Bạn đang đọc Cặp Đôi Nồng Cháy – Chương 26
Chương 26.
Bố nuôi!
Lâm Dư Tinh được an toàn, bây giờ đã chuyển sang phòng chăm sóc tích cực.
Không gặp được giáo sư Phương Hải Minh nên bác sĩ Tiểu Dương đã trao đổi tất cả với Lâm Sơ Nguyệt.
Không thể nói kết quả có tốt hay không được vì bệnh tim là như vậy, vượt qua một cửa ải nghĩa là bạn đã sống sót sau cơn nguy kịch.
“Giáo sư phải đi cho kịp giờ bay nhưng trước khi đi, ông ấy cũng đã đưa ra phương án điều trị sơ bộ.” Bác sĩ Dương mỉm cười nói với cô: “Nếu cô tin tưởng chúng tôi thì cô cứ dẫn em trai đến khám mỗi khi có vấn đề gì xảy ra.”
Khi đã quen với việc phải mạnh mẽ thì con người sẽ luôn cảm thấy rằng mình có thể gánh vác hết thảy mọi chuyện trên vai.
Nhưng khi bản thân được tựa vào một bức tường vững chắc thì ấy là một cảm giác khác hoàn toàn.
Đi từ chỗ bác sĩ ra đã thấy Ngụy Ngự Thành đang đứng chờ ở hành lang.
Khi đối mặt với nhau, đôi mắt anh ánh lên vẻ cẩn thận, kiềm chế.
Trái tim cô tan chảy, cô bước gần đến bên anh, nói một cách chân thành: “Cảm ơn anh.”
Anh nói: “Bác sĩ Dương rất tốt, nhờ Lý Tư Văn mà anh mới tìm được cậu ấy nhanh như vậy.
Không cần phải cảm ơn anh, quá nhiều người biết ơn anh rồi.
Anh sẵn lòng làm tất cả mọi thứ cho em và anh không bao giờ cần hai chữ “cảm ơn” của em.
Hôm nào em mời Tư Văn bữa cơm là được.” Anh hạ giọng: “Bác sĩ Tiểu Dương là bạn cùng trường cấp ba của Tư Văn thật, anh không lừa em đâu.”
Yên lặng thoáng qua, cô ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng nói với anh: “Thế cũng mời anh ăn luôn.”
Anh không trả lời cô.
Cô thấy căng thẳng trong lòng nên cũng thấp thỏm hơn.
Vì vậy mà chêm thêm một câu: “Tôi sẽ hẹn thư ký Lý trước.”
“Không cần hẹn.” Khuôn mặt anh ấm áp, nụ cười ẩn hiện trên môi: “Trong tất cả mọi việc thì em là quan trọng nhất.”
Bệnh viện Minh Tây có hai con át chủ bài.
Một là bệnh viện đứng đầu về khả năng khám chữa bệnh, hai là đứng đầu về dịch vụ chăm sóc bệnh nhân.
Ngụy Ngự Thành đích thân đi chào hỏi mọi người, còn xuất hiện cạnh Lâm Dư Tinh nên càng uy tín gấp đôi.
Lâm Sơ Nguyệt ở lại đêm nay, sáng hôm sau mới về nhà tắm rồi lại vội vàng chạy đến.
Hơn mười giờ, chị Sướng và đồng nghiệp tới thăm, mọi người mua mấy bó hoa rực rỡ giúp phòng bệnh có sức sống hơn nhiều.
Lúc về chị Sướng còn đưa cho Lâm Dư Tinh một bao lì xì.
Tuy nhiên cô nhất quyết không nhận, đè tay chị lại: “Chị Sướng, ơn to thế này em không thể cảm ơn bằng lời suông được.”
“Này này, bỏ cái tay ra, xin em đừng để thành gánh nặng tâm lý.” Chị Sướng nói cho cô biết: “Sếp Diệu đang bận xét duyệt tài liệu của Ủy ban Chứng khoán nên mới không đến thôi.
Nhưng sếp có bảo em chưa cần phải đi làm vội đâu, sếp đã duyệt đơn nghỉ cho em rồi, cứ lo liệu chuyện gia đình đi.”
Cô gật đầu: “Em sẽ quay về làm việc sớm thôi.”
“Đi đây.” Chị vẫy tay tạm biệt cô, các đồng nghiệp đi cùng cũng ân cần dặn dò cô phải biết giữ sức khỏe.
Mười phút sau, chị Sướng đi xa rồi mới nhắn tin cho cô: “Nguyệt, chị để bao lì xì dưới giường đấy, em nhớ cầm.”
Bốn chữ “Mau chóng bình phục” lấp lánh, ánh đỏ phản chiếu vào đôi mắt cô lại ngày một rực rỡ.
Không nhiều người biết chuyện của cô nên khi nhận được cuộc gọi wechat của Chu Tố bảo tan làm sẽ đến thăm làm cô khá bất ngờ.
Chu Tố: “Hôm qua đang họp trong phòng chủ tịch, họp được nửa thì chủ tịch Ngụy tạm dừng cuộc họp rồi đi luôn.
Nhưng chắc không ai biết chuyện của cô đâu.”
Ngón tay cô run lên, cô kìm nén xúc cảm đang trào dâng trong lòng, hỏi: “Thế sao cô biết?”
“Thì Lý Tư Văn đó.”
Giọng điệu Lâm Sơ Nguyệt chắc nịch: “Tố, hai người đang hẹn hò chốn công sở à?”
“Xì, anh ấy mơ hão quá đấy.
Thôi không nói nữa, tôi vẫn đang làm việc.
Gặp cô sau nhé, mang tiramisu cho cô luôn.
Bye!”
Điện thoại cúp máy, Chu Tố cầm di động xoay người lại thì hết hồn.
Diệp Khả Giai đã đứng sau lưng cô từ bao giờ.
Thật ra hai người chẳng quen biết gì, nhưng khi vào công ty, mọi thủ tục hành chính đều do Chu Tố xử lý nên cũng có ấn tượng về nhau.
Cô mỉm cười coi như lời chào hỏi rồi cất bước đi nhưng Diệp Khả Giai đã vội vã ngăn cô lại: “Xin lỗi, vừa rồi tôi vô tình nghe được điện thoại của cô, có phải Sơ Nguyệt xảy ra chuyện gì không?”
Chu Tố cảnh giác, cô đảo mắt, nụ cười vẫn tươi rói như ban đầu: “Nên cô cứ đứng sau lưng tôi nghe tôi gọi điện nhỉ?”
Diệp Khả Giai nói xin lỗi: “Quan tâm quá nên tôi bị cuống ấy mà, thật ra tôi là bạn đại học của Sơ Nguyệt.
Cô vừa nói cậu ấy ở viện sao?”
“Không phải cô ấy.” Chu Tố để ý được nên không hề nói cho cô ta biết.
“Quan hệ của cô với Sơ Nguyệt tốt nhỉ?” Diệp Khả Giai không hỏi nữa mà đánh sang chuyện khác: “Tôi thấy hai người hay tan làm với nhau.”
“Rất tốt là đằng khác.” Chu Tố liếc cô ta rồi nói tiếp: “Bạn học cùng đại học với nhau cơ à, thế sao tôi không thấy Nguyệt Nguyệt nhắc đến.”
Cô ta nở nụ cười gượng gạo: “Tôi cũng không biết, chắc để tránh bị nghi ngờ.
Sơ Nguyệt vẫn như vậy, từ đại học tới giờ nên tôi cũng quen rồi.
Thật ra hồi trước, chúng tôi rất thân nhưng ra ngoài xã hội thì suy nghĩ của cả hai cũng dần thay đổi.”
Chu Tố “À” lên, Diệp Khả Giai nhường đường cho cô: “Thế cô có đi không?”
Cô hỏi một cách sâu xa: “Sao cô lại nghĩ như vậy?”
“Đừng hiểu lầm.” Cô ta cười đáp: “Nếu cô đi thì hỏi thăm cậu ấy giúp tôi.”
Cô hất cằm, không hề nể mặt cô: “Chả phải cô biết hết rồi à, nếu quan tâm quá nên bị cuống, hồi đại học còn cực thân thì cô tự mình đến thăm sẽ tốt hơn chứ nhỉ? Cô nói mâu thuẫn thật đấy, lạ lùng quá đi mất.”
Cô nàng Chu Tố có tính hơi kiêu, chẳng thèm nể nang ai, cứ thế bước đi đầy ngạo nghễ.
Tan làm cô đi tới bệnh viện gặp Lâm Sơ Nguyệt.
Cô mua sữa và hoa quả, lần đầu gặp Lâm Dư Tinh khiến cô choáng váng, khen rối khen rít: “Trời ơi! Shota (*) nào thế này, mau debut ngay cho chị!”
(*) Shota được chỉ những bé trai trước tuổi dậy thì có ngoại hình xinh trai, nhỏ nhắn đáng yêu hoặc là những chàng trai tuổi trưởng thành nhưng có ngoại hình như thiếu niên.
Lâm Sơ Nguyệt gật đầu: “Cuồng sắc đến xuân kỳ rồi đấy.”
Lâm Dư Tinh xấu hổ, đành ngước mắt sang nơi khác rồi mím môi cười.
Lâm Sơ Nguyệt bảo Chu Tố ngồi xuống rồi bóc sơn trà (*) cho cô ấy ăn.
Chu Tố nói: “Đáng lẽ tôi định đến lúc trưa cơ mà bận quá, Nguyệt Nguyệt cô gầy đi rồi, chắc chắn không ăn uống điều độ.”
(*) Sơn trà:
Cô trả lời: “Tôi ăn nhiều lắm mà cơ thể vậy đấy, ăn bao nhiêu cũng không thấy thịt đâu.”
Chu Tố ngưỡng mộ, sửa lại lời cô: “Thịt nó tự đắp vào chỗ cần thiết.”
Cô khụ khụ: “Có shota ở đây đấy.”
Chu Tố cười khúc khích, hai người trò chuyện một lúc lâu thì nhà gọi điện kêu cô ấy về ăn cơm nên Lâm Sơ Nguyệt tiễn cô về.
Ra đến ngoài, Chu Tố mới kể cho cô nghe chuyện Diệp Khả Giai ban nãy: “Cô ta thú vị đấy, còn châm ngòi chia rẽ chúng ta.”
Lâm Sơ Nguyệt muốn nghĩ đến mặt tích cực: “Cô nhạy cảm quá rồi.”
“Không phải nhạy cảm đâu, tôi liếc cái đã biết tỏng người ta có tâm tư gì rồi.” Chu Tố còn trẻ nhưng đã làm việc dưới trướng của Lý Tư Văn thì cũng phải mưa dầm thấm lâu nên cô ấy rất có mắt nhìn người.
Cô không nghĩ quá sâu về việc này nên đùa cợt Chu Tố: “Cô có thành kiến với người ta phết nhỉ?”
Chu Tố bĩu môi, hào phóng thừa nhận: “Ngày đầu tiên cô ta đi làm tôi đã không thích rồi.” Đi xa khỏi phòng bệnh, cô ấy mới thì thầm: “À mà cô biết không, mấy năm trước chủ tịch có bạn gái đấy.”
Thế nhưng mối quan tâm của Lâm Sơ Nguyệt lại quá đỗi lạ kỳ: “Chỉ một bạn gái?”
Chu Tố vểnh mặt lên trời: “Sếp tụi tui vẫn chính trực là được rồi.”
“Ừ chỉ ỷ vào cha mẹ thôi, tôi hiểu mà.” Cô cười, gật đầu với cô ấy.
Chu Tố hơi vẹo cổ nói cho cô hay: “Công ty đang đồn bạn gái cũ của chủ tịch là Diệp Khả Giai đấy.
Trước kia có ai biết gì đâu, thế mà cô ta vừa đến cái cả công ty biết hết luôn.
Cô có thấy lạ không cơ chứ?”
Lâm Sơ Nguyệt mãi không nói gì, cuối cùng mới thốt lên hai từ: “Xứng đôi.”
Chu Tố chớp chớp mắt: “Này nhá, sao tôi cứ cảm giác cô cũng quái quái thế nào ý nhỉ?”
…
Ba ngày sau, Lâm Dư Tinh xuất viện.
Lâm Sơ Nguyệt tìm một cô giúp việc đáng tin cậy đến nhà nấu cơm cho cậu, sau khi sắp xếp mọi việc đâu vào đấy thì cô cũng đi làm trở lại.
Chị Sướng còn ngạc nhiên: “Nhanh thế?”
“Em thu xếp việc nhà xong rồi.” Cô trả lời: “Cảm ơn chị nhiều.”
“Cảm ơn cái gì.” Chị nói: “Chủ tịch Ngụy mới là người giúp nhiều nhất.”
Cô gật đầu, chị Sướng lia mắt nhìn xung quanh không thấy ai thì mới thầm thì: “Quan hệ của em với chủ tịch tốt thật đấy.”
Cô không muốn nói dối chị nên hơi mím môi rồi đáp: “Bọn em quen nhau từ trước rồi.”
Chị kéo tay cô, ra dấu cho cô đi vào một góc: “Quan hệ của em với chủ tịch sâu sắc mà đúng không? Ý chị là…”
Cô hiểu chị đang lựa lời mà nói nên hỏi thẳng luôn: “Chị, chị muốn hỏi gì nào?”
Chỉ đơn giản là chị Sướng không biết phải giả vờ rối rắm như thế nào thôi: “Đến cả chị còn biết scandal của hai người.”
Mặc dù quan hệ giữa cô và Ngụy Ngự Thành không phải scandal.
Để mà nói một cách khách quan thì cô cảm nhận được sự kiên nhẫn vô bờ mà anh dành cho mình và để cho tròn thì cô cũng có thể khỏa lấp chút tình mong manh này.
Tuy nhiên, trong trường hợp này, thế giới luôn tàn nhẫn với con gái hơn chân tướng sự thật rất nhiều.
Khi cô quay về Hối Trung, lòng cô trĩu nặng những muộn phiền, rót tràn cả nước suýt nữa thì bị bỏng tay.
Biết bao lần cô mở điện thoại ra định hỏi Chu Tố nhưng lại xóa đi.
Dẫu sao cô không phải nhân viên của Hối Trung, nếu tin đồn không có thật thì thành ra mình lại đang vẽ cho thêm chuyện.
Song bỗng chốc, cô đã không nghĩ như vậy nữa.
Cô đi vào nhà vệ sinh, ngay sau đó đã có người bước vào.
Chắc nghĩ không có ai ở đây nên nói chuyện không hề e dè.
Cô đang đặt tay ở chốt cửa thì chợt nghe thấy tên mình.
“Lâm Sơ Nguyệt không phải kiểu người vậy đâu, lần nào gặp nhau cô ấy cũng mỉm cười chào tôi mà.”
“Thế cứ cười với cô là người tốt à? Tôi thấy cô ta chiêu trò lắm đấy.” Người còn lại nói: “Chiếm luôn vị trí đắc địa, làm việc cùng tầng với chủ tịch thì cũng phải lả lướt trước mắt anh ấy nhiều lắm rồi.”
“Đúng thế, lòng dạ phơi bày hết cả ra còn gì.
Công việc nhàn hạ chứ có lắm việc đâu, mục đích tăng ca cũng chỉ muốn vô tình gặp chủ tịch thôi.”
Cô gái đầu tiên vẫn cố gắng bày tỏ suy nghĩ: “Tôi thấy mọi người bịa quá rồi đấy.”
“Ai bịa chuyện cô ta làm gì.
Người mà trưởng phòng Lý đích thân mời đến công ty đấy, tên gì ý nhỉ tôi quên rồi, hình như bọn họ là bạn đại học với nhau, cô ấy bảo ai quen cô ta cũng nói cô ta như thế hết, có thể thấy được đấy là thói quen từ hồi đại học rồi.”
Tiếng nước chảy ào ào, tiếng ù ù của máy sấy tay tự động rồi tiếng bước chân cũng dần đi xa.
Lúc này Lâm Sơ Nguyệt mới bước ra ngoài, bàn tay đang siết chặt đã ướt mồ hôi.
Cô hít một hơi thật sâu rồi nhắn tin cho Hạ Sơ.
Hạ Sơ: Ả lại làm loạn à?
Hạ Sơ: Đợi đấy, tớ đi thám thính cho.
Một tiếng sau, cô ấy gọi đến: “Nguyệt, giờ tiện nghe máy không?”
Cô đứng dậy ra đóng cửa phòng làm việc: “Cậu nói đi.”
“Không nhiều manh mối lắm đâu, Diệp Khả Giai tốt nghiệp xong thì thành lập công ty với bạn rồi mở rộng quy mô ra điều hành ở cả Minh Châu lẫn Bắc Kinh nên sự nghiệp cũng ra gì đấy.
Sau đó cô ta đến Stanford học một năm, về nước thì vào làm ở tập đoàn Hối Trung.” Hạ Sơ nói tiếp: “Tớ hỏi Đông Đông rồi, nó không có bạn trai chính thức đâu.”
Cô nhạy bén: “Chính thức?”
“Chính xác, muốn thừa nhận lắm nhưng cứ úp úp mở mở.
Đông Đông bảo đợt tốt nghiệp nó từng nhắc đến người mình thích.
Có hồi gặp nhau mà uống quá chén nên nghe thấy Diệp Khả Giai gọi điện cho người ta, nó vừa gọi vừa khóc, nói cái gì mà em không lừa anh đâu, tóm lại thì thảm hại lắm.” Hạ Sơ không nắm thóp được: “Nguyệt Nhi, cậu hỏi mấy chuyện này làm gì thế?”
Những từ khóa quan trọng đang quanh quẩn trong tâm trí Lâm Sơ Nguyệt, vậy nhưng vẫn chưa thể liên kết được rõ ràng.
Cô càng lúc càng khó chịu với tin đồn ban chiều nên buông lời than thở: “Thôi chả giải thích được, với lại hồi trước tớ chẳng làm gì có lỗi với cô ta cả, giúp được cái gì thì tớ cũng giúp hết lòng rồi.”
Chữ “giúp” vừa thốt ra khỏi miệng, cô đã đơ lại.
Từng mảnh quá khứ gắng sức ghép lại với nhau, chúng đang ma sát để tạo ra dòng điện.
Có tia sáng bỗng xẹt qua đầu cô, một khoảnh khắc hiện hữu trong thoáng chốc rồi tan biến trong đám mây mù.
Không tìm được nguyên nhân càng khiến người ta không cam lòng.
Đã không cam lòng thì lại càng không muốn kiềm nén nữa.
Vì vậy mà vừa hết giờ làm, cô đã chặn Diệp Khả Giai lại trước cửa thang máy.
Đúng giờ tan làm nên rất đông người đứng chờ thang máy.
Lúc Diệp Khả Giai sắp bước vào, cô đã dùng một tay để chặn cửa, ánh mắt cô hệt như một viên đá Zircon (*) trong veo, lạnh lùng và cương nghị.
(*) Đá Zircon:
“Nói chuyện vài phút đã nhỉ?”
Diệp Khả Giai đè nén nỗi hoảng loạn trong lòng, giả vờ ngây thơ: “Cậu sao thế Sơ Nguyệt, vào đi, chúng ta nói chuyện trong thang máy.”
Cô đáp: “Đứng ở đây nói cũng được.”
Bao nhiêu ánh mắt đang chăm chăm nhìn mình, ả nở nụ cười gượng gạo, đi sang bên cạnh theo lời cô nói.
Lâm Sơ Nguyệt nói chuyện với người khác thì vào việc luôn chứ không nói nhăng nói cuội, cô hỏi thẳng: “Lúc nào tôi cũng thắc mắc nên hôm nay phải hỏi cho ra nhẽ.
Khả Giai, nếu tôi làm mích lòng cậu thì mong cậu nói cho rõ ràng.
Nếu là hiểu lầm thì tôi sẽ giải thích.
Còn nếu tôi sai, tôi sẽ xin lỗi cậu.”
Ả trở tay không kịp trước sự bộc trực của cô.
“Không thể nói hay không có gì để nói được đây?” Cô bật cười: “Nếu cậu không nói tức là cậu cũng đồng ý rằng tôi sống không thẹn với lương tâm.
Được, vậy bây giờ đến lượt tôi yêu cầu một lời giải thích hợp lý.”
Yên lặng phút chốc, nụ cười trên môi cô cũng vụt tắt, lúc này đây ánh mắt cô vô cùng nghiêm túc: “Bịa ra mấy tin đồn đó làm cậu vui lắm đúng không? Hay chỉ cần tôi khó chịu thì cậu sẽ hả dạ vậy?”
Ánh mắt cô khiến người khác không thể trốn chạy, Diệp Khả Giai cứng đầu cãi lại: “Không phải tôi.”
Nụ cười của cô thật ngây thơ hồn nhiên làm sao: “Cậu không muốn thừa nhận thì tôi cũng không ép.
Vậy chúng ta đổi sang cách khác, để tôi đoán xem có đúng không.” Từng từ từng chữ cô thốt lên nhẹ nhàng xiết bao: “Bởi vì cậu rất thích Ngụy Ngự Thành.”
Cơ thể Diệp Khả Giai run rẩy, lời đã đọng ở khóe môi nhưng khi đối diện với ánh mắt ra lệnh của Lâm Sơ Nguyệt thì ả nghĩ rằng mình không cần làm trò mèo gì hết, cứ im lặng đáp trả là được.
Cô chớp mắt, không hề hài lòng với đáp án này, cô sát lại gần hơn rồi nói khẽ: “Hơn nữa Ngụy Ngự Thành lại không thích cậu.”
Giọng cô nhẹ như lông vũ đang phiêu du trong gió trời nhưng lại giống một thanh kiếm sắc nhọn phá tan mặt nạ của đối phương chỉ bằng một chiêu duy nhất.
Diệp Khả Giai trợn tròn mắt, không còn vẻ ngạo mạn ban đầu, gần như ả đang rống lên: “Cô nói láo!”
Phát điên bao nhiêu thì câu trả lời đã chứng minh bấy nhiêu.
Tới mức này rồi thì không cần tính toán cái gì nữa.
Sáu chữ “yêu mà không được đáp lại” càng khơi dậy xúc cảm bi thương.
Có lẽ người ngoài đứng nhìn sẽ thấy đồng cảm nhưng Lâm Sơ Nguyệt là người bị hại nên cô không cần phải chìm đắm trong cái nỗi đau đấy.
Diệp Khả Giai mất kiểm soát xong thì cảm xúc đã được điều chỉnh tương đối hiệu quả.
Khi cất lời, ả đã quay về tư thế hiên ngang như xông vào chiến trận để giết chết quân thù.
Ả không nản lòng mà còn bắt được nhược điểm của người ta rồi bất chợt mỉm cười: “Sao nào, chả lẽ Ngụy Ngự Thành lại thích cô?”
Lâm Sơ Nguyệt dửng dưng: “Cô coi tôi là kẻ thù trong tưởng tượng của cô thì cô cũng phải hiểu rõ rồi chứ.”
Cô cũng thấy khóe miệng ả run rẩy rồi hất cằm với cô: “Nếu cô hiểu rõ thì cô cũng phải tự lực cánh sinh chứ Sơ Nguyệt.”
Thang máy gần đấy đã mở cửa.
Trực giác mách bảo cô rằng có gì đó không ổn khi cô không thấy người trong thang máy đi ra.
Cô không thèm nhìn Diệp Khả Giai mà nở một nụ cười bình tĩnh tự tin: “Cô gọi Ngụy Ngự Thành là gì? Chủ tịch Ngụy? Ngự Thành?”
Ả ngớ người không đáp lại được.
“Chẳng phải cô muốn biết tôi với anh ấy có quan hệ như thế nào à? Cô đoán xem…!Tôi gọi anh ấy là gì?” Vừa nói xong thì Ngụy Ngự Thành bước ra khỏi thang máy thật, thỏa mãn cái “không ổn” mà trực giác mách bảo cô.
Không trâu bắt chó đi cày cũng được, miễn sao phải vươn lên không được thua kém người khác.
Nếu anh đã xuất hiện đúng lúc như vậy, sao cô lại bỏ dở cái vở kịch độc đáo tuyệt vời này được chứ.
Đôi mắt cô ánh lên vẻ điềm tĩnh, cố tình đợi thêm hai giây.
Phía sau Ngụy Ngự Thành không còn ai nên chắc chắn chỉ có mình anh đang ở đây.
Vì vậy, Lâm Sơ Nguyệt đứng cách anh một khoảng bỗng hét lên…
“Bố nuôi!”
Bước chân anh ngừng lại, cau mày nhìn về phía cô.
Trùng hợp thế nào mà sau lưng anh lại có người bước tới.
Vừa họp online xong nên cũng phải đến phòng làm việc của anh để báo cáo công việc.
Hết thảy tựa như một thước phim bị kẹt, mặt ai nấy cũng sốc toàn tập, kịch tính hết sức.
Đây được gọi là gì?
Được gọi là nhục không thể tả, chỉ ước có lỗ để chui vào.
Mặt Lâm Sơ Nguyệt đỏ rực như bị ngọn lửa thiêu đốt, thông minh quá sẽ bị thông minh quật đấy, cô không dám nhìn ai hết, không khí lúc này đây đông cứng lại khiến đầu óc cô đình chỉ hoạt động.
Tiếng bước chân dần dần bước đến như muốn nghiền nát màng nhĩ cô, cho đến khi đôi giày Chelsea màu nâu sẫm chỉ còn đứng cách cô nửa mét.
Một mùi hương nam tính êm dịu phả vào mũi, nhẹ nhàng mở lại các giác quan của cô.
Ngụy Ngự Thành cúi đầu nhìn cô với vẻ mặt thâm trầm, anh khẽ nói: “Phải để ý tình huống.”
…
“Về nhà rồi gọi.”
*
Tác giả có lời muốn nói:
Chắc chắn chiếc motor “hoang dại” trong tâm trí chủ tịch Ngụy đang lái đến một nơi đen tối.
Hết chương 26..