Cặp Đôi Cầm Thú

Chương 23: Bạc Trọng Dương


Đọc truyện Cặp Đôi Cầm Thú – Chương 23: Bạc Trọng Dương

Một chiếc váy dài lệch vai màu xanh nhạt xinh đẹp lộ ra chiếc xương quai mảnh khảnh khêu gợi, cả người tỏa ra hơi thở thanh nhã. Phần tay áo từ bả vai rũ xuống cánh tay được cẩn nhiều viên đá lấp lánh vừa lúc che đi vết thương ở tay cô.

Giang Thánh Trác nhìn chăm chú như mất hồn.

Kiều Nhạc Hi cười hỏi, “Đẹp mắt không?”

Giang Thánh Trác huýt gió như mấy anh chàng lưu manh, “Mỹ nữ, rất đẹp”.

Kiều Nhạc Hi bị chọc cười, Giang Thánh Trác lập tức nhìn ra có gì đó không đúng. Kiều Nhạc Hi đi ra cửa đến kệ giày, lúc nay di chuyển mới thấy váy có vẻ quá dài.

Giang Thánh Trác “thu dọn” Tề Gia Dật, cong môi cười một tiếng, “Có cống hiến không?”

Tề Gia Dật bưng mặt, “Có muốn cũng không được!”

Giang Thánh Trác cau mày, môi mỏng khẽ mở, “Tớ nghe nói, cậu ở nước ngoài đặt một chiếc nhẫn, sắp tới chuẩn bị cầu hôn Dư Vãn, cậu nói, nếu như………”

“Câm miệng” – Tề Gia Dật hét lớn, “Tớ đưa!”.

Giang Thánh Trác lộ ra nụ cười thỏa mãn, “Rất tốt”.

“Tại sao lúc ấy tớ không có lòng tự trọng nói cho cậu biết chứ! Cậu đúng là nhà tư bản! Vampire! Đời trước của tớ rốt cuộc đã làm gì để đời này quen biết cậu!” – Tề Gia Dật hết sức tức giận bất bình nói nhỏ, một bên lưu luyến đem một đôi giày cho Kiều Nhạc Hi, “Mỗi lần cậu tới chỗ này cũng giống như châu chấu chuyển đồ vậy”.

Kiều Nhạc Hi nhận lấy còn cố ý sợ hãi than, “Wow! Thật là đẹp! Thật cám ơn cậu, Bảy thêm một”.

Tề Gia Dật tức muốn hộc máu.

Giang Thánh Trác và Kiều Nhạc Hi vui vẻ bỏ đi, Tề Gia Dật mắt rưng rưng nhìn bóng lưng của bọn họ, cắn nát một lớp vôi mỏng trên răng, “Quân tàn ác!”

Đến nhà họ Kiều, thời gian còn sớm, khách mời còn chưa tới, chỉ thấy mấy quầy rượu đang chuẩn bị bày biện.

Kiều Diệp và Kiều Dụ – hai người đứng trước cửa chuẩn bị đón khách, Kiều Nhạc Hi vui vẻ chạy đến, đứng nghiêm túc sau đó cung kính kêu một tiếng, “Anh Cả”.

Kiều Diệp cười nhìn cô gật đầu một cái, sau đó nhìn cô thân mật nắm lấy cánh tay Kiều Dụ thân thiết gọi “Anh Hai”, trong đôi mắt hé ra chút hôm mộ.

Từ nhỏ cô em gái này đối với cậu và ba đều rất mực cung kính nhưng chưa bao giờ đủ thân mật.

Kiều Dụ vỗ vỗ cô, “Ba đang ở phòng sách, mau vào đi”.

Kiều Nhạc Hi bĩu môi, đành phải đi vào nhà.


Kiều Diệp cùng Kiều Dụ liếc nhau, cả hai đều cau mày.

Kiều Dụ nhìn Giang Thánh Trác, “Cậu đi vào trong coi nó đi, đừng để nó làm con thiêu thân gì gì đó”.

Giang Thánh Trác gật đầu chuẩn bị đi, quay đầu lại hỏi một câu, “Bên kia tất cả dàn xếp hết chưa?”

Kiều Dụ khẽ mĩm cười, “Yên tâm đi”

Giang Thánh Trác hiểu ý, liền đi theo.

Kiều Nhạc Hi lên lầu hai, cửa phòng sách mở, cô thò đầu vào nhìn, Kiều Bách Viễn đang đứng sau bàn viết chữ, cô do dự, Giang Thánh Trác bất ngờ đẩy cô từ phía sau, Kiều Nhạc Hi bị đẩy vào phòng lảo đảo muốn ngã sau đó mới đứng vững. Lần nữa ngẩng đầu lên nhìn thấy ông còn chưa ngẩng đầu lên, còn say mê viết chữ.

Kiều Nhạc Hi ho nhẹ một tiếng, đem quà tặng trong tay để lên bàn, hơi mất tự nhiên mở miệng, “Ba, sinh nhật vui vẻ!”

Ba Kiều ánh mắt rất nhanh lướt qua đôi bàn tay kia, giọng nói trong trẻo lạnh lùng vang lên, “Để đó đi”.

Sau đó cũng không nói gì nữa, Kiều Nhạc Hi có chút lúng túng, hồi lâu ba Kiều mới mở miệng hỏi, “Cánh tay thế nào rồi?”

Thật ra thì đã đỡ hơn nhiều rồi, không nhìn kỹ sẽ không nhận ra, cô không tin là ông nhìn thấy được, chắn chắn là nghe từ đâu nên mới hỏi cô, cô cũng không tiện nói dối.

“Dạ……….”

Kiều Bách Viễn dường như không chút để ý vẫn chăm chú viết chữ, nói, “Ba trước đây đã nói với con, con quá đặt nặng tình cảm, trọng tình cảm cũng không phải không tốt nhưng phải coi người kia là ai có đáng giá hay không”.

Kiều Nhạc Hi chợt cười lạnh, “Đúng vậy, tôi không phải là người bạc tình như ông”.

Tay cầm bút của ông hơi chậm lại, “Nếu không có gì thì ra ngoài đi”.

Kiều Nhạc Hi cũng không quay đầu đi ra khỏi phòng sách.

Giang Thánh Trác đứng ở bên ngoài chờ cô, nhìn cô ra liền hỏi, “Như thế nào?”

Kiều Nhạc Hi tức giận, “Có thể thế nào, còn không phải như vậy! Nói chuyện với tớ giống như họp không bằng. Bệnh nghề nghiệp!”

Mấy lời cuối giọng hơi lớn, giống như cố ý nói cho người trong phòng nghe thấy.

Hai người vừa chuẩn bị xuống lầu, Giang Thánh Trác đi vài bước mới phát hiện Kiều Nhạc Hi không đi theo, vừa quay đầu nhìn thấy cô còn đang đứng ở cầu thang nhìn về căn phòng cuối hành lang đến ngẩng người, hơi mím môi.


Cô đứng ở đó, vẻ mặt rõ ràng không biểu hiện gì nhưng Giang Thánh TRác lại cảm giác được cô đang đau lòng, cô đơn cùng sợ hãi, loại cảm xúc đó ngày thường bị cô ẩn dấu rất tốt nên không biểu hiện ra.

Cậu quay lưng về phía cô, làm bộ như cái gì cũng chưa thấy, cố ý nhẹ giọng lên tiếng, “Xảo Nhạc Tư, đi thôi”.

Kiều Nhạc Hi nhìn cậu một cái, lại quay đầu nhìn lại căn phòng kia, trên mặt lần nữa nở nụ cười, “Tới đây”.

Hai người từ trên lầu đi xuống, không ít khách mời đã tới. Giang Thánh Trác bị kéo đi nói chuyện, Kiều Nhạc Hi đứng giữa hai anh trai chào đón khách.

Trong chốc lát, Kiều Nhạc Hi cảm thấy chán, xoa xoa khuôn mặt cười đến mức cứng ngắc, “Anh Cả, anh Hai, em có thể đi nghỉ chút không?”

Kiều Diệp và Kiều Dụ từ lâu đã quen với mấy trường hợp này, nhìn lại khuôn mặt như ăn khổ qua của cô mới biết cô bị mệt.

Kiều Dụ vỗ vỗ bả vai cô, “Đi nghỉ đi, chỗ này có anh Cả với anh là được. Lát nữa toàn món em thích ăn, ba cố ý chọn đó”.

Kiều Nhạc Hi biết là cậu cố ý muốn xoa dịu mối quan hệ giữa cô và ba, phối hợp cười cười.

Kiều Nhạc Hi mới vừa đặt mông ngồi xuống ghế sô pha liền thấy Giang Thánh Trác giơ nửa ly rượu vang đỏ đang đi tới bên này. Dọc đường đi có người chào hỏi cậu, cậu cũng cười yếu ớt chào lại, thỉnh thoảng còn tán gẫu vài câu, nhìn qua cứ tưởng đề tài của đối phương làm cậu cảm thấy hứng thú.

Khi đến bên cột không ai chú ý, luôn mặt liền ỉu xìu, mệt mỏi ngồi bên cạnh cô.

Kiều Nhạc Hi không nhịn được chế nhạo cậu, “Thế nào, mặt nạ da người không giữ được nữa à?”

Giang Thánh Trác nới lỏng cổ áo, thở phào nhẹ nhõm, “Sớm đã không giữ nổi rồi, nếu là tiệc mừng thọ của ba tớ, tớ cũng không thèm làm”.

“Đúng rồi, mới vừa rồi tớ nhìn thấy Giang Niệm Nhất, dáng vẻ ngày càng đáng yêu”.

“Cũng ngày càng cậy mạnh”.

Giang Thánh Trác cùng với Kiều Nhạc Hi ngồi trên sô pha phía sau quầy bar trong góc tường nói chuyện phiếm, giữa ghế sô pha và quầy bar là một cây cột lớn, rất bí ẩn, bên ngoài nhìn vào không thấy.

“Bí thư Kiều gần đây ngược lại con đường thăng quan tiến chức mở rộng”.

“Hai đứa con trai cũng một bước lên mây, con gái lại xinh đẹp hiểu chuyện, như vậy có thể không mở rộng đường thăng quan tiến chức sao?”

Mấy người đàn ông uống rượu cũng tán gẫu vài câu.


“Haiz, mới vừa rồi cậu Trần vây quanh là ai vậy? Tôi chưa bao giờ thấy cậu ta ra mặt ân cần như vậy” – Một người trẻ tuổi nói.

“Cháu trai nhà họ Giang đó, vậy mà cậu còn không biết?”

“À, danh tiếng đào hoa của cậu ta tôi thật sự có nghe, mới vừa liếc mắt nhìn, cũng biết chỉ là một kẻ phá của”.

Mấy tiếng cười nhỏ vang lên, giống như chê cười lời nói của người vừa rồi ngu ngốc, “Người ta có tư cách, người ta có lai lịch thế nào? Từ ông nội đến cha, anh trai, còn có quan hệ bên mẹ cậu ta, cậu nghĩ cậu có thể so được à?”

Người trẻ tuổi chần chừ một chút, “Nói như vậy, dựa vào hơi gia đình thì trụ được bao lâu?”

“Thật ra thì cũng không hẳn, trừ những thứ này ra, giá trị của cậu ta cũng không thấp, Hoa Đình mấy năm nay cũng không thể xem thường”.

“Há, đây là còn không phải dựa vào gia cảnh nhà họ Giang! Nếu cậu ta không phải họ Giang có thể có ngày hôm nay sao?”

“…………..”

Hai người lặng lẽ nghe, Kiều Nhạc Hi chợt đá đá Giang Thánh Trác, “Haiz, Giang Bươm Bướm à, bọn họ nói cậu là tên phá của kìa”.

Giang Thánh Trác không để ý vẫn yên lặng ngồi, toàn thân tản mát ra loại khí thế cao ngạo tự nhiên vốn có, nâng chén lên miệng, không thèm để ý chút nào nói, “Ừ, bọn họ sao lại không khen tớ lớn lên đẹp trai thế nào, thiệt là! Hôm nào phải làm cho bọn họ nhìn rõ mới được”.

Kiều Nhạc Hi trợn mắt nhìn, làm ơn đi cái này không phải là trọng điểm?!!

“Cậu ta coi vậy chưa chắn đơn giản như vậy” – Một câu nói trong trẻo nhẹ nhàng, âm thanh ôn hòa.

Kiều Nhạc Hi bị tiếng nói này hấp dẫn, thò người nhìn sang liền thấy người đàn ông ngồi trong góc quầy bar.

Hé ra khuôn mặt tuấn tú, ngũ quan sâu sắc, cảm xúc chỉnh thể rất mạnh, một thân tây đen, cả người tỏa ra hơi thở bức người.

Kiều Nhạc Hi nhìn lại mấy lần mới đánh giá, “Người này ngược lại biết “xem hàng” đó”.

Giang Thánh Trác đang híp mắt cũng nhìn sang hướng đó, bỗng nhiên cất giọng, “Trọng Dương!”

Người đàn ông quả nhiên ngẩng đầu nhìn qua, Giang Thánh Trác cũng nâng mặt lên kêu, “Ở đây!”

Cậu ta đi vài bước mới phát hiện tiếng nói vang ra từ phía sau cây cột, cười cười đến gần còn cho Giang Thánh Trác một đấm coi như chào hỏi.

“Ngược lại cậu lại tìm nơi yên tĩnh à!”

Giang Thánh Trác không còn vẻ mệt mỏi vừa rồi, tinh thần phấn chấn đứng lên tán gẫu, “Nhìn đám người bên ngoài thật là phiền!”

“Ừ, Giang Thánh Trác luôn luôn làm theo ý mình không để ý chuyện vặt vãnh”.

“Được rồi, cậu cũng đừng cười nhạo tớ. Trở về lúc nào thế?”


“Mới về được mấy ngày, hôm nay bị ông già gọi cú điện thoại bắt làm nhiệm vụ”.

Kiều Nhạc Hi nhìn gương mặt này cảm thấy có chút quen thuộc, nhưng nghĩ thế nào cũng nghĩ không ra, theo lý thuyết mà nói thì mình không quen biết người này.

Giang Thánh Trác nhìn vẻ mặt phức tạp của cô liền cười hỏi, “Thế nào? Không nhớ rõ?”

Kiều Nhạc Hi ngẩng đầu muốn nhìn rõ một chút gương mặt trước mắt, ai ngờ người kia cũng cười yếu ớt nhìn chằm chằm cô, cô có chút ngượng ngùng, “Nhìn thấy hơi quen mặt…….”

Giang Thánh Trác cười lớn, “Bạc Trọng Dương, năm đó ba cậu ta bị điều đến Nam Phương nên cả nhà cậu ta cũng đi theo, cậu còn lôi kéo tay người ta không buông. Không nhớ chút nào sao?”

Đối với chuyện này Kiều Nhạc Hi không có chút ấn tượng nào, cô rất nghi ngờ đây là câu chuyện Giang Thánh Trác tự bịa ra nhưng nhìn vẻ mặt Bạc Trọng Dương không giống giả, cô lắc đầu một cái, “Thật không nhớ rõ”.

“Cũng khó trách” – Bạc Trọng Dương mở miệng thay cô giải vây, “Năm đó lúc tớ chuyển đi mọi người còn nhỏ tuổi, năm đó khi chúng ta lần đầu tiên gặp nhau ở Mỹ không phải cậu cũng không nhận ra sao? Nếu không phải vừa rồi nghe cậu giới thiệu tớ cũng không nghĩ em gái Kiều Dụ trông thế này đâu”.

Được người ta khen mấy câu, lòng Kiều Nhạc Hi vui như mở hội. Mang theo thói quen luôn bị Giang Thánh Trác đả kích nên vừa nghe người khác khen mình cô ngay lập tức vui vẻ, trong lòng cảm tình dành cho anh chàng đẹp trai trước mặt tăng lên mấy lần.

“Nhạc Hi bây giờ làm gì?” – Bạc Trọng Dương không dấu vết sửa lại cách gọi.

Kiều Nhạc Hi dịu dàng tươi cười, đang muốn trả lời liền bị câu nói của Giang Thánh Trác ném ra ngoài.

“Cô ấy? Làm việc ở công trình, cũng tương tự như kiến trúc sư”.

Trong cơn giận dữ, Kiều Nhạc Hi không muốn phá vỡ hình tượng chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi kêu tên của cậu, “Giang Thánh TRác!”

Giang Thánh Trác đưa khuôn mặt đáng ăn đòn ra tươi cười, mở to mắt vô tội hỏi lại, “Làm gì?”

Kiều Nhạc Hi dịu dàng cười một tiếng, dùng ánh mắt chăm chú cảnh cáo cậu.

Giang Thánh TRác không có vẻ nào nhận được “thông điệp”, cà lơ phất phơ bắt đầu hủy đi hình tượng của cô.

“Xảo Nhạc Tư, cậu không dám đem gương mặt giương nanh múa vuốt thể hiện trước mặt người khác?”

Kiều Nhạc Hi hít sâu một hơi, “Giang Bươm Bướm, tớ lòng dạ (bộ ngực) rộng lớn, không chấp nhặt chuyện vặt vãnh với cậu”

Giang Thánh TRác gật đầu liên tục, “À, bộ ngực rộng lớn, rất lớn sao?”

Kiều Nhạc Hi bị bức đến mức phải hiện nguyên hình, hung tợn nhìn chằm chằm cậu, “Cậu căm miệng! Tớ không cùng “tên cầm thú ba chân” nói chuyện!”.

Giang Thánh Trác bị nội thương, “Cậu!”.

Kiều Nhạc Hi vẻ mặt đắc ý, nghiêng đầu khiêu khích, “Thế nào? Không phục?”

Giang Thánh Trác cứng họng, “Xem như cậu giỏi!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.