Cấp Lại, Ok?

Chương 12


Đọc truyện Cấp Lại, Ok? – Chương 12

“Cộc, cộc…”
Mộ Nhạc Nhạc lấy hết dũng khí gõ cửa, trong lòng bất an.
Một phút sau, cửa phòng chậm rãi mở ra.
Địch Nam cụp mắt nhìn xuống, tầm mắt vẫn không thấy rõ gương mặt của người đúng trước cửa nhưng qua quần áo cũng có thể đoán được là ai.
“Hôm nay không phải cuối tuần.”
“Em, em biết, nhưng mà…”
Mộ Nhạc Nhạc vuốt vuốt mái tóc ngắn.
“Đi cắt tóc nên em về muộn.”
Địch Nam vốn định dạy dỗ cô vài câu nhưng cửa phòng nhà hàng xóm lại phát ra tiếng động nên anh đành kéo Mộ Nhạc Nhạc vào phòng khách.
Dưới ánh đèn sáng trưng, Địch Nam chăm chú nhìn hai má Mộ Nhạc Nhạc, trong đầu hiện lên hình ảnh lúc cô say rượu. Buổi tối hôm đó mưa phùn không ngớt làm ướt mái tóc cô, đồng thời để lộ ra dung nhan xinh đẹp khác với lúc trước, nhưng Mộ Nhạc Nhạc không hề hay biết.
Mộ Nhạc Nhạc phát hiện trên mặt thầy Địch không có biểu hiện của niềm vui bất ngờ hay ngạc nhiên. Cô bĩu môi, biết ngay là Hàn Tư Viễn và Trương Tiểu Tới lừa mình mà, hừ, mê người hay là thước đo sắc mặt người đây?
“Theo quy định của hiệp nghị thư, em đã vi phạm một lần. Nếu bây giờ em chọn đi về thì thầy sẽ không ghi lại trong hồ sơ.”
Địch Namphải ngăn lại hành vi của Mộ Nhạc Nhạc, bởi vì cô bé này thật không biết thế nào là hạn chế.
“…”
Mộ Nhạc Nhạc cắn cắn môi, có chút oan ức.
“Người ta cố ý cắt tóc vì thầy Địch, ngồi hơn ba giờ, cổ đã mỏi nhừ, thầy Địch làm tổn thương trái tim yếu ớt của em…”
“Mọi người trong toà nhà đều là giáo sư, chẳng lẽ em muốn bị đuổi học?”
Địch Nam mềm lòng, nói ra điều mình lo lắng.
“Được rồi, được rồi, em đi là được…”
Mộ Nhạc Nhạc chậm rãi từ từ xoay người, đi về phía cửa ra.
“Muộn như vậy em đi đâu?”
Địch Nam nhẹ giọng gọi lại.
“Về nhà. Tuy rằng không còn chuyến xe cuối cùng, tuy rằng em không mang chìa khoá nhà, tuy rằng bố mẹ đang ngủ, nhưng lúc em về sẽ gọi bố mẹ dậy.”
Mộ Nhạc Nhạc cố ý ra vẻ thật tội nghiệp, lén đưa mắt nhìn đồng hồ treo tường, mới mười hai giờ, bố mẹ chắc là vẫn còn đang chơi mạt chược.

“…”
Địch Nam day day huyệt Thái Dương.
“Quên đi, lần sau không được lấy lí do này nữa.”
Mộ Nhạc Nhạc hé miệng cười thầm, bụng cô phát ra tiếng ùng ục.
Địch Nam liếc cô một cái, Mộ Nhạc Nhạc nháy mắt mấy cái, chờ đợi thầy Địch nói: Nhạc Nhạc em chờ một chút, thầy đi làm cơm.
“Đi nấu mì đi, đúng lúc thầy cũng đói bụng.”
“…”
Mộ Nhạc Nhạc đáp lời, nhanh nhẹn đi vào phòng bếp. Lúc trước cô hứa hẹn chu toàn việc nhà, nhưng thực ra cô ngoài việc làm một con sâu gạo ra thì chẳng biết làm gì cả.
Trong tủ bát có rất nhiều thùng mì ăn liền được để sẵn đó. Cô mừng thầm trong lòng, thật tốt quá, mì tôm có thể ăn ngay.
“Cho hai quả trứng gà vào.”
Ngoài phòng khách truyền đến mệnh lệnh mới nhất.
“…”
Mộ Nhạc Nhạc kiên trì đáp ứng. Sau đó đứng trước bếp gas thì lại phát hiện ra kiểu bếp không giống với nhà mình, cô không biết vặn bên nào mới có thể lên lửa.
Mười phút sau, cô cuối cùng tìm được phía dưới nồi, ngọn lửa cũng “Tạch tạch” bùng lên, bước đầu tiên đã hoàn thành.
“Thầy Địch, trứng gà ở đâu?…”
“Trong tủ lạnh không có sao?”
Mộ Nhạc Nhạc sau khi tìm thử lắc lắc đầu.
“Thôi vậy, cứ đun sôi nước đi.”
“…”
Mộ Nhạc Nhạc quay đầu nhìn về phía đồ ăn đã bị mình xé đi lớp giấy gói, đùa giỡn người sao?
Cô lập tức ném “tàn cốt” không còn nguyên vẹn vào thùng rác, một lần nữa lấy từ tủ bát ra hai gói mì, cắn đũa, đứng ở trước nồi chờ nước sôi.
Chờ mãi chờ mãi, khi nước sắp sôi thì…
“Máy lọc nước ở trong phòng khách, em ở phòng bếp làm gì?”
Địch Nam nhìn thời gian, nửa giờ còn chưa nấu xong mì ăn liền?

“?!”
Mộ Nhạc Nhạc cào vào tường phát tiết, đừng hỏi tại sao cô lại phải đợi trong bếp, cam tâm tình nguyện!
Bốn mươi phút sau, hai người rốt cục cũng được ăn cái thứ tên là thực phẩm tiện lợi….
Địch Nam ngồi trước bàn ăn, vừa xem báo vừa ăn mì, hoàn toàn không chú ý đến bộ dáng chật vật của Mộ Nhạc Nhạc.
Mộ Nhạc Nhạc liếc mắt nhìn lén thầy Địch, tuy rằng chỉ là ăn mì ăn liền, nhưng đây là lần đầu tiên hai người ngồi ăn cơm cùng nhau, hi.
Địch Nam lật xem trang báo.
“Cắt tóc ở đâu?”
“Khụ khụ khụ…”
Sợi mì thiếu chút nữa phun ra từ trong lỗ mũi Mộ Nhạc Nhạc.
Địch Nam thong thả ngẩng đầu, kiểu tóc đó có thể thấy được khả năng của người cắt. Hơn nữa mất hơn ba giờ sửa chữa một mái tóc ngắn, cấp bậc cũng không thể thấp. Sinh hoạt phí còn chưa đưa cô, Mộ Nhạc Nhạc lấy tiền đâu ra?
Mộ Nhạc Nhạc sờ sờ mũi, không dám nói cho anh là “Salon tạo hình thiết kế của Trương Tiểu Tới”, bởi vì cô đã xem bảng báo giá, cắt tóc hạng nhất tốn hơn một nghìn liền.
“Chỉ là, chỉ là một tiệm uốn tóc nhỏ ở gần trường học, tên không nhớ rõ nữa.”
Mộ Nhạc Nhạc nói bừa.
Địch Nam buông đũa, nhìn thẳng vào hai mắt cô. Mộ Nhạc Nhạc chột dạ né tránh ánh mắt anh, đừng nhìn, không nói được đâu, hu hu.
“Làm vợ chồng phải thẳng thắn trung thực với nhau, chuyện nhỏ như vậy mà em cũng muốn lừa thầy.”
Địch Nam cơ bản đã đoán ra ai là thủ phạm bảo Mộ Nhạc Nhạc nói dối, anh dễ dàng tha thứ cũng là có ý cả.
Mộ Nhạc Nhạc thấy anh không ăn nữa liền kéo nhẹ quần yếm đứng dậy, đứng thẳng như cán bút giống như một học trò phải chịu phạt.
“Em, em… hu hu…”
Nước mắt cô tuôn ào ạt, thầy Địch nghiêm khắc thật đáng sợ.
Địch Nam nhíu mày.
“Sao lại khóc?”
“Em cũng không muốn khóc, nhưng nước mắt không ngừng được…Hu hu…”

Mộ Nhạc Nhạc khóc nức nở đáp lời.
“…”
Địch Nam khẽ thở dài, phụ nữ luôn dùng nước mắt che dấu hành vi phạm tội, mà đàn ông chỉ có thể đầu hàng.
Anh kéo Mộ Nhạc Nhạc đến bên cạnh chân, rút ra mấy tờ khăn giấy để vào trong tay cô.
Mộ Nhạc Nhạc lau nước mắt, thấm nước mũi, xoa mí mắt, định vào WC, nhưng thầy Địch không cho phép đi nên cô vẫn không nhúc nhích đứng tại chỗ. Địa vị của cô trước mặt thầy Địch đúng là không phải thấp bình thường.
Địch Nam trầm tư không nói, kim phút “tích tắc” chuyển động, thời gian từng phút từng giây cực nhanh.
Khi anh nhìn đến bóng người bên cạnh, nghi hoặc nhìn lên.
“Em không đi ngủ sao?”
“…”
Mộ Nhạc Nhạc đứng yên “hình chữ bát”, ôm bụng, rốt cục có thể đi rồi.
Cô chậm rãi xoay người, sợ động tác quá mạnh khiến cho nước tiểu phụt ra.
Địch Nam thấy động tác của cô quái dị, kéo cổ tay cô. Mộ Nhạc Nhạc vốn chưa đi được bước nào, bị lôi kéo liền “ **** a” nghiêng về phía sau, vừa vặn ngã ngồi trên đùi ĐịchNam.
Mộ Nhạc Nhạc theo bản năng kẹp chặt chân, vừa muốn đứng dậy, một cánh tay đã ôm lấy thắt lưng cô.
Mặt cô hồng lên, vừa thẹn thùng vừa nghẹn nước tiểu.
Địch Nam nhìn chăm chú khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên và hang lông mi cong cong của cô. Tìm một góc độ ôn nhu, anh đưa tay, nâng cằm cô lên.
Trong lòng Mộ Nhạc Nhạc kêu “bùm bùm” kinh hoàng, cô nhắm hai mắt. Địch Nam nhếch môi cười nhạt, cánh tay nắm thật chặt, đưa cô lại gần, khi mà môi cách môi còn không tới một milimet…
“Á… Chờ… Em muốn đi, đi WC trước…”
Mộ Nhạc Nhạc phút chốc mở mắt, tuy rằng không muốn bỏ qua thời khắc tốt đẹp như vậy nhưng không chịu nổi là vấn đề quan trọng hơn cần xử lý.
Vì thế, cô hấp tấp đẩy Địch Nam ra, nhằm phía WC.
“…”
Địch Nam sờ sờ môi, cảm thấy khó hiểu với hành vi của chính mình, vừa rồi tự nhiên lại muốn hôn Mộ Nhạc Nhạc.
Đến khi Mộ Nhạc Nhạc giải quyết xong, “tao thủ lộng tư”(Vi: chỉnh trang nhan sắc đó) trong phòng rửa mặt một giờ đồng hồ, lại hít thở sâu rồi mới lấy hết dũng khí đi ra khỏi WC thì trong phòng khách đã không thấy bóng dáng của thầy Địch, hơn nữa cửa thư phòng đã đóng chặt.
Cô trề môi, đấm ngực dậm chân ảo não không thôi, hiếm khi thầy Địch chủ động! Aizz, bỏ lỡ thời cơ tốt rồi.
“Thầy Địch, ngủ cùng đi, dù sao giường lớn như vậy…”[ rõ ràng là một cái giường đơn ]
Mộ Nhạc Nhạc đứng ở ngoài thư phòng, đợi năm phút không thấy đáp lại, xem ra thầy Địch đã ngủ.
Cô suy sụp xuôi vai, ngâm nước tiểu thành hận thiên cổ!
Trong thư phòng, Địch Nam buông hai tay xuống, nằm ra bàn làm việc, nghe tiếng bước chân xa dần của Mộ Nhạc Nhạc… Đêm nay suýt thì phải nằm đất ngủ.
※※※

Ngày hôm sau sáng sớm bảy giờ.
Địch Nam đi chạy về, mua một ít điểm tâm, định gõ cửa đánh thức Mộ Nhạc Nhạc dậy cùng ăn sáng.
Gõ một tiếng mới phát hiện ra cửa phòng không khóa.
Anh đẩy cửa phòng, đúng như anh đoán, Mộ Nhạc Nhạc chắc chắn còn đang ngủ, hơn nữa tư thế ngủ tuyệt đối không đẹp.
Người cô nằm ở một bên giường, một chân đè lên chăn đêm, lộ ra đồ lót màu trắng in hoạ tiết hoạt hình. Gối đầu rơi xuống đất, tóc buông xuống cạnh giường nhìn như sắp lăn xuống vậy.
Địch Nam cảm thấy tức cười, lặng lẽ tiến lại nhặt gối đầu lên phủi phủi, quay trở về chỗ, nâng đầu cô lên đặt trên gối.
Mộ Nhạc Nhạc thuận thế nằm im. Vì bình thường cô ngủ không yên lành nên áo sơ mi rộng thùng thình đã vắt sang một bên, nửa che đậy nửa lộ ra da thịt. Nhất là trước ngực phập phồng, trong lúc hít thở đều đều bắt đầu khởi động.
Khoé miệng Địch Nam chợt khép. Anh nghĩ Mộ Nhạc Nhạc trong mắt mình là một cô bé chưa trưởng thành nhưng dáng người lộ rõ dĩ nhiên phủ định quan điểm của anh. Anh xoa xoa hốc mắt, cấm phát sinh quan hệ là điều khoản một tay anh định ra, coi như người chịu tra tấn trước là anh.
Anh giữa chừng đổi nghề làm giáo sư lại không có chút gì là tấm gương người tốt, nghiêm khắc kiềm chế hành vi thường ngày của bản thân.
Mộ Nhạc Nhạc đang ngủ say, chép chép miệng, lại xoay người, vừa vặn quay sang phía Địch Nam nhìn thẳng, áo mở rộng, áo lót có in các họa tiết hoạt hình lộ ra không sót tí gì.
“…”
Địch Nam phút chốc xoay người, bước nhanh ra khỏi phòng ngủ, tiện tay đóng cửa lại. Cứ để cho cô ấy ngủ đi, muộn dù sao đối với cô ấy mà nói cũng là chuyện bình thường, cùng lắm thì giả vờ như chưa bắt được là xong.
Trong phòng học, điểm danh bắt đầu
Địch Nam nhìn về phía chỗ ngồi trống không của Mộ Nhạc Nhạc, rất không có nguyên tắc mà đánh dấu có (dấu tick)…
“Báo cáo chủ nhiệm lớp, Mộ Nhạc Nhạc tối hôm qua không về ký túc xá, có phải đã xảy ra chuyện gì không ạ?”
Bạn cùng phòng Tiểu Trương quan tâm đến sự sống chết của Mộ Nhạc Nhạc là phụ, đùa giỡn thầy giáo đẹp trai mới là mục đích.
Địch Nam ho nhẹ một tiếng.
“Nếu học sinh Mộ ngày mai không xuất hiện thì báo cảnh sát là được.”
“Có phải Mộ Nhạc Nhạc ban đêm tập kích bạch mã mà cô ấy yêu tha thiết?…”
Tiểu Hồng lẩm bẩm.
“Không thể nào, nhát thế làm sao dám đi hạ gục đàn ông? Mặc dù cậu ấy dám thật, bạch mã cũng chưa chắc theo.”
Tiểu Triệu phụ hoạ a dua.
“Mình rất hiếu kỳ bạch mã của cậu ấy là ai, hỏi cậu ấy cũng không nói. Còn nữa còn nữa, nghe nói Hàn Tư Viễn tạm biệt cậu ấy ở trước căn tin, không khéo lại rơi vào tay anh ta rồi.”
Tiểu Trương chua xót nói.
“Ba!”
Một tiếng, Địch Nam nặng nề gấp lại sổ điểm danh, sau đó mặt không chút thay đổi rời khỏi phòng học.
Mà bên kia, Mộ Nhạc Nhạc còn đang ngủ say sưa, hồn nhiên không biết mình đã thành nhân vật tiêu điểm được các bạn học bàn luận.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.