Bạn đang đọc Cặp đôi siêu quậy: Chương 7
Chương 7: Bị nhốt
– Hết giờ rồi, đi ăn kem nha. – Mắt tôi sáng rỡ như vừa lượm được vàng.
– Biết rồi chị hai.
Nói rồi cả 3 chúng tôi (tôi, nó và Duy Lâm) bước đi. Bỗng nhiên tôi khựng lại vì chợt nhớ ra điều gì. Quay đầu nhìn lại, hắn vẫn còn đứng đấy, đôi mắt ánh lên chút buồn. Tôi thấy hắn như vậy mà lòng đau thắt, không lẽ hắn gặp chuyện gì sao?
Tôi lấy làm lạ vì từ lúc ra chơi đến giờ hắn chẳng buồn nói với tôi câu nào. Cứ im lặng, đôi lúc lại nhìn tôi với ánh mắt buồn bã. Tôi không thể hiểu vì sao hắn lại như vậy nữa. Từ lúc tôi quen biết hắn, hắn chưa bao giờ như vậy. Chúng tôi cứ sáng nắng, chiều mưa như con nít. Bỗng dưng hắn như vậy, tôi không quen một chút nào !
– Đứng đó làm gì, đi thôi bà xã. Duy Lâm nắm tay tôi lôi đi.
* Tại quán kem Friend *
– Cho em một kem sôcôla. – Nó cười thân thiện nhìn chị phục vụ.
– Một vani. – Duy Lâm nói.
Chi phục vụ nhìn Duy Lâm suốt. Cứ như là chị đã trúng tiếng sét ái tình rồi ấy. Nó cười chọc Duy Lâm làm hắn nhăn mặt. Trong đầu tôi lúc này vẫn chưa ngưng nghĩ về hắn. Đôi mắt buồn ấy vẫn còn đọng lại trong tâm trí tôi. Nghĩ tới đó, tim tôi thắt lại, đau thật !
Nó nhăn mặt nhìn tôi, lay lay tay tôi :
– Nè, kêu đi chứ !
– Ù..m chị cho em một kem dâu.
– Bà xã sao vậy? Tao thấy hôm nay bà xã không được bình thường, bộ có chuyện gì sao? Nói cho tao biết coi, không tao cắn bà xã bây giờ. – Duy Lâm nhìn tôi. Đâu có gì, mày lại đa nghi rồi. – Tôi cười trong đau khổ.
Ăn xong, chúng tôi ai về nhà nấy. Duy Lâm muốn đưa tôi về nhưng tôi không chịu. Một mình bây giờ chắc có lẽ thoải mái hơn. Những chuyện đã xảy ra hôm nay làm tôi suy nghĩ mãi. Thái độ và cả cái nhìn của hắn làm tôi không thể không nhớ đến. Tim tôi khẽ nhói lên, khóe mi tôi cay cay, tôi dụi mắt rồi tiếp tục bước đi. Về đến nhà, tôi chào ba mẹ rồi lên phòng thay đồ, ăn cơm xong tôi bay như tên bắn lên giường. Nằm ịch xuống giường, suy nghĩ một hồi lâu và chìm vào giấc ngủ lúc nào không rõ.
~~
Đến trường, tôi phi như ngựa vào lớp. Hình như tôi tới hơi sớm thì phải, tôi mệt mỏi xuống canteen kiếm chút gì bỏ bụng. Vừa đi vừa ngáp ngắn ngáp dài. Đúng là dậy sớm chả lợi tí nào !
Tôi nói với cô Loan canteen :
– Cho con ly mì cô Lan ơi !
– Hôm nay trời mưa thật rồi. – Cô Loan nhìn tôi cười.
– Con có thấy mây gì đâu cô. – Tôi bĩu môi.
– Bình thường con có đi sớm thế này bao giờ.
– Ý ý, cô chọc con.
– Thôi mà, cô xin lỗi, của con nè.
Tôi lấy tay vớ cái ly mì rồi bắt đầu xực. Không khí dễ chịu của buổi sáng làm tôi thoải mái hẳn. Một chút nắng, một chút gió, tất cả tạo nên một bức tranh sinh động đầy màu sắc của buổi sớm. Nhìn ra cổng, tôi thấy nó, quơ quơ cái tay, nó nhìn tôi mỉm cười và chúng tôi lại tiếp tục cuộc hành trình ăn “khí thế” vào buổi sáng.
– Mày đi trước đi, tao đi rửa tay cái. – Tôi nói với nó.
– Ừ, vậy tao vào trước.
(Từ giờ thay ngôi tôi thành nó nhé, để diễn tả tâm trạng nhân vật sâu hơn).
Đang rửa tay thì nó bị người nào đó đánh ngất đi và lôi vào thư viện của trường. Khỏi cần nói thì các bạn cũng biết, vâng ! Chính là hot girl nhà ta ấy : Phạm Ngọc Lan.
Vào lớp, hắn không thấy nó đâu nhưng cũng không mấy là quan tâm đến. Đã 5 tiết học trôi qua, con rùa ấy có thể đi đâu được chứ? – Hắn nghĩ, cảm giác bất an bao trùm lên hắn.
– Mày biết Ngân đi đâu không? – Duy Lâm lo lắng.
– Tao biết thì đã tìm nó rồi. Nhỏ Oanh nói.
– Thôi, chia nhau ra tìm đi. – Hắn quát.
– Này, cậu là ai mà dám ra lệnh cho chúng tôi? Cậu thích bà xã tôi à? Cậu đừng quên là tôi cũng rất thích cô ấy, đối với cô ấy, cậu chẳng là gì đâu. – Duy Lâm trừng mắt nhìn hắn.
– Sao biết được? – Hắn nhếch mép.
– Thôi thôi, chia nhau ra tìm. – Nhỏ bực mình vì bản tính trẻ con của hai người này. Dầu sôi lửa bỏng thế mà còn cãi nhau được thì đúng là trẻ con mà.
Hắn đến “Phòng tìm người” của trường, tập trung mọi người lại, hắn nói với ánh mắt đầy sự lo lắng cho nói :
– Chào các bạn, chẳng may cô rùa của tôi đi lạc, các bạn có thể giúp tôi tìm cô ấy được không?
– Cô rùa? – HS1
– Là ai vậy? – HS2
– Nguyễn Ngọc Khả Ngân, ai thấy cô rùa xin liên lạc với tôi nhé, cảm ơn. – Giọng nói đứt quãng kèm theo ánh mắt buồn của hắn làm mọi người nhanh chóng giải tán và đi tìm.
– Được, chúng tôi sẽ giúp cậu. – Các học sinh đồng thanh.
– Này ! Ai là cô rùa của cậu? – Duy Lâm nói với giọng bực mình.
– Khả Ngân. – Hắn cười cay đắng.
– Cậu mơ đi. – Duy Lâm nhếch mép.
Hắn cho tay vào túi quần, quay mặt bỏ đi. Còn nó, đến giờ vẫn chưa tỉnh dậy. Nó mơ màng trong giấc mơ, miệng không ngừng nói đừng bỏ tôi mà, xin cậu đấy. Nó bật dậy, mồ hôi nhễ nhãi, gương mặt xinh đẹp của nó giờ chỉ toàn là nước mắt. Nó thấy đầu mình đau như búa bổ. Toàn thân ê ẩm. Đây là đâu? – Nó hốt hoảng khi nó đang trong thư viện của trường.
“Thư viện là nơi âm u nhất trường”
“Thư viện có ma đấy”
“Nửa đêm còn nghe thấy tiếng la hét”
…….. Những câu nói rùng rợn vang văng vẳng bên tai nó. Nó sợ, thật sự là rất sợ. Ai đã làm chuyện này chứ? Tại sao lại đối xử tàn nhẫn như thế? Nó mạnh mẽ nhưng không có nghĩa là chưa từng khóc và sợ sệt. Nó rất sợ bóng tối, tại sao lại đem những thứ nó sợ để hù dọa nó chứ. Nó khóc, hai hàng nước mắt chảy dài trên khuôn mặt thanh tú của nó. Tay chân nó run run, rơi vào hoàn cảnh này, nó không còn là một con người mạnh mẽ, cứng đầu mà lại là một con người yếu đuối. Nó đứng dậy, dùng tay mò đến cửa vì ở đây đến cả một chút ánh sáng cũng không có. Ngay cả những tia nắng yếu ớt cũng không thể lọt vào đây bởi nơi đây được bao phủ bằng một tấm kính dày. Nó dùng hết sức lực phá nát cửa nhưng không thể.
Nó hụt hẫng ngồi dựa đầu vào vách tường, nó khóc, nó chẳng biết làm gì ngoài việc khóc, tại sao nó lại có lúc yếu đuối như thế chứ? Nó đứng dậy, chưa kịp đi tới cửa xem có ai ngoài đó không thì nó vấp một sợi dây và “bịch”, nó ôm một xô nước. Nó run vì lạnh. Đôi môi tái đi, tím nhợt vì cái lạnh. Nó cố hét lên nhưng không ai nghe cả, nó mệt mỏi, thiếp đi lúc nào không hay.
Còn về phía hắn, không tìm thấy nó đã bắt đầu sợ sệt. Hắn thật sự rất sợ mất nó, nếu không tìm thấy nó thì cả đời này, sự hối tiếc của hắn chính là nó. Hắn vẫn chưa nói là hắn thích nó. Vẫn chưa dành sự quan tâm của hắn cho nó, vẫn chưa bên cạnh nó lúc nó buồn, vẫn chưa làm gì cho nó cả. Hắn mệt mỏi, đôi chân nặng trĩu cố bước đi.
Như có điều gì mách bảo, hắn lê đôi chân tới thư viện. Hắn bấm mật khẩu, cửa mở ra. Hắn chạy vào trong tìm nó. Trước mắt hắn bây giờ là một con người với thân hình nhỏ nhắn nằm dưới đất. Khuôn mặt tái nhợt, cả người run lên vì lạnh, đôi môi nó khẽ mấp mấy :
– Đừng bỏ tôi, Phong ơi.
Hắn đau lòng nhìn người con gái hắn yêu nhất đang nằm đấy. Hắn chạy lại ôm nó, khẽ nói :
– Tôi ở đây, tôi sẽ không bỏ cậu đâu.
Hắn rút điện thoại ra, đôi mắt ấm áp giờ đã không còn, sự lạnh lùng toát lên :
– Cậu điều tra xem ai đã nhốt Ngân vào thư viện.
Người bên kia tay run run, hơi sợ vì giọng nói đầy uy lực và không kém sự lạnh lùng. Hắn cúp máy, tay ôm chặt nó vào lòng, hắn cởi áo ra khoác cho nó. Hắn bế nó ra khỏi nơi quái quỷ này. Hắn đặt nó lên xe, rồ ga lên, chiếc xe mui trần chạy với vận tốc cao vun vút bon bon trên đường.
* Tại biệt thự nhà hắn *
Hắn bế nó xuống xe, người quản gia thấy vậy hớt hải chạy ra :
– Ai vậy thiếu gia?
– Bạn cháu. Có lẽ cô ấy bị sốt, bác kêu dì Hoa mang lên phòng cháu tách trà nóng, thuốc và khăn nóng dùm cháu. – Hắn sốt ruột.
Đặt nó xuống giường, lòng thầm mong nó không sao. Hắn đưa tay sờ vào trán nó, nóng thật, hơi nóng của nó lan tỏa khắp bàn tay hắn. Sốt cao quá – Hắn cay đắng nói.
Hắn gọi cho Oanh và nói nó không sao, hắn đã tìm thấy nó trong phòng thư viện. Nhỏ nghe vậy, vui mừng vì nó không sao, nhưng đôi mắt nhỏ lại toát lên sự lạnh lùng, nhỏ thề sẽ trả lại sự công bằng cho nó. Nhỏ rút điện thoại ra gọi cho ba mẹ nó, nhỏ nói nó đang ở nhà nhỏ cùng học bài và sẽ ở lại với nhỏ.
Hắn nhìn nó hồi lâu, mỉm cười vì cô nhóc hay đá đểu hắn giờ đã nằm im như đứa trẻ. Nó cựa quậy và mỉm cười, sự an toàn và ấm áp bao trùm lên nó. Hắn cứ như thế, nhìn nó, tim khẽ nhói vì người con gái hắn thích.
Đọc tiếp Cặp đôi siêu quậy – Chương 8