Bạn đang đọc Cặp Đôi Ngớ Ngẩn: Chương hap 3: Nhật ký
Những ngày sau tôi vẫn đi học bình thường. Sự quan tâm của mọi người với tôi giờ đã thành thói quen. Vẻ đẹp của tôi không những khiến các bạn gái ngây ngất mà ngay cả các giáo viên nữ cũng phải xao xuyến. Chỉ có điều tên tôi luôn gắn với tên đó. “Lớp 12 A1 có hai anh đẹp trai Mai Anh Bảo, Vi Hoàng Anh Duy”.
Tôi được nhận quà và thư từ các cô gái mỗi ngày. Hắn cũng vậy. Tuy nhiên tôi khác với hắn ở chỗ, hắn từ chối quà của người khác, còn tôi ai cho gì thì tôi cũng nhận. Tôi tập thói quen dịu dàng với các bạn gái, nhưng tôi cũng răn đe họ không được tới gần mình.
Ngoài ra tôi còn thu nạp một cậu bạn. Cậu ta tên là Minh Hạo.
****
~Vài ngày trước
~-Cái gì đây. Sổ nhật ký cơ à? Tôi xem nó nhé. Hahaha!
-Trả lại tôi đi! Xin cậu đấy!
-Trả cái gì cơ? Nhưng mà này! Chữ mày xấu kinh, chả đọc được, tao xé nhé!
-Đừng mà. Tôi xin cậu!
Tôi đứng ở một góc sau trường, tình cờ bắt gặp cuộc trò chuyện này. Cô gái phũ phàng xé quyển sổ tay. Xung quanh cô ta có vài cô cậu đứng cười cợt cậu nhóc. Trông mà thảm hại. Nghe qua Minh Hạo là một trong những người học kém nhất của 12A1, với bộ dạng ngố tàu chẳng có ai thèm chơi với cậu ta, thậm chí chuyện bị chế giễu là thường xuyên.
Tôi quan sát một lúc chợt thấy Minh Hạo rơi nước mắt. Thấy tội nghiệp và khó chịu nên tôi đành ra mặt.
-Trả lại cho cậu ta đi!
-Ơ. Bảo! Cậu đấy à. Hì hì. Trả gì cơ?
Cô ta trông như cáo biến thàn thiên nga, bộ dạng lúc này thật khác với lúc nãy.
-Trả lại cuốn sổ cho cậu ấy!
-Nhưng mà, cậu ta là Minh Hạo!? Sao cậu lại bảo vệ cho cái thằng xấu xí ấy?
-Đối với các cậu việc chà đạp lên người khác vui vẻ vậy à? Cậu ấy đã bao giờ làm gì các cậu chưa? Chính cậu mới là người xấu xí đấy!
Khi tôi nói xong thì bọn họ im lặng. Minh Hạo nhìn vào đống giấy tờ lộn xộn mà bỏ đi trong buồn bã.
Con nhỏ lúc nãy chạy lại nói với tôi:
-Bảo à.Tớ thực sự không phải người như thế. Chỉ là ai cũng đối xử với cậu ta như vậy nên….
-Im đi…
Tôi đáp lời con nhỏ một cách lạnh nhạt rồi lại nhặt những tờ giấy rơi vãi trên mặt đất. Con nhỏ như bị đâm sau lưng một nhát, rồi nó òa khóc chạy mất. Chỉ còn tôi ở đó.
Tối hôm ấy tôi đã xếp từng tờ giấy vào quyển sách nọ. Tôi có đọc vài dòng nhật ký của Hạo.
“
Thứ…ngày…tháng…năm
Hôm nay mình lại bị điểm kém. Chỉ hơi buồn chút thôi. Mình đã cố gắng rất nhiều, tuy không thể bằng mọi người nhưng mình đã tự làm được vài câu.
….
Thứ….ngày….tháng…năm
Mặc dù bị chê là xấu xí nhưng mình cũng rất vui khi hôm nay được đi theo sau xách đồ cho các cậu ấy…
….
Thứ….ngày…tháng….năm…
Hôm nay mẹ bị ốm. Mình thực sự rất lo. Mẹ làm việc rất vất vả. Mình sẽ cố gắng học để kiếm tiền nuôi mẹ…..
Thứ…ngày…tháng…năm
Mình biết mình là một đứa vô dụng. Không cần các cậu ấy nói thì mình cũng biết điều này. Mình muốn chết! Có lẽ chết mới thay đổi được cuộc đời.
“
….
Đọc những lời của Hạo, tôi thật sự thấy tội nghiệp. Tôi sẽ làm bạn với cậu ấy.
… Ngày hôm sau, tôi gọi Hạo ra gặp riêng sau trường. Cậu ấy khá sợ sệt nhưng vẫn đi theo tôi.
-Đây. Trả cậu!
Hạo cầm sổ trên tay và ngạc nhiên vì hành động của tôi.
-Cảm ơn. Cậu đã sửa lại cuốn sổ cho tôi ư?
-Uhm. Tuy không được như ban đầu nhưng cũng tạm ổn rồi.
-Cảm ơn cậu!
-Cảm ơn gì chứ. Cậu sẽ làm bạn tốt của tôi chứ?
Lúc nghe tôi nói xong thằng bé có chút xúc động.
-Cậu cho tôi làm bạn cậu ư?
-Uhm. Cậu đồng ý chứ?
-Tất…. tất nhiên rồi. Tôi vui còn chẳng hết!
****
Kể từ ngày đó Hạo và tôi trở thành bạn thân. Mặc cho ai nói gì nhưng tôi vẫn chơi với mỗi mình cậu ấy.
*****
Hôm nay là một ngày đẹp trời.
Trong lớp học yên ắng bỗng náo loạn nhiều hơn khi một hot girl nào đó chuyển đến lớp tôi học.
-Xin chào các bạn. Tôi là Phương Lê.