Bạn đang đọc Cặp Đôi Nồng Cháy – Chương 24
Chương 24.
Không phải mẹ em mà mẹ của mợ.
Sau khi nói xong, Lâm Sơ Nguyệt lại đi về phía anh, cô đứng yên trước bàn rồi vươn tay, nhẹ nhàng áp lòng bàn tay xuống mặt bàn.
Ngụy Ngự Thành cúi đầu nhìn nắm kẹo sao (*) trên bàn.
Giọng cô mềm mại khiến lòng người rung động: “Vị cái vung đấy, mùi chua trong văn phòng của chủ tịch vượt quá tiêu chuẩn.”
(*) Kẹo sao:
Cô báo thù xong thì đi luôn, đâu thèm để ý đến việc mình nghĩ một đằng nói một nẻo.
Còn chưa ra ngoài cửa nhưng biểu cảm trên gương mặt anh trong khoảnh khắc vừa rồi đủ cho cô nhớ cả mười triệu lần.
Lý Tư Văn bước vào phòng làm việc thì thấy anh đang ăn cơm.
Dù chỉ dùng một tay nhưng nết ăn của anh vẫn rất gọn gàng đẹp mắt.
Lý Tư Văn đặt cà phê xuống bàn, 30 đường 50 sữa đúng như anh yêu cầu.
Hồi trước anh chỉ uống cà phê đen nguyên chất, anh có thói quen kiêng đường và kiểm soát lượng đường rất tốt, không hiểu sao hôm nay lại thay đổi.
Lý Tư Văn đẩy kính, bắt đầu báo cáo công việc: “Lịch trình làm việc trong quý IV đã được thông qua tại cuộc họp và hệ thống đào tạo mới sẽ chính thức được ra mắt vào tuần sau.”
Anh đưa bản in ghi chi tiết quá trình thực hiện: “Công việc này cần có sự tham dự của các chuyên gia, Lý Bộ đã tìm được ứng cử viên sáng giá, thứ hai sẽ đến tập đoàn.”
Báo cáo chỉ đến đây, còn mấy việc nhỏ nhặt thì Ngụy Ngự Thành cứ thế ủy quyền cho thư ký.
Những người đi theo anh toàn chiến sĩ kỳ cựu, làm việc gì cũng có trật tự nên rất đáng tin.
…
“Tối thứ sáu họp lớp đấy, cậu có đi không?” Hạ Sơ đã hỏi Lâm Sơ Nguyệt từ tuần trước, gần tới ngày hẹn lại hỏi thêm lần nữa.
Cô không hề nghĩ ngợi: “Phải tăng ca.”
Hạ Sơ biết cô đang lấy cớ: “Thật ra đi một lần cũng có sao đâu, ăn uống vui chơi tí thôi.”
Cô lắc đầu như lắc trống bỏi: “Hai hôm nay Tiểu Tinh bị khó chịu, tớ không yên tâm, phải ở nhà chăm sóc thằng bé.”
Hạ Sơ quan tâm hỏi: “Em trai tớ không sao chứ?”
“Tớ đăng ký khám vào tuần sau rồi.” Cô nói: “Mà nhiều đơn đăng ký quá, mấy đứa cò mồi còn add tớ cơ.”
“Ghét nhất cái lũ thừa nước đục thả câu, mặc kệ chúng nó.” Hạ Sơ ngẫm nghĩ: “Nếu không được thì để tớ hỏi Trình Diệc cho nhé?”
“Thôi đừng.” Bác sĩ Trình là bạn trai cũ của Hạ Sơ, là người đẹp trai nhất trong gia đình có dòng dõi gia giáo.
Hạ Sơ đá anh ấy trước nên cô không muốn chị em của mình phải cúi đầu xin xỏ người ta.
“Không sao đâu, tớ tự làm được.” Cô đáp.
Thứ sáu Lâm Sơ Nguyệt phải tăng ca thật, cô cần hoàn thiện nốt nội dung của bài kiểm tra tâm lý cho buổi phỏng vấn nhân sự.
Làm xong đã gần mười giờ đêm, lúc này cô mới có thời gian cầm vào điện thoại.
Vòng bạn bè chưa bao giờ hot xình xịch như thế này, toàn post của bạn học với nhau cả.
Ai ai cũng xúc động viết cảm nghĩ của mình rồi spam đầy dưới video trên màn hình.
Cô tiện tay mở ra xem, giai điệu ca khúc “Bạn cùng bàn” vang lên, Diệp Khả Giai và hot boy năm ấy đang song ca vô cùng thắm thiết.
Nhóm bạn đại học vẫn đang spam liên tục:
– Khả Giai đỉnh nhất đêm nay! Hoa hậu của lớp hoa hậu của lớp @Diệp @Diệp @Diệp
– Hoa Tử, câu nói thế đắc tội với các nữ trong lớp rồi đấy.
– Rượu vào lời ra vô tình vậy thôi.
Đương lúc chè chén say sưa thì có một tin nhắn xuất hiện:
– Lớp đổi hoa hậu rồi à? [mỉm cười] [mỉm cười]
– Không, hoa hậu nay không đến [bắn tim] [bắn tim]
– @Shu.
kìa
Hai tin nhắn cuối cùng do con gái gửi đến bởi bọn họ không ưa cái đám con trai nịnh hót xun xoe kiểu này.
Chủ đề đến đây là kết thúc.
Hạ Sơ gọi tới chửi đổng lên: “Biết thế tớ đã không đến rồi, cái bọn con trai lớp mình như đang lấy lòng Diệp Khả Giai ý, một lũ phế vật.
Cả Diệp Khả Giai nữa, đi Stanford để học kỹ năng nấu trà xanh và cắm hoa sen à? Ỏn à ỏn ẻn với bọn đàn ông trong khi bơ luôn tụi con gái.
Cô ta tưởng mình là nữ tổng tài đấy à, ọe! Chỉ được cái ra vẻ!”
Những lời này mang theo cảm xúc cá nhân vì ngay từ đầu Hạ Sơ đã không thích Diệp Khả Giai.
Lâm Sơ Nguyệt: “Cô ấy không làm gì cậu đúng không?”
“Nó mà dám trêu tớ, cậu có tin tớ sẽ ụp luôn chai nước tẩy trang vào mặt nó không?”
Cô mỉm cười: “Bớt khó ở đi, cậu với người ta cũng có gặp nhau thường xuyên đâu.”
Hạ Sơ “Hừ” với cô: “Không chắc đâu, cô ta bảo lần này về không đi nữa đâu.”
“Công việc thì sao?”
“Tìm xong hết rồi, công ty lớn.
Hiểu Cầm hỏi công ty nào thì cứ vòng vo tam quốc.
Tớ xỉu luôn đấy, đúng là nữ hoàng drama.”
Tính tình Hạ Sơ thẳng thắn, ai tốt với cô thì cô sẽ tốt lại gấp đôi nhưng cô mà đã ghét ai thì không bao giờ có chuyện nịnh nọt người ta: “Không nói nữa, tớ chết đói rồi.
Tiểu Tinh có vấn đề gì cậu phải nói cho tớ đấy.”
…
Mấy ngày nay, thời tiết ở Minh Châu rất đẹp, ánh nắng mùa thu tựa như nàng thơ tri thức, ôn hòa ấm áp biết bao.
Hôm nay Lâm Sơ Nguyệt cố tình xuống xe buýt trước một trạm.
Lá cây ngô đồng Lan Khảo đã đổ vàng nhưng sắc xanh còn chưa phai khiến cho hai sắc màu quyện vào nhau, lung linh mờ ảo dưới ánh mặt trời.
Khi cô đang đứng chờ thang máy thì gặp Chu Tố, cô ấy nhiệt tình chào cô: “Chào buổi sáng Sơ Nguyệt.” Sau đó lại quay đầu tiếp tục tám chuyện rôm rả với đồng nghiệp phòng nhân sự: “Lai lịch thế nào mà để trưởng phòng đích thân mời về nhỉ?”
“Con ông cháu cha chắc luôn, trưởng phòng phong độ kiên cường bất khuất thế, sao lại dễ dàng xuống nước được cơ chứ.”
Đồng nghiệp đi đến tầng 34 nên giờ thang máy chỉ còn hai cô tiếp tục lên trên.
Chu Tố nói: “Công ty đang làm khung đào tạo quản lý nhân sự cho năm sau, rất nhiều chương trình phải thay đổi, mấy hôm trước tôi nghe Lý Tư Văn nói đi nói lại.”
Lâm Sơ Nguyệt cẩn thận: “Ai chà, gọi thẳng Lý Tư Văn luôn à?”
Chu Tố làm ngơ: “Đã đến giờ làm đâu, sao phải gọi sếp cơ chứ.”
Lâm Sơ Nguyệt liếc cô ấy bằng ánh mắt nhìn vậy mà không phải vậy.
Chu Tố lập tức phản ứng lại: “Sao nào?”
Cô khoan thai đáp lời: “Hôm nay cô trang điểm xinh quá.”
Cửa thang máy mở ra, Chu Tố bước ra ngoài: “Có hôm nào tôi xấu à?”
Đúng lúc Lý Tư Văn đang đứng bên ngoài nên nghe được câu đó, Lâm Sơ Nguyệt phì cười, gương mặt Chu Tố vẫn rất bình tĩnh, thản nhiên lướt qua mặt anh.
Buổi sáng, Lâm Sơ Nguyệt đi họp ở Công nghệ Minh Diệu, hôm nay chị Sướng xin nghỉ nên cô đã tự mình báo cáo rất nhiều vấn đề.
Khi quay về phòng làm việc, đồng hồ đã điểm 11 giờ.
Họp làm cô khô cả cổ, cô đi rót nước, đang cầm cốc nước trong tay thì tiếng gõ cửa vang lên.
“Mời vào.” Cô chưa vội xoay người lại.
Tiếng mở cửa rất nhẹ, chìm xuống theo những thanh âm khác.
Cô thấy có gì sai sai quay đầu lại nhìn thì sững sờ.
Ánh nắng tràn ngập căn phòng, trở thành một chiếc filter rất đỗi tự nhiên, Diệp Khả Giai khoác lên mình bộ trang phục Dior, mái tóc xoăn xõa ngang vai, cuốn hút vô cùng.
“Sơ Nguyệt, lâu rồi không gặp.”.
Truyện Mỹ Thực
Cô chợt nhớ tới cuộc trò chuyện giữa Chu Tố và đồng nghiệp lúc sáng, thành thử, trái đất đừng nhỏ như thế nữa được không?
Cô mỉm cười, chào hỏi lịch sự một cách trôi chảy: “Khả Giai, lâu rồi không gặp, càng ngày càng đẹp lên.”
Diệp Khả Giai hơi nghiêng đầu: “Hôm nay tớ đến công ty trình diện, không ngờ sẽ gặp được cậu ở đây.”
Câu nói không mang ý xấu nhưng được phát ra từ miệng Diệp Khả Giai thì thể hiện rõ sự ngạo mạn, tuy không thể đào sâu vào nội tâm nhưng cũng hiểu được ả chẳng có ý tốt đẹp gì.
Lâm Sơ Nguyệt có qua có lại, nở nụ cười khách sáo: “Tớ cũng không nghĩ lại gặp được cậu ở đây.”
Diệp Khả Giai vẫn nhoẻn môi cười, hai giây sau mới cất lời: “Cậu làm việc đi, tớ qua chỗ chủ tịch Ngụy.”
Vừa nghe thấy tên Ngụy Ngự Thành, dường như trái tim cô đã bị mũi kim xâu vào, cho cô được tỉnh táo.
Buổi sáng Chu Tố nói đến “lý lịch hùng hậu”, “con ông cháu cha”, đằng sau phải có ô dù to lắm.
Ngụy Ngự Thành vừa kết thúc cuộc họp online, Lý Tư Văn đang thảo luận với anh về chi tiết chương trình làm việc thì trợ lý vào thông báo, Lý Tư Văn đã thảng thốt khi nhắc đến tên “Diệp Khả Giai”.
Chưa cần Ngụy Ngự Thành gật đầu thì người đứng ngoài cửa đã tiến vào.
Khuôn mặt Diệp Khả Giai sáng bừng, nở nụ cười duyên dáng: “Nhân viên mới đến trình diện, thầy Ngụy, xin thầy chỉ bảo nhiều hơn.”
Anh ngước mắt trông qua chứ không nhìn ả quá lâu.
Lý Tư Văn xem tình hình mà hành động nên tự giác rời đi.
Cánh cửa khép lại, tấm thảm dày dưới đất làm giảm âm, ngỡ như đến cả tiếng thở cũng sẽ bị tiêu trừ.
Sau khi xem lại hai điều khoản cuối cùng, Ngụy Ngự Thành mới đóng bút rồi từ từ ngồi thẳng vai: “Làm trong phòng nhân sự?”
“Trưởng phòng Lý dẫn dắt em.” Diệp Khả Giai tiến lên hai bước, ánh mắt ả lấp lánh.
Anh đứng dậy, cầm tài liệu đi ra ngoài.
Khi hai người lướt qua nhau, ả bỗng vươn tay kéo nhẹ vạt áo vest của anh.
Anh dừng bước, liếc mắt nhìn ả.
Mắt ả sáng như sao, ngập tràn bao tâm tư khát vọng.
“Tôi sẽ giao việc cho sếp cô để chỉ bảo cô tận tình.”
Vẻ mặt ả bừng sáng nhưng ngay sau đó, anh đã nhấc tay lên, đập tài liệu cái bộp xuống tay cô ta: “Việc đầu tiên là phải biết phép tắc.”
Anh mặc kệ người đẹp, bỏ lại Diệp Khả Giai với khuôn mặt ngơ ngác cùng đôi môi tái nhợt.
Còn anh vừa bước ra khỏi phòng làm việc đã cởi luôn áo vest, vo thành cục rồi ném vào tay Lý Tư Văn.
Không phải Ngụy Ngự Thành không có phong độ của đàn ông mà anh luôn có một chuẩn mực rõ ràng với phái nữ.
Thân phận thế nào sẽ có thái độ ra sao.
Nếu đó là bạn gái thì anh sẽ đối xử dịu dàng âu yếm.
Nếu là khách hàng nữ thì anh sẽ lịch sự tao nhã.
Còn Diệp Khả Giai, người khác có thể không biết nhưng Lý Tư Văn lại hiểu quá rõ, ả không hề nằm trong hai trường hợp này.
Mãi đến chiều, Lý Tư Văn mới vào phòng làm việc của anh thêm lần nữa.
Ngày 20 hàng tháng là ngày mà các cơ quan xuất bảng phân tích tài sản, quỹ, trái phiếu và hợp đồng tương lai.
Hệ thống quản lý tài sản của Ngụy Ngự Thành khủng vô cùng.
Anh chỉ xem qua qua, tuy nhiên anh là người tương đối nhạy cảm với các con số nên cuối cùng, ánh mắt anh đã ngừng lại ở phần hóa đơn thanh toán được in ở dưới cùng.
Anh lướt qua mấy hàng rồi cau mày: “Nhiều thế này cơ à?”
Lý Tư Văn không dám lên tiếng.
Tháng trước Chung Diễn khá dư dả tiền tiêu vặt, mỗi lần mua sắm thì toàn mua túi là chủ yếu.
Thực lòng thì Ngụy Ngự Thành rất khó hiểu, đàn ông đàn ang mà sao còn diện hơn cả phụ nữ.
Nếu “túi” trị được bách bệnh thì thằng nhóc con này đã ít bệnh lắm rồi.
Anh hất hóa đơn xuống bàn cho nó bay đến chân Lý Tư Văn, cất giọng không cho người ta có cơ hội thương lượng:
“Tháng sau cắt một nửa tiền tiêu vặt của nó.”
…
Khi trời gần tối, Lâm Sơ Nguyệt dẫn Lâm Dư Tinh đến Minh Châu Uyển.
Sự việc xảy đến một cách bất ngờ.
Buổi chiều, khi sắp đến giờ tan làm thì Chung Diễn gọi điện tới nhưng lúc cô nghe thì cậu không nói năng gì rồi tắt máy luôn.
Mấy phút sau lại gọi đến, lại chẳng nói chẳng rằng rồi cúp luôn.
Cô sợ cậu xảy ra chuyện nên gọi lại ngay tức khắc.
Gọi lần một, thằng nhóc còn không chịu nghe máy, đến khi cô vừa nhấc chân ra khỏi phòng làm việc thì lại nghe.
Giọng kiểu chết cũng không còn gì nuối tiếc: “Em mới mua bộ lego mới, cô Lâm dẫn em trai đến chơi đi.”
Cô nghe mà thấy là lạ: “Có chuyện gì thế?”
“Không có chuyện gì đâu, bye bye.”
Nói xong thì ngắt máy luôn, thái độ vô cùng kỳ lạ.
Cô không yên tâm nên gọi cho dì giúp việc nhà Chung Diễn để hỏi thăm thì mới biết cậu bị sốt, cả ngày nay chỉ nằm li bì trên giường.
Dì như gặp được ân nhân cứu mạng, năn nỉ cô: “Cô Lâm, cô qua thăm cậu nhỏ được không?”
Cô đã phải suy nghĩ rất lâu.
Cô lo Chung Diễn lại gặp phải trở ngại trong tâm lý, bên cạnh đó, Lâm Dư Tinh cũng trạc tuổi cậu, hai đứa đều là những đứa trẻ không có bạn bè ở bên.
Chính vì thế mà khi gặp nhau, hai đứa rất vui vẻ thoải mái, hiếm khi nào thấy khuôn mặt hai đứa sáng bừng sức sống như lúc này.
“Anh yếu thật đấy, cứ ba ngày lại sốt, sắp yếu hơn cả em rồi.” Lâm Dư Tinh ló đầu ra, tròn mắt nhìn cậu.
Chung Diễn nằm trên giường thì trợn mắt: “Mẹ kiếp, sao hai người lại đến đây?”
Lâm Sơ Nguyệt để tay ra sau lưng giả vờ quay người: “Không chào đón thì về vậy.”
“Đừng đừng đừng.” Chung Diễn cựa mình ngồi dậy, chỉnh lại mái tóc tổ quạ của mình: “Về làm gì chứ, chẳng phải mọi người cố tình đến đây để thưởng thức sắc đẹp của em à, nào ra đây ngắm đi nào, ngắm lâu vào nhá, em không thu phí đâu.”
Giọng cậu hơi khàn, cậu bị ốm khá nặng, lúc nói chuyện còn lấy tay che miệng, xua tay với Lâm Dư Tinh: “Em em em đứng xa ra, đừng để lây bệnh, ra ngoài ghép lego đi, anh mua bộ mới nhất rồi đấy.”
Lâm Sơ Nguyệt nghiêng đầu: “Đi đi.”
Bấy giờ Lâm Dư Tinh mới ngoan ngoãn nghe theo: “Anh Tiểu Diễn, chúc anh chóng khỏi bệnh.”
Chung Diễn khinh khỉnh: “Anh phục chú rồi đấy, nói như ông cụ non.
Đừng có khách sáo với anh như thế, lần sau đến cứ gọi “Anh Chung đẹp trai” một trăm lần là anh khỏi ngay.”
Lâm Dư Tinh: “Dối lòng quá.” Nói xong thì lặn mất tăm.
Lego ở ngoài phòng khách, cậu chơi rất nhập tâm nên không để ý tới tiếng động ngoài cửa.
Dì giúp việc ra mở cửa, khẽ nói: “Cậu Ngụy.” Sau đó dì cầm áo vest cho anh: “Cô Lâm và em trai đến chơi.”
Ánh mắt Ngụy Ngự Thành kiếm tìm trong vô thức.
Dì nói: “Ở phòng Tiểu Diễn.”
Anh đưa tay lên suỵt với dì.
…
Mắt Chung Diễn tia rất nhanh: “Cô Lâm còn mang cả hoa cho em à?”
Tay Lâm Sơ Nguyệt giấu sau lưng đang cầm một bó hoa baby màu xanh nhạt thật.
Cậu phát hiện ra rồi nên cũng không giấu làm gì nữa, cô cầm hoa tiến lại gần rồi nhẹ nhàng quơ quơ trước mặt cậu: “Thơm không?”
Cậu khịt mũi: “Không thơm bằng em.”
Cô nhướng mày: “Trẻ con nên thơm mùi sữa chứ gì.”
Cậu bĩu môi: “Chị không ngửi thấy à, hôm nay em xịt nước hoa của cậu đấy, em với cậu có mùi giống nhau.”
Cô gật đầu: “Thảo nào khí chất hôm nay lại trưởng thành thế cơ chứ.”
“Đã mắng em già còn tiện thể mắng cậu em, đừng tưởng em không nghe được nhé.” Cổ họng Chung Diễn khô khốc, mất đi vẻ kiêu ngạo thường ngày.
Trong phòng yên tĩnh nên người đứng ngoài cửa cũng phải điều chỉnh lại nhịp thở của mình.
Cô ngồi bệt xuống, ngẩng đầu nhìn vào mắt cậu, cất tiếng nhỏ nhẹ trìu mến: “Nếu em gặp khó khăn hoặc không biết phải làm gì hay có ai đó khiến em bực mình thì em không nên giấu trong lòng mà hãy tâm sự với chị.”
Khóe môi cậu run lên rồi từ từ cúi đầu xuống.
“Đừng khiến bản thân rơi vào bế tắc, hãy biết kiểm soát cảm xúc của chính mình, không nên để bất cứ điều gì tác động đến em.
Bạn Chung Diễn phải được tỏa sáng, rực rỡ rạng ngời.”
Lâm Sơ Nguyệt nói xong thì ngắt một bông hoa baby rồi nhẹ nhàng gài lên tai Chung Diễn.
Giọng nói và nụ cười của cô quá đỗi dịu dàng, chữa lành bao thương đau.
Ánh mắt cô như làn gió nhẹ của mùa xuân giúp người ta tin rằng dù đêm đen mịt mùng đến thế nào, chỉ cần mình nhìn lên và cố gắng vươn tay tới thì chắc chắn sẽ nắm được ngôi sao đang ẩn nấp ở đằng xa.
Đôi mắt Chung Diễn đỏ hoe nhưng cậu lại không muốn khóc bởi khóc sẽ không còn ngầu nữa.
Nỗi buồn trong cậu trào dâng, cậu thì thầm: “Nhìn chị làm em nhớ mẹ quá.”
Mẹ cậu đã qua đời nhiều năm, Lâm Sơ Nguyệt dở khóc dở cười: “Nhóc con, đừng trù ẻo chị chứ.”
“Không phải mẹ em, mà mẹ của mợ.” Cậu khịt mũi: “Mẹ em mất rồi, không về được nữa.
Nên em lùi bước để cầu xin có một người mợ giống như chị, chắc sẽ thành hiện thực nhỉ?”
Vẻ mặt ấm áp và sự an ủi đong đầy trong đôi mắt cô đã hoàn toàn chấm dứt.
Mà người nào đó đang đứng ngoài cửa, đến lúc rời đi rồi mà bước chân vẫn mang theo niềm hạnh phúc.
Tám rưỡi tối, Chung Diễn để tài xế chở hai chị em về nhà.
Vì đặc thù cơ thể của Lâm Dư Tinh nên cô cũng không khách sáo đi từ chối làm gì.
Trước khi đi, cô ngó thấy một đôi giày Chelsea màu nâu sẫm được đặt ngay ngắn trong tủ giày ở cửa ra vào.
Cô vô thức nhìn lên tầng hai, từ hướng này có thể thấy một góc cửa phòng ngủ đang được đóng kín mít.
Ngụy Ngự Thành đã về nhà nhưng anh không hề xuất hiện.
Dì giúp việc cầm hai hộp kiwi, âm thầm đưa cho Lâm Dư Tinh: “Sau này cháu tới chơi thường xuyên nhé.”
Lâm Dư Tinh vừa ngoan vừa lễ phép, nhận lấy bằng hai tay, còn hơi cúi người xuống nói: “Cảm ơn dì.”
Xe đã đỗ ở trước cửa, trước khi Lâm Dư Tinh đi, dì giúp việc bất chợt gọi: “Cô Lâm.”
Cô nghiêng người sang: “Vâng?”
“Mấy hôm nay Chung Diễn không ổn lắm.” Dì hơi ngập ngừng rồi thầm thì cho cô nghe: “Mai là ngày giỗ mẹ thằng bé.”
…
Sáng sớm, Lý Tư Văn bỗng nhiên nhận được cuộc gọi từ sếp: “Đợt trước Chung Diễn ưng một cái balo, ngày mai để chú Vương mua tặng cho thằng bé.”
Một dấu hỏi chấm to đùng trong lòng anh, anh còn đang định nhắc nhở, lúc chiều ngài nhìn hóa đơn còn nổi trận lôi đình, bắt phải cắt luôn tiền tiêu vặt của Chung Diễn đấy.
Ngay lập tức, giọng chủ tịch Ngụy đã dạt dào tình cha: “Dạo này thằng bé xử sự tốt phết, tháng sau cho gấp đôi tiền tiêu vặt.”
Lý Tư Văn: “…”
*
Tác giả có lời muốn nói:
Chung Tiểu Diễn: Mẹ tui ở trên thiên đường phù hộ tui thật nè!!! Con yêu mẹ!!!
Phòng tắm công cộng: Cảm ơn mợ cậu.
Hết chương 24..