Bạn đang đọc Cặp Đôi Lanh Chanh – Chương 4: “Thích thì chìu”
_Trời ơi, sảng khoái quá, trả thù được rồi. Cuộc chiến chưa dừng tại đây đâu. Hãy đợi đấy, đồ âm binh, hot dog.
Nó vui vẻ, sảng khoái trong khi…
_Tức chết đi được mà, cái con nhỏ đanh đá đó. Cô chờ đó, tôi sẽ trả thù.-hắn la lên trong cơn tức giận.
Con Bảo Ngọc với mấy chục đứa con gái khác đã tận mắt chứng kiến mọi việc xảy ra ở căn tin, tụi nó tức muốn trào máu, chạy đi tìm nó và không muốn cho Phong biết vì Phong vốn dĩ không thích chuyện này:
_Này, con kia, mày bị khùng hay sao mà lại nỡ lòng nào để nước bắn dô mặt anh Phong của tao, chiều nay tụi tao hẹn mày ở sân sau trường, mày dám đến không? – Kẻ cầm đầu nói, cô gái đó không ai khác chính là Bảo Ngọc.
_Được thôi, tao sẽ đến, thích thì chìu
Lúc đó, Minh và Lam cũng chứng minh chuyện này, nên cũng tức theo và cũng giai nhập vào cuộc chiến
_Tụi nó tới số rồi, không biết tiền sử của tụi mình, thiệt là … không biết điều tra đối thủ trước khi thách thức gì hết. – Lam nói
_Trời ơi, tụi nó bị son phấn với trai đẹp ăn hết não rồi, còn đâu mà suy nghĩ với điều tra. – nó nói.
*Tiểu sử tụi nó: cả 3 tụi nó đều có đai đen
Sáng hôm sau
Tít…tít..tít
Pặc, tội nghiệp cái đồng hồ xấu số, ngày nào cũng bị nó cho ăn một cú lên đầu.
Vào lớp. trong giờ Văn, cô đang giảng bài, nó ngủ lúc nào không hay. Nó nằm lên cái tên, cái đầu quay qua phía hắn. Hắn nhìn thấy, định mét cô, rùi xựng lại, quay qua nhìn nó:Con nhỏ đanh đá lúc ngủ, mặt nó hiền hơn nhiều, dễ thương thật.nghĩ kĩ thì… con nhỏ đanh đá này là nguời đầu tiên làm những trò này với mình, nó không giống với những đứa con gái khác đặc biệt thật.
Reng…reng…reng
Giờ về đã đến, con Bảo NGọc và gần 20 đứa con gái khác đang chờ nó ở sân sau. (đi đánh nhau gì đâu mà đứa thì cầm hộp phấn, thỏi son, cái gương, ôi thôi tùm lum thứ hết. Còn Minh, Lam và nó thì…tay không)
_Chỉ có ba đứa bây thôi sau, không rủ thêm đồn bọn à! – Bảo Ngọc hống hách la lên.
_Ừ, thì sau. Thôi không nói nhiều nữa, lên đi.
Bùm…Chét…Xeng…Choảng…Bặc…Bum @#^^8*!3)$9
Nữa tiếng sau, bọn con Bảo Ngọc thua hết. 3 đứa tụi nó cười ha hả, con Bảo NGọc không chịu thua, bực mình, lấy khúc cây phía sau lén đánh vào lưng nó lúc ba tụi nó quayđi,võ công thâm hậu cỡ nào đi nữa, nhưng nó vẫn là con gái chân yếu tay mềm, bị một nhát đau đớn như vậy nó lên la một cái thật to, ngã quỵ xuống. Còn MInh và Lam thì vội vàng đỡ nó dậy rồi xả ra một hơn cho con NGọc hưởng. Con Ngọc lúc nãy cũng bị đánh nên cũng hơi đau, mặc kệ nó vẫn cười thật to để chọc tức 3 đứa đó. Bỗng từ đâu, một giọng nói vang lên:Cái cô làm cái quái gì ở đây thế- giọng nói đó không ai khác chính là hắn.
_Anh à, em…em… Tại lần trước ở căn tin, em thấy nó chơi khăm anh nên giờ muốn cho nó một bài học. – Bảo Ngọc lên tiếng.
_Chuyện của tôi, tôi tự giải quyết, các cô chen vào làm gì? Các cô thừa biết rằng tôi ghét nhất là những vụ này. – Hắn quát lên một cách tức giận, rùi quay qua nó, bế nó lên một cái, dẫn nó lên phòng y tế trước sự ngạc nhiên của mọi người và nó cũng không ngoại lệ. Nhưng mà, xui xẻo cái là, hết giờ học nên phòng y tế cũng đóng cửa. Hắn đành cho nó lên xe, nó hỏi:
_Nè, đi đâu thế!
_Đến bệnh viện, phòng y tế đóng của rồi không thấy sao?
_Ờ…
Nó ngồi ngơ ngác nhìn hắn, trong hắn như hai con người hoàn toàn khác nhau. Khôngiống lúc cải nhau với nó tí nào. Nó nhìn hắn mãi, đột nhiên những ánh sáng , hồng léo lên xung quahắn: Gì thế này, sao hắn lại có… Lúc này, nhìn hắn đẹp trrai thật. Không, không đẹp trai tí nào…mình bị gì vậy nhỉ- nó vừa nghĩ, vừa lắc đầu.
_Này, làm gì thế? bị đập vào lưng rồi lên não lun rồi à.
_Cái tên bệnh hoạn tại anh mà tui ra thế này nè. Ây da, đau lưng quá…huhuhu…đau quá…HUHUHU.
_Này, cô làm gì vậy. Mọi người đang nhìn kìa. TUI CHỞ CÔ ĐẾN BỆNH VIỆN RỒI NÈ.
_Phải thanh toán tiền viện phí nữa.
_Cái con nhỏ đanh đá này, không cần cô nói tôi cũng sẽ trả. Hứ.
25 phút sau:
Rẹt…
Bác sĩ bước ra. hắn nhào tới hỏi
_Bác sĩ, con nhỏ đanh đá có bị gì không bác sĩ??
_Không có gì nghiêm trọng lắm, nhưng bị vật đó đập vào hơi mạnh nên cầm phải chăm sóc kĩ lưỡng và uống thuốc điều độ sẽ hết thôi. – bác sĩ cười một cái rồi nói.