Đọc truyện Cặp Đôi Lạnh Lùng – Chương 6_Solving Problem
-Ê, DẬY NGAY_ Đột nhiên Phạm Linh Linh hùng hổ chạy đến chỗ Min, giở giọng chanh chua.
Đây là lần thứ 2 trong ngày Min bị gọi dậy lúc đang ngủ. Cô nhíu mày, lộ rõ vẻ ức chế trên mặt.
-Mấy người muốn gì?_ Min khó chịu khi thấy cả lớp nhìn mình bằng ánh mắt khó coi.
-Cậu mang cặp đây.
-Làm gì?
Không để cho Min hiểu rõ, Phạm Linh Linh chộp lấy chiếc ba-lô của Min, dốc ngược hết đồ đạc xuống.
-Làm cái gì vậy?_ Min bực mình trước hành động của Linh Linh.
-Lục đồ cô chứ làm gì? Có phải cô lấy ví của anh Nhật Nam không?
-Gì chứ?_Min nhíu mày tỏ vẻ khó hiểu
-Đừng có trưng cái bộ mặt đấy ra, chẳng phải cô thì ai chứ?
Cả lớp chăm chú nhìn vào từng hành động của Linh Linh và từ ngăn nhỏ nhất của balô, chiếc ví của Nhật Nam được tìm thấy.
Những lời bàn tán bắt đầu xuất hiện.
Những ngón tay chỉ trỏ lên người Min.
Nhưng….người trong cuộc vẫn chưa hiểu gì….
-Đấy, tôi nói có sai đâu, cái này không phải ví của Nhật Nam thì là cái gì chứ_ Linh Linh vừa nói vừa giơ cao chiếc ví lên.
-Đúng là loại nhà nghèo không có lòng tự trọng_ Một giọng nữ vang lên.
-Phải đấy, lúc đầu cứ tưởng thế nào…hoá ra… cũng chỉ thế thôi.
-Bla…bla….
-IM HẾT COI!_ Thiên Ân bực mình quát to.
-Không phải cô ta làm đâu_Nhật Nam im lặng nãy giờ mới lên tiếng, giọng nói đầy uy lực.
-Sao cậu biết_Nguyên Vũ khó hiểu hỏi lại, đây cũng chính là thắc mắc của cả lớp.
Nhật Nam không trả lời, xách balô lên rồi rời khỏi lớp. Sau đó Min và Shin cũng đi ra, mọi người nhìn theo nhưng không biết phải làm gì.
-Không phải Từ Giao làm thì là ai chứ?_Minh Tuấn lên tiếng phá tan bầu không khí ngột ngạt, không quên nháy mắt ám hiệu với Thiên Ân và Nguyên Vũ.
Thiên Ân hiểu ý, làm mặt ngây thơ hỏi:
-À bạn Linh Linh ơi, sao lúc nãy bạn cứ khăng khăng đòi lục đồ của Từ Giao chứ?
-Có phải bạn biết rõ là chiếc ví đó sẽ ở trong balô của bạn ấy?_Nguyên Vũ tiếp.
Linh Linh chột dạ, nói lắp bắp:
-Ơ,…không phải mình…mình….mình…
-Wow, học cùng bạn 1 năm giờ mới biết bạn bị nói lắp đấy. Thật bất ngờ_Thiên Ân.
-Hay hung thủ chính là…._Minh Tuấn mập mờ
-KHÔNG PHẢI MÌNH_Linh Linh hét lên.
-Ơ, Minh Tuấn có nói hung thủ là bạn đâu, sao làm dữ vậy?_Nguyên Vũ hỏi xoáy.
-Ơ, mình…mình đâu có…
Thiên Ân không muốn đôi co với loại người như này nữa, cô chốt một câu cuối cùng, rồi cùng Vũ và Tuấn rời khỏi lớp.
-Bạn tự biết thôi.
Những tiếng xì xào lại bắt đầu xuất hiện.
Nhưng lần nãy không phải Min mà là Linh Linh.
Ánh mắt cô ta dần sắc lại, trong lòng tự nhủ sẽ quyết tâm trả hết mối nhục này.
—————-Tua tua tua———————-
Ngoài sân trường, đang giờ học nên vắng tanh, giờ chỉ còn 2 bóng người.
-Này! Đứng lại_Shin gọi người đi trước mình.
Người ấy dừng lại, ánh mắt tỏ vẻ khó chịu.
Vẫn là anh mở lời trước:
-Có phải Min đấy không?
-Min nào chứ?_Con người đó hỏi lại, ngữ điệu đều đều.
-Đừng dấu anh, em không qua mặt được anh đâu, làm gì có ai có thể vào cái lớp đó với danh nghĩa nhận học bổng chứ, hơn nữa dù em có dùng cái gì làm biến dạng khuôn mặt, đeo contact lens black thay vì red thì mái tóc và dáng người vẫn thế…bla..bla_Shin dùng hàng loạt chứng cứ chứng tỏ con người trước mặt anh chính là em gái anh.
-Ừm, nếu anh nghĩ vậy thì cứ cho là vậy_Min trả lời cụt ngủn, rồi lại bước đi.
-Nhưng anh còn muốn hỏi….này này….em lại đi đâu thế?
-Về nhà mới
-Gì chứ? Em không ở cùng anh sao? Nhà mới em ở đâu?
-Chung cư The Garden Officetel, Mĩ Đình.
-Tại sao em lại ở chung cư chứ?
-Thích
-Tại sao…
-Stop! Say so much!
Min nhanh chóng ngắt lời anh trai và nhanh chóng rời khỏi trường.