tạo của cậu tốt, cậu có thể được giới thiệu để gia nhập hội.”
Đương nhiên là không có chuyện như vậy. Thật sự là làm sao có thể níu kéo được Yoo Myeongwoo chứ? …Tôi có nên thỏa thuận với Suk Simyeong không? 5 tiếng một tuần… à không, 3 tiếng thôi… Bỏ m*.
“Cậu có giỏi làm việc nhà không?”
“Sao? Ờm, tôi nấu mì ngon lắm.”
Tôi cũng có thể nấu mì đấy. Vậy thì cậu phải nấu ăn thì mới ngon được. Nhưng mà không mua nổi nguyên liệu thì nấu kiểu gì nhể?
“Có nghĩa là, họ nói tôi có thể thuê một người giúp việc bằng tiền của mình. Tất nhiên, tôi không thực sự yêu cầu cậu làm giúp việc cho tôi; thậm chí sau khi tập luyện xong, có lẽ sẽ mất khá nhiều thời gian để một người cấp F tìm được chỗ ở? Vậy nên tôi tự hỏi cậu nghĩ sao về việc giả vờ làm giúp việc trú lại nhà của tôi và ở đây vài tháng. Dù sao tôi cũng có đủ phòng và sống một mình thật nhàm chán.”
Nghe lời tôi, Yoo Myeongwoo đông cứng người như thể bị sốc hoàn toàn vậy. Đúng như dự đoán, yêu cầu cậu ấy làm giúp không tốt chút nào hết. Nhưng tôi không thể nghĩ ra cách nào tốt hơn để đưa cậu ấy vào ký túc xá nhân viên cả…
“Yoojin!”
“Hả? Cái gì-.”
“Cậu đúng là một người bạn tốt bụng và tuyệt vời!”
Myeongwoo kéo tôi lại và ôm thêm lần nữa. Chết tiệt, tại sao tên khốn này lại khỏe thế… à đúng rồi, tôi đã đưa găng tay cho cậu ta. Tôi có nên đòi lại không?
“Xích ra một chút đi! Ý cậu là sao, tốt bụng cái gì? Tôi không có tiền nên thậm chí không thể trả lương cho cậu đó!”
“Đừng nói thế. Cậu có biết tiền thuê hàng tháng ở khu này là bao nhiêu không? Thật là… Tôi không biết phải nói gì cả.”
…Nhắc mới nhớ, nếu cân nhắc đến quy mô lớn của ngôi nhà cũng như vị trí thì hiển nhiên tôi sẽ bay biến toàn bộ mức lương mà mình có. Nhưng dù sao thì, bỏ ra. Hãy tránh xa tôi một chút đ-.
Rầm!
“Chú ơi!”
Cùng với tiếng hét tràn đầy năng lượng, chiếc dây xích được lắp đẹp ơi là đẹp tàn bạo rơi xuống và lăn lóc trên sàn.
……Không sao mà. Tôi đã đoán trước được điều này. Tôi biết chuyện này thể nào cũng sẽ xảy ra.