Cặp đôi siêu quậy

Chương 42


Bạn đang đọc Cặp đôi siêu quậy: Chương 42

Chương 42: Free “wifi”
– Xuống nhà thư giãn đầu óc tí đi mấy cô, cậu. – Tôi nhoẻn miệng cười.
Nói xong, cả bọn lết xuống nhà. Đứa trèo lên sofa. Đứa xuống bếp. Đứa đu cây (lí do là ngoài vườn nhà hắn trồng rất nhiều hoa quả).
Tôi có nhiệm vụ đu cây hái trái cây như khỉ. Cả bọn đứng dưới cổ vũ nhiệt tình.
– Ngân ơi, cố lên ! – Nhỏ và Ngọc cười. Lôi đâu ra cái bông tua quơ tùm lum làm tôi cười sặc sụa, mém xíu nữa là cái mông hạ cánh không an toàn rồi.
Tôi biết trèo cây là vì hồi còn nhỏ, ba mẹ thường dẫn tôi về quê thăm nội. Ngoài vườn có cả một cỗ xe thanh long nhưng lại không lấy. Mò qua nhà hàng xóm.
– Chị Ngân lấy nguyên chùm đó đi ! – Nhóc Long nói.
– Từ từ mạy. Nhỏ tiếng thôi. Không khéo ông sáu Hô ra, ổng đá cho đứa mấy phát giờ ! – Tôi nói, tay quơ nguyên chùm nhãn.
– Woa, hoan hô chị Ngân. – Lũ nhóc la toáng lên.
Và thế là … ông sáu Hô từ đâu bay ra, trận đầu trận đít cả đám. Chúng nó được thả về .. còn tôi .. như khỉ đu qua đu lại. Ông sáu Hô phạt tôi ngồi trên cây gần một tiếng đồng hồ, chơi vậy chưa đủ, ổng lôi con cờ hó ra, cho nó ngồi đó và sủa tôi um sùm như là nhìn thấy bạn nó vậy, huhu. Vẫn chưa đủ, ông sáu Hô túm cổ tôi, lôi về nhà mắng vốn và cho ông nội quánh chơi. Và thế là tôi “được” ông nội dí từ trong nhà ra ngoài sân, đánh túi bụi, còn bị phạt quỳ ăn cơm nữa mới thốn. Thốn đến tận rốn chứ chẳng chơi ! Đúng là đau hơn hoạn. Kể từ ngày ấy, tôi rất hay phá phách, quậy phá và là cao thủ đu dây điện xí lộn đu cây. Có lần mấy đứa xóm bên qua nhờ tôi dạy cho chúng nó leo cây mới oai chứ. Tôi mà về quê thì tai tiếng, à không, nổi tiếng khắp thị xã Gò Công luôn đấy. Thấy tôi rồ men nồ không? Kakaka.
~~
Tôi giựt phắt trái xoài. Ném cho tụi nó và giựt trái tiếp theo. Chẳng bao lâu, cả cây xoài nhà hắn đã bị tôi “chôm” gần hết.

Tôi cười nghiêng ngả, mất thăng bằng và té xuống đất một cái “bịch”, đáp đất một cái “đụi”. Ôi mạ ơi, làm gì mà không thốn, làm gì mà không thốn? Bọn nó nhìn nhau, rồi bật cười hô hố làm tôi quê một cục. Thấy bạn gặp nạn mà không giúp đỡ, cái đồ bạn đểu ! Tôi đứng dậy, xoa xoa cái mông đáng thương, đáng quý của mình rồi hậm hực giật phắt mấy trái xoài, bỏ đi một mạch.
Đau bờ mờ luôn ấy. Ui da, mạ ơi, thốn đến tận rốn. Tôi xuống bếp, lấy con dao, cái kéo ra và lên phòng khách. Cùng lúc đó thì bọn nó chạy vào, năn nỉ ỉ ôi làm tôi phì cười nhưng tôi vẫn giữ thái độ điềm đạm của một “học sinh nghiêm túc”
Nhìn thấy con dao, bọn nó mặt mày tái méc. Đứa nào đứa nấy không thốt lên lời, nín bặt, im lặng nhìn tôi gọt xoài. Tôi trút hết tâm tư bực tức, giận dữ lên trái xoài. Nhanh thôi, trái xoài đã không còn nguyên vẹn. Nhìn lên thì thấy bọn nó đang nuốt nước bọt ừng ực, chờ bao thanh thiên tôi phán xét, đưa ra trước công đường vì tội : bạn gặp hoạn nạn không giúp đỡ mà còn đứng cười.
Tụi nó đứng xếp thành hàng ngang, khoanh tay đứng trước mặt tôi tạ lỗi. Hắn thấy tình hình căng thẳng, vội nói :
– Bà xã giận thiệt h…
Chưa để hắn nói dứt câu. Tôi đã chen vào, nói vỏn vẻn vài chữ thôi.
– Đứa nào nói nữa, tao THIẾN !
Tụi nó phì cười vì câu nói của tôi. Hừ, bọn này, thật muốn làm tôi tức chết mà.
– CHỊ ĐÃ CÓ THIỆN CHÍ. ĐỪNG CÓ GÂY THỊ CHIẾN. ĐỪNG HỎI SAO CHỊ THIẾN ! – Tôi gắt gao nói, tay cầm kéo đưa qua đưa lại.
Đe dọa, hăm he tụi nó thì tụi nó mới không điên loạn. Trong phòng khách chỉ còn nghe tiếng quạt chạy vù vù, tiếng gió thổi xì xào và tiếng tôi băm trái xoài ra thành trăm mảnh vụn. Chúng nó đứng im từ nãy tới giờ, tôi tạo kiểu cho bọn nó đứng, ngốn gần 2 tiếng đồng hồ, tôi hạ hỏa, nói với chúng nó :
– Được rồi. Các huynh, đệ bình thân. Trẫm đây không chấp nhất các tiểu đệ nữa.
Nói dứt câu, chúng nó cười một cái rồi lăn đùng ra nằm. Cũng phải thôi, ngần 2 tiếng cơ mà, không mệt mới là lạ. Tôi tự hỏi mình :”Ít có ác quá ha?!”
Tôi nói với chúng nó :
– Thôi thôi, ngồi dậy ăn xoài đi.
– Nát bét hết rồi còn đâu nữa mà ăn với uống. – Nhỏ gật gù.
Tôi cười xuề xòa :
– Ờ thì tụi mình lên phòng thay đồ. Xong rồi thì mình đi ăn hủ tiếu gõ.
– Vâng. – Nhỏ và Ngọc đồng thanh, theo tôi lên lầu.
Tôi quay đầu lại, nói với ba tên thái giám mém bị tôi thiến :
– Còn không đi?

Ba tên đó cười hàm tiếu rồi cũng nhanh chân chạy tót lên lầu.
– Xong. – Ba đứa tôi mỉm cười hài lòng với sự thoải mái.
Bước xuống nhà. Ba đứa tôi xếp thành hàng ngang, trình diện ba tên thái giám. Nhỏ hỏi Thành Huy :
– Đẹp không Huy?
Thành Huy mải lo nhìn nhỏ mà quên luôn việc trả lời. Nhỏ huơ tay, hỏi lại :
– Không đẹp sao?
– Đẹp .. đẹp chứ ! – Huy cười, chiếc răng khểnh lộ ra làm ai kia xao xuyến.
Nhỏ mặc trên người chiếc áo thun lệch vai, quần short ngắn, mái tóc dài thả bồng bềnh ngang vai, tôn lên nước da trắng ngần vốn có của nhỏ.
– Bà xã thì sao? Xinh không? – Ngọc chớp mắt.
– Còn phải hỏi. Bà xã của ông xã là xinh nhất mà ! – Duy Lâm cười.
Ngọc mặc trên người áo cái áo raglan màu xanh ngọc, kết hợp với chân váy màu đen, tôn lên sự nhã nhặn, dễ thương của Ngọc.
Tôi hơi khó chịu vì tên trư bát giới nãy giờ nhìn tôi đắm đuối, đuối hơn trái chuối, như thể là lâu lắm mới được nhìn vậy. Tôi hậm hực, cười “duyên” với hắn :
– Này, tên trư bát giới kia, tôi nhớ là mình rửa mặt kĩ rồi mà, với lại mặt tôi đâu có dính lọ nghẹ, làm gì mà nhìn tôi như mới nhìn thấy thú lạ thế?
– Thích.
Chỉ một chữ gọn lỏn như vậy lại làm tôi tức sôi máu. Úi giời ơi, nhìn xuống đây mà xem, cái tên điên này vừa mới chốn từ trại tâm thần ra này ! Ai có lòng tốt, hảo tâm, làm ơn lôi hắn về chuồng dùm tôi đi mà !! – Tôi cay cú gào rú trong bụng.

– Đi thôi ! Cãi nhau hoài. – Nhỏ bực bội.
Ven đường, sáu tên tai to mặt bự, mặt mũi bặm trợn đang ngồi chơi xơi hủ tiếu gõ.
– Cho con 6 tô hủ tiếu đi dì Tư ơi !! – Tôi la lên. Công nhận, dây thanh quản của tôi tốt thật !
– Đợi chút đi cô ! – Dì Tư cười.
Sáu tô hủ tiếu gõ bốc khói nghi ngút. Một mùi thơm thoang thoảng xông vào mũi tôi. “Ọc ọc” . Âm thanh “du dương” trong bụng tôi phát lên. Nhìn đồng hồ, bây giờ đã tận 2h chiều rồi cơ đấy, thảo nào bụng tôi không hỏi ý kiến chủ nhân lại nhiệt liệt biểu tình. Chúng nó nhìn tôi như người ngoài hành tinh rồi phì cười làm tôi ngượng chín cả mặt.
– Ở đây có “wifi” không dì Tư ?! – Tôi nở nụ cười gian.
– Có. – Dì Tư cười.
– Pass là gì vậy dì Tư? – Nhỏ cười nham hiểm.
– Hủ tiếu gõ 123. – Dì Tư nói.
Sáu đứa chúng tôi cười khì. Tiếng cười giòn tan của sự vui vẻ …
Đọc tiếp Cặp đôi siêu quậy – Chương 43


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.