Bạn đang đọc Cặp Đôi Ngớ Ngẩn: Chương hap 8: Gắn bó
“Bạn học được điều gì khi đến trường?”
Đó là câu hỏi dành cho Hạo trong phần thi vấn đáp.
“Học được điều gì?”
Tiếng cười rõ to ở phía khán giả như để chế nhạo cậu ấy..
-Em cũng thường tự hỏi mình, một người 12 năm liên tục đội sổ cả lớp thì học được điều gì khi đến trường…
Tiếng hò hét hòa lẫn tiếng cười lại càng nhiều hơn. Tôi khá lo lắng.. Cứ như thế này liệu Hạo có thể vượt qua nổi không…
Cậu ấy lại tiếp tục nói…
-Điều đầu tiên mà em học được đó là cách đứng lên sau mỗi lần vấp ngã.
Em luôn tự hỏi tại sao em lại thất bại nhiều đến vậy. Em không phải là đứa trẻ hư, em không phá phách, không đua đòi, và sự xấu xí nó theo em từ khi sinh ra. Vậy thì tại sao em lại bị mọi người chán ghét và xa lánh? Em nhận ra rằng có lẽ vì mình chưa thực sự cố gắng. Cứ mỗi lần như vậy, em lại tự tạo niềm tin ình, nếu cố thêm một chút nữa thôi mình sẽ làm được.. Niềm tin giúp em đứng lên sau vấp ngã…
Tiếng cười ở dưới lúc này ít đi… Và Hạo lại tiếp tục..
-Điều thứ hai mà em học được đó là cách quý trọng bản thân…
Mặc dù bản thân không thực sự hoàn hảo nhưng em nghĩ rằng bất cứ một người nào được tạo ra trên thế giới này đều đáng được tôn trọng. Có lúc cảm giác như mọi người đều ghét bỏ em, em tự nhủ nếu bản thân em cũng ghét chính mình thì chẳng phải sự tồn tại của em hoàn toàn vô nghĩa sao…
Còn rất nhiều điều nhưng vì thời gian còn ít nên em sẽ nói về điều cuối cùng mà gần đây em học được..
Đó là tình bạn chân thành…
Từ nhỏ đến bây giờ, có một người bạn thân là một ước mơ của em. Vì nhà nghèo và ngốc nghếch nên em dường như không có nổi một người bạn. Em luôn đi sau để xách đồ, nghe lời các bạn sai vặt, chịu vài trận đánh của họ để mong họ chấp nhận mình làm bạn, nhưng không ai chịu làm điều đó cả. Có lẽ nếu kết bạn với em hình ảnh họ sẽ xấu đi…
Một ngày kia, cũng như mọi ngày, em lại bị bắt nạt… Họ xem nước mắt của một kẻ xấu xí là niềm vui.
Em tưởng như muốn chết đi nhưng cậu ấy đã đến và cho em biết thế nào là giá trị cuộc sống. Cậu ấy làm bạn với em không vì một điều kiện gì. Và ít nhất khi bên cậu ấy dù có luyên thuyên nhiều đến mấy em cũng không cảm thấy ngu ngốc.
Từ khi có cậu ấy là bạn em lại có thêm được nhiều người bạn mới. Em cảm thấy mình không còn vô dụng nữa..
Bây giờ mặc dù em xấu xí nhưng em có thể vỗ ngực và tự hào nói với mọi người rằng em xấu xí nhưng em lại có người bạn mà mọi cô gái mơ ước… Đó là tình bạn chân thành mà em học được đấy ạ…
Em xin cảm ơn!
…
Khi Hạo kết thúc phần trả lời. Cậu ấy nhận được rất nhiều lời khen. Hạo mỉm cười ngoảnh về phía chúng tôi. Tôi cũng cười và nhìn cậu ấy.
Phần thi của những bạn khác cũng nhanh chóng qua đi… Cả Duy và tôi cũng vậy…
Dù kết quả có như thế nào thì hai cậu bạn của tôi vẫn là tuyệt nhất…
“Hãy nói về điều mà bạn sợ nhất?”
-Sợ mình dành được chức quán quân nam sinh thanh lịch ạ…!
Câu trả lời đơn giản của Duy làm tiếng cười rạo rực ở dưới. Cậu ấy có lẽ cũng như tôi, không muốn giành cái vị trí này…
“Mong muốn của em bây giờ là gì?”
“Duy và Hạo chiến thắng ạ…”
Tiếng cười lại một lần nữa vỡ tung. Tôi thực sự muốn thế mà lại…
****
Thứ 2 tuần sau…
-Ăn cái này đi Hạo..
-Để tớ đấm lưng cho cậu ấy…
-Thôi đi mà. Hai người làm tớ ngại muốn chết…
Ở canteen, tôi giả vờ đấm lưng cho Hạo. Duy thì vừa đưa đồ ăn, đưa nước cho Hạo vừa vẩy vẩy cái quạt .
-Cũng phải để chúng tôi thơm lây với chứ tân hot boy..
Tôi lên tiếng đùa cậu ấy..
-Ông này nhìn thế mà keo kiệt Bảo nhờ. Nổi tiếng rồi phải lăng xê tụi này lên chứ…
-Ô mai chúa… Cho tớ xin… :((((
Vì hai câu trả lời vấn đáp của tôi và Duy khá điên rồ mà câu trả lời của Hạo quá tuyệt nên dĩ nhiên cậu ấy đạt chức quán quân.
Cậu ấy bây giờ có nhiều fan cực luôn. Tất nhiên vẫn thua tôi và Duy. Cậu ấy thì thấy ngại ngùng còn những người bạn như chúng tôi thì thấy rất vui…
*****
Tuần sau trường chúng ta sẽ tổ chức cắm trại để học quân sự, thời gian là 5 ngày. Địa điểm là khu du lịch sinh thái Kim Mỹ Hoa (Tác giả bịa đấy)
Các bạn về chuẩn bị đi nhé!
-YeAhhhh!!!!!!!!!
Lớp tôi, hò reo, đập bàn… Chắc là vui.
****
Những ngày sau…
-Đi cắm trại có 5 ngày cần gì đem cả vali đồ thế?
Hạo tròn mắt hỏi tôi…
-Kệ tớ. Như thế này mới đủ.
Tôi xách vali của mình một cách nặng nhọc.
Duy từ đâu lại xách đồ đem lên xe cho tôi.
-Đưa đây cho tôi. Người ốm xìu mà đem cái vali to đùng đoàng…
-Tớ biết rồi… Xì…!
***
Chúng tôi đang ở trên xe của nhà trường tiến về khu du lịch sinh thái…
Lần đầu tiên tôi đi xa nhà với nhiều người thế này. Người làm nhà tôi lo lắng phát điên lên. Họ bắt tôi đem cả vali đồ chỉ vì sợ tôi thiếu thốn gì đó trong mấy ngày…
****
Đã đến nơi dừng chân. Lớp tôi có 36 người. Cứ 3 người thì chung 1 cái lều nhỏ. Tổng là 13 cái kể cả giáo viên.
Tôi bất đắc dĩ ở cùng 1 lều với 2 cậu bạn…
-Em ở 1 mình được không ạ?
-Nếu muốn em có thể ngủ ngoài trời một mình. Không có lều riêng cho em đâu…
Tôi ỉu xìu. Ở ngoài muỗi chưa xé xác thì con người đã xé xác trước rồi.
Duy ẩy tôi một cái sau đầu làm tôi đau điếng…
-Thằng khỉ này, cậu làm cái trò gì thế hả?
– Tớ ngủ ngáy to lắm, sợ
hai cậu bị ảnh hưởng…
-Ngủ ngáy thật à? O.o Không sao, bọn tôi sẽ bịt miệng cậu lại. :))))
Duy vừa nói vừa lấy tay kéo xệch má tôi… (Thằng biến thái)
Bỗng nhiên cậu ấy nấc cụt, rồi ngại ngùng thả tay xuống…(Đúng là khó hiểu…)
(Sao da cậu ta mịn giống con gái vậy?)
Hạo thêm vào..
-Gì chứ ngáy thì Bảo không cần lo đâu.
*****
Chúng tôi bắt đầu dựng lều.
Chẳng mấy chốc đã hoàn thành…
****
Mấy người trong lớp đều mặc quần áo quân sự.
Duy vẫn trông rất đệp trai. :))
*****
“Hôm nay chúng ta sẽ học về kỹ thuật ngụy trang..”
-Ngụy trang kiểu này giống người rừng quá.
-Thì để giống người rừng mà…
Tôi thì thầm với hai đứa kia…
-Mà sao lại chuyển sang trốn tìm thế này nhỉ?
Tôi ẩy Hạo với Duy sang một bên… Trốn tìm mà chơi ngu, 3 đứa ở một lùm cây…
-Hai người nói bé bé thôi. Cả 3 bị bắt thì xác định cmn rửa bát luôn đấy!
Hạo thì thầm…
Bỗng Duy cất tiếng..
-Này… Hạo ơi. Bên ông có con giun đất thì phải?
Hạo sợ quá ngả bịch ra ngoài…
Tôi định thét thì Duy bịt miệng tôi lại…
-Cậu mà kêu thì cả ba bị bắt chứ không phải mỗi Hạo đâu…
Tôi tháo tay Duy ra…
-Tôi biết rồi. Định bịt miệng tôi chết ngột thở à?
-Ừa… hìa hìa…
….
3phút sau…
-Này…Thằng Nam… Thằng Nam đến đây rồi Duy ơi!
Duy vừa nghe tôi nói thì liền đẩy tôi ngã cái bịch xuống đất. Cậu ta ôm sát tôi…
-Im cái miệng. Bị phát hiện bây giờ…!
Lại một lần nữa có sự cọ xát không hề nhẹ… Haizz..
“Rửa bát thì rửa bát. Còn hơn như thế này…!”
Tôi đẩy Duy bật ngược trở lại. Dĩ nhiên, hai đứa tôi cũng bị bắt như Hạo…
****
-Tại cậu đấy.
-Có mà tại cậu..
-Tại cậu…
Ba đứa tôi cãi nhau như 3 con mèo. Mất cả hình tượng tam hotboy…
****
-Thằng Bảo đâu rồi Hạo?
-Chắc ở ngoài suối nước nóng.. Nãy chả chịu đi chung với bọn con trai trong lớp còn gì…
-Cái thằng này. Lại mắc bệnh công tử. Không biết ở ngoài đó một mình nguy hiểm lắm à. Giữ phần cơm cho bọn tôi. Tôi đi tìm nó đã…
-Uhm…
****
Khó khăn lắm tôi mới biện lý do để đi tắm một mình…
Khung cảnh giữa rừng thật lung linh quá… Này thì trăng, này thì sao, này cả đom đóm lung linh giữa khói nước bốc hơi… Haizzz. Một ngày mệt nhọc, được thư giãn nơi đây một mình thật là tuyệt…
-Bảo ơi!!!! Cậu có ở đây không?
Tiếng gọi từ đâu phát ra… Hình như tiếng Duy…