Cặp Đôi Ngớ Ngẩn

Chương hap 19: Phát hiện


Bạn đang đọc Cặp Đôi Ngớ Ngẩn: Chương hap 19: Phát hiện

Đi biển, bọn con trai với bọn con gái trong lớp đều ăn mặc bikini sẹc xi lây đi. Mỗi tôi thanh niên nghiêm túc.
Phương Lê có nói với tôi , bọn con gái bảo là thật đáng tiếc khi trong dịp thế này mà không được nhìn body của tôi.
Haiz. Nhìn xong để các bạn choáng tập thể à?
***
Duy và tôi không xuống tắm nên rủ nhau xây lâu đài cát. Chúng tôi tạo nên hai công trình dở nhất chưa từng thấy. Xong rồi lại còn chụp ảnh và đăng lên facebook để khoe nữa chứ.
-Ê, thử thuyết trình về cái lâu đài kinh dị của cậu xem nào?
Tôi lấy tay gãi cằm, tỏ ra nguy hiểm, rồi hỏi cậu ấy. (Làm như công trình của tôi đẹp lắm :))))
-Đây là cổng ra vào và tường thành vững chắc…
-Nhìn chả giống..
-Giống!
-Ừ thì giống. Nói tiếp đi!
-Đây là các phòng to nhỏ lớn bé, gồm có phòng chăn ngựa, phòng cho người hầu…bla..blah.. Và đây… phòng hoàng tráng nhất là của đức vua. Chính là tớ…hehhee
-Tự sướng hả ngài? Lâu đài gì là lạ hoắc.

-Sao?
-Sao có phòng đức vua mà không có hoàng hậu, hoàng tử… thế?
-Tớ đã lấy vợ đâu. Nên chả cần! 😀
-Ờ.
-Mà. Chắc tớ ở thế suốt đời không lấy vợ luôn á. Khi đấy, lâu đài của tớ sẽ xây thêm một phòng, cậu sang ở chung nhé!
-Đùa à. Tớ còn phải lấy vợ. Hơi đâu sống cùng với cái thằng không muốn lấy vợ. 😀 :))))
~(Tôi chém gió cũng mạnh miệng ghê. Lấy vợ cơ đấy. hì hè)
– Bạn bè thì một đứa không lấy thì đứa kia cũng thế chứ. Sang vương quốc của tớ đi. Tớ cho cậu chức cận thần. Hê hê
-Còn lâu. Nhìn cái lâu đài của tớ đây, nó cũng hoành tráng nhá.
-Ờ. Thế thôi.
Nghe cậu ấy trả lời câu sau khá buồn buồn. Như mấy lần trước chắc tôi đã đem Lê vào cuộc trò chuyện(Đại loại như “đi mà bảo Lê nhà cậu sang sống với cậu”) Nhưng có lẽ người cậu ấy thích là một ai đó mà tôi cũng không biết nữa chứ không phải Lê. Chỉ biết bây giờ, tôi là người bạn như hình với bóng trong cuộc sống của cậu ấy. Thế là đủ.
Chơi chán, chúng tôi cùng thi chạy dọc trên bãi biển. Chạy như thế giới này chỉ có chúng tôi vậy. Kể ra cậu ấy cũng chạy nhanh kinh. Chân dài mà, tôi chạy theo đứt cả hơi.
-Hừ.. D..ừng…D..ừng… lại cậu ơi…C..hạy mệt ..quá!!!
Chúng tôi nằm bệt trên bãi biển.. Từ xa, một màu ửng hồng của mặt trời lúc xế chiều hiện lên như nằm gọn trên bãi biển…
Đẹp.. Đẹp quá!
Cảm xúc lúc này của tôi thật ấm áp..
-Ê. Cậu bị dị ứng với nước biển thật à?
Duy lên tiếng hỏi tôi.
-Cũng không phải…tại vì….
Tôi vừa dứt câu thì Duy cười lớn khoát nước vào người tôi.
-Hahha. Cậu sợ con gái thấy chứ gì. Bây giờ có mỗi hai đứa mình thôi. Xuống đây chơi đi..
Tôi chạy theo cậu ấy ra xa. Khoát nước lại. Biểu diễn các loại hình chưởng, nội công, khoát nước về phía nhau. Cười đùa thật vui. Giống y chang hai thằng gay…. :)))))

Bất chợt cậu ấy chìm xuống…
-Bảo… Bảo ơi… cứu tớ….!
Tôi thấy cậu ấy chìm dần hốt hoảng lại hụp xuống kéo cậu ấy lên. Ai dè cậu ấy nhấn tôi xuống. Rồi cười lớn một cách khoái chí…
Chúng tôi cười đùa trong làn nước biển.. thật là vui.
Lúc sau, chúng tôi lên bờ để quay về phía chỗ lớp cách đây khá xa . Duy đi trước. Tôi vẫn ở lưng chừng biển và theo sau…
Bất chợt… Tôi có cảm giác ngứa ở chân, cứ như có con gì đó bám vào. Tôi ngụp xuống gỡ nhưng không ra… Rồi tôi như bị chìm xuống… Cố vẫy, cố vẫy nhưng không thể nào ngoi lên được… Tôi không dám gọi Duy… Vị mặn bắt đầu xộc vào mồm mũi… Một màu đen bao trùm…
Tôi vẫn nghe loáng thoáng tiếng Duy
..
-Trò nãy cũ rồi. Tớ vừa chơi sao lại chơi lại… Lên bờ đi..
-Này… Bảo… Thật hay đùa đấy… Bảo…Bảo ..
Bỗng nhiên tôi đi sâu vào một giấc mơ. Nơi đấy thật đẹp, hình như là thiên đường. Tôi đã nhìn thấy bà tôi phúc hậu mỉm cười, bà cầm tay tôi đưa tôi đi xem những cảnh đẹp nơi đây.
Bà luôn là người yêu thương tôi nhất.
-Bà ơi, cháu nhớ bà lắm.
-Ta cũng thế!
-Bà ơi, ở đây có thể quên tất cả mọi thứ à bà?
-Đúng vậy. Cháu có thể quên những gì cháu muốn…

-Kể cả tình cảm dành ột ai đó?
-Đúng… Nhưng cháu có thực sự muốn quên không?
-Cháu…
-Hãy làm theo con tim mách bảo. Cháu còn trẻ. Đừng cố gắng quên đi điều gì mà hãy lưu giữ nó ở nơi mà nó thuộc về….
-Bà ơi… Bà đi đâu rồi… Hãy nói cho cháu biết cháu phải làm sao…?
*****
Tôi thoáng mở mắt tỉnh dậy và thấy le lói khuôn mặt Duy đang lo lắng nhìn tôi. Vị mặn chát của nước biển hòa quyện với một hơi ấm đầu môi vẫn còn đọng lại trong miệng tôi…
-Cậu tỉnh rồi à? Chúng ta đi về thôi…
Duy cõng tôi trên vai đi dọc theo phía bờ biển để quay về.
Cậu ấy không nói gì cả… Có lẽ Duy đã biết thân phận thật sự của tôi rồi. Tôi đã quá sơ sẩy.
Tôi cũng không dám nói và dám hỏi điều gì….
****


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.