Bạn đang đọc Cặp đôi siêu quậy: Chương 47
Chương 47: Thảm họa bi kịch
Cô cầm bộ quần áo đưa cho tôi. Chỉ chờ có thế, nhỏ và Ngọc lôi xềnh xệch tôi vào wc của trường. Đi ngang qua lớp 11a1 thì nghe thấy tiếng động bên trong. Tiếng “bốp” của cái tát, tiếng reo hò cổ vũ của mọi người xung quanh. Tính tò mò của tôi nổi lên. Nhưng không hẳn là như vậy. Bởi tôi là Superman của toàn nhân loại, và là Madman của cái lớp 11a3 mà ). Tôi là một siêu nhân chính nghĩa đấy nha, đừng tưởng bở ^^!
Chuyện vui gì đây ta? Tôi kéo tay nhỏ và Ngọc lại, chạy xồng xộc vào lớp 11a1. Cả đám lớp đó đứng như trời trồng khi thấy bọn tôi. Đám đông nhanh chóng tản ra, để lại 6 con mắt của 3 đứa tôi mở to hết cỡ. Hmm, chuyện này không những vui mà còn kinh thiên động địa nữa !
Hai hot dog tiểu thư trường tôi quánh nhau. Coi có lạ không ). Tôi nắm đầu thằng bảy Lé bên cạnh, hỏi nó : “Sao hai nhỏ này quánh nhau dọ?” Thằng bảy Lé trả lời phũ phàng. À mà phũ nhưng quyến rũ mà . “Dành chức hot girl gì đó đại ca”.
Her, lại là bọn dở hơi. Có cho tiền tôi cũng không muốn ngăn bọn điên này lại. Nhưng nghĩ tình Ngọc Lan đã biết sửa đổi nên tôi quay sang hỏi ý kiến của nhỏ và Ngọc. Hai chúng nó gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Tôi mỉm cười vui vẻ rồi chạy đến đưa Ngọc Lan ra. Tôi dính ngay phát tát của Thùy Anh nhưng thật may, tôi né kịp. Đỡ Ngọc Lan ngồi xuống ghế, tôi hỏi Thùy Anh :
– Làm gì mà đánh người ta dữ vậy?
– Không phải chuyện của mày. Cút đi ! – Thùy Anh giận dữ, nắm tóc tôi giựt phắt lại.
Tôi hơi sôi máu nhưng cũng ráng cười xuề xòa với Thùy Anh. Ả không những không nể tình tôi “hiền từ” với ả mà ả còn vung tay tát tôi nữa chứ. Máu gần như dồn lên tới não, tôi ghì chặt tay ả và “bịch”, ả nằm đo ván dưới đất. Nghe đâu còn có tiếng gãy của xương nữa chứ. Tôi bình thường thì không chịu, ả muốn thách thức tôi dùng bạo lực hay sao ấy.
Thùy Anh nhìn tôi bằng cặp mắt đầy căm phẫn rồi ngủ à không xỉu xạo mới đúng. Thùy Anh diễn rất đạt và nhập vai khiến mọi người xung quanh cứ tưởng ả ngất vì bị tôi ột trận tơi tả. Tôi nhìn ả chăm chú, khóe môi ả giật giật, hình như là đang cười thầm. Tôi xém bật cười vì sự giả dối của ả. Ai đời đang giả bộ ngất xỉu mà lại cười lộ liễu như vậy. Đúng là một màn kịch à không phải mà là bi kịch của sự ngu ngốc nhất mà tôi từng chứng kiến.
Chắc là Thùy Anh muốn hạ bệ tôi khỏi cuộc thi vô duyên, vô dáng, vô dùng, vô gì gì đó thì phải nên mới hạ mình mà đi diễn trò thấp hèn như vậy. Thật không có nghĩa khí à nha !
Nhỏ và Ngọc định lên chửi cho Thùy Anh một trận ra trò thì tôi nhún vai, lắc đầu bảo chúng nó đừng xen vào, kẻo làm mất vui. Tôi ngoắc tay ra hiệu cho bảy Lé bế Thùy Anh lên. Tôi ghé vào tai gã, nói nhỏ :”Mày xem có chiêu gì làm con này tỉnh thì làm đi !”
Bảy Lé nhìn tôi cười khì. Gã đi lại phía Thùy Anh đang nằm co ro như con gà chết ở đó, gã cuối sát người xuống, định “hô hấp nhân tạo” cho Thùy Anh thì ả mới mắt ra, la toáng và vung tay lên. Bảy Lé nắm chặt tay Thùy Anh lại, phẫn nộ nói :
– Tôi muốn cứu bạn thoát khỏi nhục nhã. Không cảm ơn thì thôi, lại còn tát tôi. Muốn gì đây? Đóng kịch dở quá ! Chẳng có gì gọi là thú vị.
Cả đám đông cười sặc sụa. Ai nấy cũng ném cho Thùy Anh vài tia thương hại rồi phá lên cười. Rõ ngốc kia mà !
Thùy Anh đỏ mặt tía tai, cúi gầm mặt xuống rồi hét lên :
– TỤI BÂY BIẾN HẾT CHO TAO !!!!!
– Diễn dở quá đã đành. Không biết xấu hổ còn lớn giọng. Có tin nguyên đám ở đây đá mày như đá một con cóc không? – Nhỏ nhếch môi.
– Mày … – Thùy Anh cứng họng, ngồi đó và chọn biện pháp hét làm vũ khí.
Chúng tôi bịt tai lại. Tiếng hét quá kinh khủng khiếp. Chó, gà, vịt ở đâu bay loạn xạ cả lên. Một âm thanh du dương truyền đạt đến lớp học 11a1 nhanh chóng :
– CÁC EM Ở ĐÂY LÀM GÌ ???!!!!!!
Thầy Chí – Giám thị khối 11 đang đi “săn lùng” chúng tôi. Ở đâu có bi kịch – Ở đó có thầy Chí ). Đám đông nhanh chóng chạy ra thì bị ổng quất khí thế, người ta hay gọi ổng là sát thủ roi điện ấy ). Liên hoàn quất cơ đấy ^^!
Cả đám chạy hết, chỉ còn Thùy Anh không biết gì và tiếp tục ở lại đóng nốt vở kịch. Ả cứ la hét thất thanh như bà điên, tay chân quơ loạn xạ làm chúng tôi bật cười thành tiếng. Ả ngồi dậy, ngẩng mặt lên thì thấy thầy Chí, hoảng quá, ả định vọt chạy thì bị ổng nắm cổ áo lôi lại, thầy Chí nói :
– Cô làm gì ở đây? Tụ tập đánh nhau rồi còn múa tay múa chân nữa.
– Em … – Ả đơ người.
Thùy Anh bắn tia lửa điện tứ tung. Chúng tôi và đám đông ở ngoài cười khúc khích. Chờ ả nhận cực hình của sát thủ nghiêm tục Bành Đức Chí – em trai Lý Đức =))).
– Cô ra ngoài chạy 10 vòng sân. Dọn sân trường 1 tuần nghe rõ chưa ?
– Nhưng mà em …
– Ai có tội cũng nói mình không có. Không nhưng nhị gì hết. Ra ngay !
Thùy Anh nghiến răng trèo trẹo, đùng đùng bỏ đi ra ngoài. Chúng tôi tản ra, dọn đường cho ả đi thì ả phán một câu (thánh phán) :
– Tụi mày được lắm. Chờ cầm học bạ về nhà đi !!!!
– Em còn lảm nhảm gì đó? Đi nhanh lên ! – Thầy Chí nói vọng ra.
– Dạ …
Thùy Anh hốt hoảng chạy ra sân tận mấy vòng. Nhìn tướng ả chạy trông buồn cười thật. Nói ả chạy cho có khí phách chứ ả toàn lết không hà. Công nhận bả đẹp thật, đẹp mà điên, khổ vãi !!
Đọc tiếp Cặp đôi siêu quậy – Chương 48