Cặp Đôi Trời Định

Chương 2: Ngươi hiểu lầm rồi


Đọc truyện Cặp Đôi Trời Định – Chương 2: Ngươi hiểu lầm rồi

Mấy ngày sau đó, ban đêm ăn ngủ tại núi rừng cũng không gặp tình huống bất thường nào nữa.

Nghe người ta nói, trong núi Vãn Lan có một vùng đất xây hoàng lăng, bởi vì quá nhiều người bị tuẫn táng cùng với mấy vị đại hoàng đế nên nơi đó quanh năm âm khí dầy đặc, mấy năm gần đây nghe đồn những chuyện ma quái ở đó ngày càng nhiều hơn. Đương kim thánh thượng lại không chịu mỗi năm mỗi đến hoàng lăng cúng tế, chỉ sợ bây giờ hoàng lăng đã trở thành nơi tụ tập của đám yêu ma quỷ quái rồi. Đêm đó gặp phải con tiểu điểu yêu và người đàn ông xa lạ kia chẳng phải ở gần hoàng lăng của yêu quái sao?

Có thể ngu ngu ngơ ngơ bước lầm vào hoàng lăng trong núi Vãn Lan, còn gặp phải chuyện bất thường như vậy, chừng này cũng đủ để chứng minh vận may của nàng chẳng tốt chút nào rồi. Nhưng lần này bước chân ra khỏi nhà nhất định phải có thu hoạch, phải sắm được một tấm chồng vừa đẹp trai vừa dùng tốt mang về cho cha vui lòng.

Đến được Sùng Linh cốc đã là bốn ngày sau. Chúng đệ tử canh giữ ngoài Sùng Linh thấy một con bồ nông khổng lồ từ trên trời giáng xuống, đều há hốc miệng kinh ngạc.

Con linh thú này… Thật có phong cách quá đi mất, chưa từng có người nào có đủ dũng cảm cưỡi một con linh thú xấu như vậy.

Đến lúc Tân Mi nhảy từ trên người Thu Nguyệt xuống, người đệ tử canh giữ bên ngoài càng há miệng to hơn nữa.

Thực… Thực là một cô nương xinh đẹp… Mặc dù vì đi đường nên chỉ mặc y phục vô cùng đơn giản, nhưng không thể che giấu được vẻ đẹp mỹ lệ của Tân Mi. Tân Mi cười tít mắt bước tới, hai gò má trắng nõn như sứ, má lúm đồng tiền ngây thơ đáng yêu vô ngần, vô ưu vô lo, chỉ cần nhìn thấy nụ cười của nàng thôi lập tức mọi sự phiền muộn trong lòng cũng như trên đời trôi tuột đi đâu hết.

Tân Mi vốn định bước qua chào hỏi, sau đó sẽ giao linh thú rồi nhận tiền, nhưng hai người đệ tử kia nhìn nàng đến độ mặt mày đỏ ửng. Ớ, nhìn kỹ lại thì ngoại hình hai người bọn họ cũng không tệ chút nào, ôi chao!

Tân Mi nhìn trái nhìn phải một hồi, cảm thấy người bên phải có mùi vị đàn ông hơn, nàng thích đàn ông thực thụ như vậy, đối với dạng tướng mạo xinh đẹp như hoa nhưng bất tài lại kém năng lực kia xin miễn cho. Sờ sờ túi tiền, bên trong có ngân phiếu ba ngàn lượng, đây là phí nàng mang theo để mua chồng đây mà, cứ nhận tiền rồi hãy theo nàng về nhà đi!

Tân Mi ho khẽ một cái: “Vị tiểu ca này, huynh có bằng lòng …”

“Là ông chủ Tân của Tân Tà Trang sao?” Từ trong cửa lớn có người chặn lời nàng lại.

“Vâng.”


Buôn bán quan trọng hơn, chuyện chồng con có thể thương lượng sau cũng không muộn. Tân Mi vội trả lời, rồi quay sang vị tiểu soái ca kia nhe răng cười duyên, nhìn thấy tấm bảng tên y đeo bên hông —— “A, huynh tên là Trương Đại Hổ sao. Được rồi, ta nhớ rồi. Đợi lát nữa ta sẽ tìm huynh, hai ta tỷ thí với nhau nhé.”

Bộ dạng sáng sủa, đẹp đẽ cũng vô dụng, còn phải dùng ngon nữa kìa, nàng cần phải thử thân thủ của tiểu soái ca này một chút mới được.

Tiểu soái ca kia nghe nói vậy mặt đỏ bừng rồi trắng bệch, chắc là y vừa vui mừng vừa lo sợ đến độ mặt đổi màu như tắc kè hoa thế thôi?

Tâm trạng của Tân Mi lại càng hưng phấn hơn nữa, dẫn bầy linh thú đi theo bà quản gia già vào trong.

Sùng Linh cốc được coi là mối làm ăn lớn của Tân Tà Trang, hầu như năm nào cũng mua một số lượng linh thú lớn, những năm qua toàn do cha nàng không quản đường xa đến đây, đây là lần đầu nàng tới chỗ này. Cảnh đẹp nơi tiên nhân ở thật khác biệt, vừa sạch sẽ lại vừa rộng rãi, đẹp mắt, những căn phòng được lát gạch màu xanh giống hệt nhau, những bụi hoa hồng xanh biếc khoe sắc, được người ta sắp thành hàng vô cùng đặc biệt. Ven đường lại còn được thường xuyên nhìn thấy từng nhóm đệ tử của cốc, ai nấy đều thanh tú, sạch sẽ, nhìn nàng nho nhã lễ độ gật đầu chào hỏi.

Cuối cùng đến trước một tòa lầu hoa lệ, bà quản gia già bước vào thông báo sau đó bước ra, nói: “Cô chủ Tân, cốc chủ nói hôm nay tâm trạng rất thoải mái, muốn gặp cố nhân, mời cô ở lại đây vài ngày nữa.”

Tân Mi từng nghe cha nói, cốc chủ Sùng Linh cốc là một hồ tiên đắc đạo ngàn năm trước, là người vô cùng hiền hòa, ngay cả tiểu bối cũng có thể yên tâm nói cười với cốc chủ, bởi lão ấy không bao giờ lớn tiếng trách cứ ai. Cốc chủ chịu giữ nàng ở lại đây thật tốt quá, xong chuyện nàng quay lại tìm Trương Đại Hổ, nói chuyện mua bán chồng với y ngay mới được.

Vừa nhấc chân tính bước vào, chợt nghe thấy trên đỉnh đầu có tiếng bò kêu, một chiếc xe bò cũ nát phóng từ trên trời xuống, vừa vặn đáp bên cạnh nàng. Cửa xe vừa mở ra, một bóng trắng lộn từ bên trong ra, giống như bị đuổi giết rất gấp gáp, vừa chạy kêu to: “Tránh ra tránh ra! Chân Hồng Sinh! Tên hồ ly chết tiệt kia, mau lăn ra đây cho ông!”

Y phóng vào cực nhanh, Tân Mi đứng bên cạnh mà còn nhìn không rõ hình dáng của y, quay đầu lại ngó ngó bà quản gia già, thấy vẻ mặt bà ta bình tĩnh, giống như đã quá quen với tình huống này.

“Cô chủ Tân, mời.” Bà đưa tay làm tư thế mời.

Người ở đây có thể giữ bình tĩnh như vậy, nàng cũng ngại hỏi thăm, bởi vậy đi thẳng lên lầu.


Căn lầu này nhìn từ bên ngoài rất bình thường, nhưng bên trong sáng sủa như ban ngày, phân rõ bốn mùa, mỗi tầng là một mùa. Đã bước qua và thưởng thức cảnh đẹp ba mùa mùa xuân, hạ, thu; Tân Mi đứng lại trên bậc thang của tầng cuối cùng, trước mặt là cảnh tuyết trắng tinh, gió lạnh rét căm căm, thực sự là một mùa đông lạnh giá thấu xương.

Bước lên bậc thang, tầng lầu trên cùng này chính là một cái đình viện, giữa đình viện có một cái ao nhỏ đã bị đóng băng, có những loại cây treo lủng lẳng những trái cây hồng hồng nhỏ xíu, hơn nữa còn có một cái đình nhỏ mái cong đọng đầy tuyết trắng, và quan trọng hơn nữa là bên trong cái đình đó có hai gã đàn ông đang ôm nhau lăn lộn dưới đất.

“Đưa cho ta!” Người nằm phía trên hùng hổ.

“Ngươi năn nỉ ta đi, van xin ta đi, ta sẽ đưa cho ngươi.” Người bị đè ở dưới phía dưới cất giọng mềm mượt như tơ.

“Ngươi muốn chết phải không!” Người nằm ở trên giận đến đen cả mặt.

“Ta chẳng những muốn chết, mà còn ôm ước vọng được chết với tiên nữa.” Người nằm bên dưới nói lời thật cam chịu và biết lắng nghe hết sức.

“Ngươi…” Người nằm bên trên sửng sốt, đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy Tân Mi đứng đờ người ra ở ngưỡng cửa, y cứng người lại.

“A, con chính là Tân Mi sao?” Người đàn ông nằm phía dưới quay đầu lại, nhìn thấy nàng chợt cười hăm hở, “Năm đó ta gặp con vẫn chỉ là một đứa trẻ nằm trong tã lót, bây giờ đã lớn thế rồi, mau tới đây để ta nhìn kỹ con một cái nào.”

Tân Mi đứng đó một lúc lâu, nghĩ ngợi không ít, nhưng vẫn xoay người đi xuống lầu: “Xin lỗi, đã quấy rầy, một lát nữa con sẽ lên.”

“Đứng lại!”

Có người gào to lên, Tân Mi quay đầu lại thì thấy người đàn ông nằm ở phía trên, bây giờ đã đứng dậy trong đống tuyết, y khoác một cái áo choàng hơi cũ, rộng thùng thình, giày dính tuyết lởm chởm, lúc này mặt đầy xấu hổ và giận dữ, sắc mặt vừa như tức giận lại như tuyệt vọng, nhìn chằm chằm nàng, cẩn thận dè dặt nói: “Ngươi hiểu lầm rồi!”


Bốn chữ kinh điển biết bao nhiêu, trong hí kịch thường diễn đây mà. Ví dụ như đàn ông không cẩn thận đang lôi lôi kéo kéo bàn tay nhỏ bé của người con gái khác không phải vợ mình, rồi còn ôm ôm nắn nắn vòng eo nhỏ nhắn của cô ta, ăn vụng lại xúi quẩy không may bị vợ bắt gặp, câu đầu tiên nói đương nhiên là câu này. Hay như phụ nữ gặp phải tình địch gian trá lập kế hãm hại, chồng của nàng khi nhìn thấy như vậy lại chỉ tỏ thái độ lạnh nhạt, thậm chí còn rất bình thản, nàng đương nhiên là tức ói máu, nhưng cũng chỉ nghiến răng phun ra được mấy chữ này.

Nàng rất thấu hiểu tâm trạng của bọn họ, nên tuyệt đối sẽ không để cho phản ứng của mình khiến cho bọn họ càng thêm ngột ngạt, lúc này mới gật đầu nói: “À, ta hiểu mà.”

Người kia lại càng nổi điên, gào lên giận dữ: “Ngươi hiểu cái gì chứ? Không được nhìn ta bằng ánh mắt như vậy! Ngươi vốn không biết gì cả, aaaa!”

Tân Mi buồn rầu lắc lắc đầu, người đàn ông còn lại trong tiểu đình lại cười ha hả, giơ tay áo lên, cầm một cuốn sách hơi cũ ném vào tay người kia.

“Mi Sơn, mấy năm nay tính tình của ngươi càng lúc càng nóng nảy, khổ cho cái thân phận tiên nhân của ngươi, nên trở về uống Thanh Tâm hoàn đi. Thứ này cho ngươi, chẳng qua chỉ là một cuốn sách ghi chép bí kíp ủ rượu, mà đã khiến ngươi đã nổi điên như vậy rồi.”

Mi Sơn cầm cuốn sách hơi cũ đó, lại trân trọng như bảo bối, dường như đã thỏa lòng, ôm vào trong ngực, lúc này mới quay lại nhìn Tân Mi, vẫn còn hơi lúng túng, dứt khoát phẩy tay áo bỏ đi, chỉ nghe thấy giọng y từ dưới lầu vang lên: “Nơi này của ngươi có nhiều dược thảo, ta sẽ ở lại vài ngày hái nguyên liệu ủ rượu và làm đồ nhắm.”

“Tiểu Mi, tới đây.” Người đàn ông trong tiểu đình giơ tay lên vẫy vẫy.

Quấn quanh trên cổ y là một con cáo trắng, không hề động đậy, nếu không phải nhìn tận mắt, Tân Mi thực sự nghĩ đó một chiếc khăn quàng cổ. Lớp lông của con cáo trắng đến mức như trong suốt, khuôn mặt nó mỉm cười thật dịu dàng, hình dáng … Hình dáng xinh đẹp như hoa vậy đó, chao ôi!

“Ha ha, đã lâu không gặp, con đã lớn thế này rồi.” Gã đàn ông nâng tay vuốt vuốt gò má trắng như sứ của Tân Mi, lòng bàn tay phảng phất mùi thơm ngào ngạt lại ấm áp, “Lại còn xinh đẹp thế này.”

Tân Mi bị lão sờ mặt chợt giật mình sợ hãi, nhưng nghĩ lại lời cha dặn, vị hồ tiên đại nhân này không giống trưởng bối chút nào, bất kể là nam hay nữ lão cũng thích động chân động tay rất thân mật, đến lúc đó cứ để mặc cho lão sờ sờ vài cái là được. Có điều lão … lão làm gì mà sờ đến giờ còn chưa bỏ ra thế này!

Hồ tiên đại nhân lại cầm tay nàng, lật lại cẩn thận xem chỉ tay, một lúc lâu sau, lại im lặng lật lại, coi tay nàng giống như đồ chơi, ôm trong lòng bàn tay nhẹ nhàng nắn nắn, bóp bóp, rồi nói: “Nghe nói cha con gần đây rất phiền lòng về chuyện chồng con của con, con cứ ở lại đây vài ngày, trong cốc có rất nhiều đệ tử trẻ tuối đẹp trai, con vừa ý ai thì nói với ta.”

Đôi mắt Tân Mi chợt sáng ngời, có bị hồ tiên đại nhân sờ mó thêm vài cái nữa cũng chả sao.

“Thật sao? Thực ra vừa rồi con rất vừa ý vị tiểu huynh đệ canh giữ ngoài cốc, Trương Đại Hổ ấy!”

Chân Hồng Sinh dừng lại một chút, giương đôi mắt như cười như không nhìn nàng, khẽ hừ một tiếng: “Sao con lại vừa ý nó? Mới tới đây chưa được mấy tháng, lại không có bản lĩnh, ngoại hình cũng bình thường.”


“Không có đâu, con cảm thấy vỏ ngoài huynh ấy thật sự rất được mà.”

Hồ tiên đại nhân cười khẽ, tính đùa dai thường ngày lại nổi lên, trên khuôn mặt phong lưu chợt hiện lên vẻ gian tà, ma mị, nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên, buộc nàng nhìn mình.

“Vậy ta có đẹp trai không? Con nhìn thấy ta như thế này mà còn nghĩ tới chuyện muốn có nó thì con đúng là tiểu cô nương có mắt như mù.”

Tân Mi ngước đôi mắt trong veo nhìn lão, đảo mắt hai vòng, dường như hơi khó xử: “Người … Ôi, hồ tiên đại nhân ơi … Biết nói như thế nào đây…”

“Cứ nói thật lòng.” Chân Hồng Sinh thấy nàng muốn nói rồi lại thôi, vội vàng ra hiệu nàng phải ăn ngay nói thật. Xưa nay lão vô cùng coi trọng dung mạo của mình, đương nhiên là phải nghe nàng đánh giá thế nào rồi.

Tân Mi rất nghiêm túc: “Ngoại hình của đại nhân giống phụ nữ quá, con không thích loại hàng xinh đẹp như hoa.”

“…”

Có thứ gì đó vỡ tan, trái tim hồ tiên đại nhân bị tổn thương nghiêm trọng rồi, cảnh mùa đông tuyết lạnh trên tầng lầu cao nhất chợt hóa thành bụi mờ, hóa thành ánh sáng tiêu tán trong không trung, trên tầng lầu khôi phục lại hiện trạng vốn có của nó với mấy cây cột điêu khắc hoa lan.

Hơi thở chợt trở nên mong manh, hồ tiên Chân Hồng Sinh bỗng nhiên đứng dậy, bi thương bước đi càng lúc càng xa.

Giống phụ nữ, giống phụ nữ, giống phụ nữ … Trong đầu lão chỉ còn sót lại ba chữ này, bay vòng vòng không ngừng. Lão sống hơn một ngàn năm, chỉ một câu nói này mà khiến lão chịu đã kích quá lớn, quả thực là đâm trúng điểm yếu nhất của lão khiến lão không gượng dậy nổi.

“Ớ, hồ tiên đại nhân?” Tân Mi ngạc nhiên gọi lão, chuyện của Trương Đại Hổ chưa nói xong mà?

Hồ tiên đột nhiên xoay người: “Đây gọi là đẹp trai rạng ngời, đẹp trai rạng ngời! Con có hiểu hay không?! Con không biết thưởng thức cái đẹp gì cả, nha đầu chết tiệt kia! Ta tuyệt đối sẽ không đem đệ tử môn hạ ta tặng cho con đâu! Một người cũng không! Nửa người cũng không! Tuyệt đối không!”

Nói dứt lời, hồ tiên đại nhân lại ôm mặt chạy như điên.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.