Bạn đang đọc Cặp Đôi Băng Tuyết: Chương 7
Buổi sáng mùa thu, thời tiết se lạnh. Cây cối bắt đầu rụng lá. An vẫn ngồi bàn trong góc ở canteen, vẫn cốc capuchino ấm nóng, vẫn cuốn tiểu thuyết đọc hơn một nửa, vẫn chiếc headphone trắng gắn hai bên tai. Ánh mặt trời yếu ớt chiếu tia nắng vàng nhạt lên cuốn tiểu thuyết, khẽ vuốt ve làn da trắng mịn như ngọc trai của An.
Bỗng canteen rộ lên tiếng gào thét nhưng nó không có vẻ gì sợ hãi mà là vui sướng. An khẽ nhíu mày. Dù cô đeo headphone nhưng luôn để mức loa bình thường, vẫn có thể nghe thấy xung quanh. An rời mắt khỏi trang sách, đôi mắt bạc đưa qua nơi mà cả trăm con mắt đang nhìn chăm chú. Nhìn thấy rồi thì An vội vàng cúi mặt xuống, tháo dây buộc tóc ra, xõa tóc che hết phần nghiêng khuôn mặt. Bởi vì chỗ trung tâm của sự chú ý là một chàng trai và một cô gái. Chàng trai cao ráo, làn da trắng như men sứ, khuôn mặt hoàn mĩ như tượng tạc từ những nghệ nhân nổi tiếng. Mái tóc đen nhánh bồng bềnh, mềm mại làm người ta muốn chạm vào. Đôi mắt nâu lạnh lùng. Đôi mày nhẽ nhíu lại khó chịu. Chiếc khuyên tai chim ưng bên tai trái phát ra ánh bạc yêu ớt. Dù mặc áo khoác đồng phục hơi thùng không hề tôn dáng nhưng xung quanh anh ta như tỏa ra vầng hào quang sáng chói, người người ngưỡng mộ. Không ai khác chính là nhân vật chính tối hôm đó An đã gặp – Quân. Bên cạnh cậu là cô gái dịu dàng như ánh trăng, êm đềm như nước mùa thu. Khí chất thanh nhã, nụ cười nhẹ nhàng như làn gió xuân, mái tóc nâu hạt dẻ hơi xoăn làm cô có phần quý phái – Người đó An càng quen hơn. Đó là Đặng Mai Anh. Về phần Quân, An không mấy ngạc nhiên khi gặp ở đây. Chỉ mong anh ta sẽ vờ như không biết cô. Còn Mai Anh, An hoàn toàn không biết cô cũng học ở đây.
Quân nhíu mày khó chịu. Cậu ghét mấy cô nàng hám trai này. Nhìn cậu chằm chằm đã đủ khó chịu rồi lại còn hò hét kiểu này làm cơn giận của cậu lên đến đỉnh. Giọng nói trầm lạnh lẽo vang lên mang theo gió Nam cực thổi vào canteen:
– Các người! Hét đủ chưa?
Chỉ câu đó thôi, mọi người liền im bặt, không một tiếng động. Đến việc hít thở nó cũng không còn thoải mái nữa. Quân đảo mắt quanh canteen xem còn chỗ trống không. Cậu vốn từ trước đến giờ chưa bao giờ vào canteen ăn sáng nhưng hai tuần nay lại rất tích cực xuống canteen vì cậu nghĩ “người ấy” có thể sẽ đến cái nơi đông nhất mọi thời đại này. Mắt cậu liền dừng lại tại chỗ một cô gái kỳ lạ đang ngồi. Nếu cậu nhìn không nhầm thì ban nãy cô gái cúi đầu xuống rồi thả tóc ra. Cô là người duy nhất trong canteen này không hề quan tâm đến sự tồn tại của cậu. Quân tò mò, có gì đó thôi thúc sự tò mò của cậu.
Quân từng bước, từng bước lại gần cái bàn biệt lập ấy. Mai Anh ngơ nhác nhìn hành động kỳ lạ của cậu, cả canteen theo dõi từng gót giày của cậu, trống ngực An càng dồn đập theo từng tiếng giày của cậu.
Đến cạnh bàn, Quân nhìn xuống cô gái đang cúi đầu đó. Vẻ mặt kiêu ngạo, giọng nói lạnh lùng:
– Ngẩng mặt lên!
Một câu ra lệnh. Mọi người trong canteen nín thở. Họ không hiểu Quân đang làm cái gì nữa.
Nghe câu ra lệnh đó, An bực tức. Suy cho cùng tại sao cô lại không muốn Quân nhận ra mình? Tại sao cô lại là người trốn tránh còn làm cái hành động kỳ cục như người dân hiền lành sợ vị vua hung bạo như thế? Trên tất cả, An ghét cái thái độ đó. Dù không nhìn Quân nhưng An cảm nhận được ánh mắt cậu nhìn cô như nhìn kẻ dưới mình như thế.
An từ từ ngẩng đầu lên, đôi mắt bạc lạnh lẽo nhìn thẳng vào đôi mắt nâu lạnh lùng, giọng nói trong trẻo vang lên:
– Anh nhìn kỹ chưa? Lần sau nói có chủ ngữ rõ ràng chút!
– Linh An….. – Ngây người ra 10 giây, Quân đã mong chờ “người ấy” hai tuần cuối cùng cậu cũng đợi thấy rồi.
– Vẫn còn nhớ tên tôi sao? – An nói, bên khóe môi nhếch lên nụ cười như có như không
Quân nhanh chóng trở lại trạng thái ban đầu, chỉ có điều, ánh mắt lạnh lẽo lấp lánh ý cười không chút che đậy, nét mặt lạnh lùng đã xuất hiện nụ cười mỉm hiền lành.
– Làm sao quên được em chứ, tiểu……. – vế sau “tiểu thư tập đoàn J.A.M” còn chưa phóng hết ra thì bàn tay nhỏ nhắn, trắng trẻo đã kịp thời ngăn lại bằng cách nhào vào bịt miệng Quân.
Quân có chút ngỡ ngàng nhưng mắt vẫn còn nét cười pha chút đùa giỡn. Mọi người trong canteen còn chưa hết ngỡ ngàng vì nét mặt thần tượng của họ thay đổi 90 độ khi thấy cô gái vô danh thì đã bị hành động của cô gái kia làm cho điên tiết.
Mai Anh cũng hơi ngạc nhiên nhưng nhanh chóng bình tĩnh, tiến lại gần An, trên môi nở nụ cười dịu dàng như gió mùa xuân:
– Linh An, lâu rồi không gặp.
An bỏ tay ra khỏi Quân, đứng thẳng người, gật đầu nhẹ:
– Lâu rồi không gặp, Mai Anh!
– Hai người biết nhau sao? – Quân tròn mắt nhìn An.
Mai Anh hơi khó chịu nhưng vẫn nhẹ nhàng đáp:
– Bọn em quen nhau khi ở bên Mĩ.
– Mĩ? – Giờ thì Quân cũng chịu nhìn Mai Anh, nheo mắt hỏi.
– Chuyện dài lắm, kể sau! Mà An, chị chẳng bảo gọi chị là chị Mai còn gì. – Mai Anh nhìn An vẻ hờn dỗi.
– Không thích, còn nữa goi em là Linh An.
– Rồi rồi! Lần nào cũng câu cũ rích ấy.
Thế là ba người ngồi cùng bàn, Mai Anh nói đủ thứ, huyên thuyên trên trời dưới đất. An chỉ hờ hững đáp mấy câu rồi lại đọc sách. Quân thì đến chuyện về An còn hứng thứ chăm chú nghe, còn những chuyện khác cậu không quan tâm. Bỗng Mai Anh thấy mình lẻ loi giữa đám người thuộc Băng Quốc này. Canteen tha hồ đoán già đoán non về quan hệ của ba người. Dù không ai bảo ai nhưng tất cả ngầm nhất trí cho An sống không nổi ở trường này.
Bắt đầu từ hôm đó cuộc sống học đường của An bước sang trang khác. Lệch hẳn đi với dự tính ban đầu của cô. Đầu tiên là bức thư ngắn thôi nhưng lời đe dọa chiếm thiểu số, chửi chiếm đa số. Thứ hai là một hộp “quà” đầy gián. Thứ ba là con chuột giả trong ngăn bàn. Thứ tư là những cái ngáng chân giữa hành lang nhưng thâm nhất là cái ngáng ở cầu thang. Rất rất nhiều “sự kiện” nữa làm An bắt đầu thấy ngôi trường này…….thú vị hơn. Trước đây, từ khi còn tiểu học An đã bị bạn bè xa lánh. Luôn chịu những lời đố kỵ, những ánh mắt ghen ghét nhưng lại không phải chịu những hành động tảy chay này. Lúc đó, An rất lạc quan. Dù không ai chơi cùng nhưng cô luôn cười. Nhưng lên cấp 2, tính cách cô thay đổi hoàn toàn……..
*****
Ba người Quân, Quang và Huy thì luôn bị An “đuổi” đi nhưng càng như thế họ càng bám An. Hôm nay, An thấy thời tiết sao mà đẹp thế mặc dù trời âm u nhưng không rơi nổi một hạt mưa. Lí do chính là Quang nghỉ học, Huy bị đình chỉ từ hôm qua còn Quân thì bị Mai Anh kéo đi đâu đó. Tóm lại là không có ai lẽo đẽo theo cô cả.
An trong canteen ngồi cái bàn thân thuộc, nhâm nhi cốc capuchino còn nghi ngút khói, mắt lướt trên các dòng chữ, bên tai là chiếc headphone trắng. An đang chìm vào thế giới riêng giữa nơi ồn ào, chật chội này. Bỗng có người đập bàn cô. Không giống như lần Quang đập, lực rất mạnh như muốn bổ đôi cái bàn. Cốc capuchino còn đầy trào ra đĩa kê. Mọi người đồng loạt quay mặt về nơi ba ngày trước là trung tâm toàn canteen. An nhíu mày, rời trang sách, ngẩng lên nhìn rồi từ từ cúi đầu xuống đọc tiếp:
– Ê! Câm à? – Giọng điệu có phần chua ngoa phát ra từ miệng một cô gái khá xinh đẹp. Dù khuôn mặt tròn nhưng các nét đều rất rõ ràng.
– …………..
– Câm thật rồi à? Hay sợ quá không nói được.
An lại từ từ ngẩng đầu lên, bỏ một tai nghe ra, đôi mắt bạc trong veo chiếu thẳng vào đôi mắt nâu của cô nàng, giọng rất bình tĩnh:
– Cô nói nhỏ chút! Vì cô mà bài hát hay đến mấy cũng khiến người ta đau đầu.
– Hừ! – Cô nàng nhếch mép – Âm nhạc không dành cho loại người đê tiện như mày!
– Đê tiện? Tôi không nghĩ cũng có người lại tự chửi mình bằng các giọng ngoa ngoắt như thế!
Nhiều người trong canteen dù không thích An những cũng phải gật gù công nhận rồi nín cười.
– Mày……! – Cô nàng giận dữ, vài vạch đen nó kéo dài trên mặt nhưng nhanh chóng nở nụ cười nửa miệng – Đi theo tao!
– Không! Cô không biết có câu “Trời đánh tránh miếng ăn” sao? Tôi còn chưa uống hết.
An cầm cốc capuchino đã trào ra đến nửa, chậm rãi đưa lên miệng. Chưa kịp chạm môi thì đã bị cô nàng kia giật lấy, đổ thẳng xuống đất. Chất lỏng màu nâu sữa còn vương khói tiếp đất với độ cao 1 mét 71 nên bắn khá mạnh. Dính một ít vào chân An.
– Uống xong rồi! Đi được chưa?
An nhún vai, đi ra ngoài.
*****
Trên sân thượng, gió vi vu thổi, có hai cô gái đứng đối diện nhau. Một người mang bộ mặt lạnh như tiền, mái tóc buộc đuôi ngựa khẽ bay theo gió. Một người mang bộ mặt khinh khỉnh, kiêu ngạo, nụ cười không thể gian hơn.
– Nói đi!
– Tránh xa ba hotboy ra!
– Thế thôi à?
– Đúng, chỉ thế thôi!
– Thật tốn thời gian quá!
An cười khẩy, toan đi thì một lũ con gái chặn trước:
– Muốn đi? Qua bọn nó đã!
– Quả thật rất giống những gì mày vừa nói trong canteen. Đê tiện! – Một bên khóe môi của An nhếch lên ngày càng đậm.
– Ha! Tao chưa bao giờ nhận mình là quân tử.
– Vậy thì nhanh lên! Sắp vào học rồi!
– Được! Thế hình thức thế nào?
An mỉa mai nói:
– Đã không phải quân tử thì quan trọng hình thức làm gì? Tao có chọn thế nào cũng đâu có được như ý.
– Thông minh! Đã thế thì…BỌN MÀY XỬ ĐẸP NÓ!
Thế là trên sân thượng xảy ra một trận chiến. Một đấu mười và còn một cô gái đứng ngoài nở nụ cuời làm cho gương mặt xinh đẹp trở nên biến chất. Thế nhưng, khuôn mặt đó không cười lâu được. Nét mặt dần chuyển sang kinh ngạc cuối cùng là sợ hãi khi lần lượt từng người một ngã xuống không dậy được. Cô nàng đã quan sát, các đòn chân mà An ra rất nhanh, lực lại rất mạnh nhưng không hề thở dốc. Cô gái này rất mạnh.
– Mày….mày..! – Cô nàng lắp bắp không thành tiếng, mặt đã chuyển sang màu xám từ bao giờ.
An đứng thẳng người, liếc nhìn bảng tên trên ngực áo cô nàng. Giờ mới để ý là cô ta chưa vào Đoàn. Một bên khóe môi khẽ nhếch, giọng mỉa mai:
– Hà Mai Linh, tao quên không nói với mày là cả trai lẫn gái tao không bao giờ nương tay đâu! Mà cái này cũng đau đấy! – An giơ cánh tay trái có vết bầm mờ và ống tay phải có vết bầm tím ra.
Trống vào lớp vang lên, An khẽ cười hiền:
– Vào lớp rồi! Đi trước đây!
Khi An khuất dạng, Linh ngồi thụp xuống nên đất đầy bụi bẩn, đôi môi hơi run rẩy. Cô nhìn đồng hồ. An chính xác đã hạ tất cả trong vòng 7 phút.
An xuống lớp liền lấy áo khoác mặc vào để che vết bầm. Về đến nhà, mấy cái che đậy kiểu đấy thật không qua được mắt bố cô.
Ông Minh đang xem phim, thấy An về lại mặc áo khoác liền hỏi:
– An, sao trời nóng vậy mà con mặc áo khoác? Không tốt đâu. Nhỡ mồ hôi ngấm ngược lại thì sao?
– Không, con thấy lạnh.
Ông Minh nghi hoặc nhìn An:
– Đúng là lúc sáng hơi lạnh nhưng giờ thì nóng lắm rồi! Lại đây!
An tiến đến thì ông Minh vỗ vỗ vào phần ghế sofa trống bên cạch. Nhưng An lại ngồi xuống ghế đối diện:
– Con ngồi đây được rồi! – An sợ ngồi cạnh bố, ông sẽ nhận ra hơi nóng từ cô tỏa ra. Cô không muốn bố lo lắng.
Ông Minh đan hai tay vào nhau, chống lên đùi, nhìn An dò xét. Lúc sau, ông thở dài:
– Cởi áo khoác ra để bố xem vết thương có nặng không?
An đang định nói thì bị ông Minh ngắt lời:
– Đừng chối! Trán con có mồ hôi rồi kìa! Con chịu nóng không giỏi!
An đành cởi áo khoác. Quần áo cô hơi nhăn nhúm nhưng không sao cả. Chỉ có hai cánh tay xuất hiện vết bầm tím.
– Sang đây! – Ông Minh nói giọng đau xót. Xem xét vết bầm, ông dịu dàng hỏi – Đau lắm không?
– Cũng bình thường thôi!
– Con lúc nào cũng bình thường!
Ông bất lực nhìn An rồi gọi cô Vân (quản gia):
– Dạ? – Cô Vân chạy ra.
– Cô lấy một túi đá cho tôi.
– Vâng! – Cô Vân cúi đầu đi vào bếp. Trước khi đi còn nhìn An xót xa.
– Lần này thì con đánh nhau với ai thế? – Ông Minh vừa chườm đá cho An vừa dịu dàng hỏi.
– Lũ nữ sinh óc lợn! – An chán nản nói.
Ông Minh cười:
– Vì?
– Đánh ghen!
– Đánh ghen?
– Con không muốn nói nữa. Cái lý do nghe phát bực.
– Thế có ai đổ máu không?
– Bố biết mà con không bao giờ đánh con gái đến đổ máu. Nhưng con quên mất không đưa tiền cho chúng nó đi bệnh viện.
Ông Minh khựng lại một lúc rồi bảo An lên phòng còn ông vào thư phòng. Bỗng chốc ông trở lên lạnh lùng. Đôi mắt đen thâm trầm lạnh lẽo làm người hầu sợ hãi. Riêng cô Vân, cô hiểu mỗi lần ông Minh trở nên như vậy là lúc ai đó động vào thứ quan trọng với ông.
Ông Minh biết cái khái niệm “Không bao giờ đánh con gái đến đổ máu” là ai truyền lại cho An. Đó là vợ ông – bà Hoàng Ánh Nguyệt.
Bà Nguyệt là người Việt gốc Anh tên thật là Jennifer Snow. Bố mẹ bà là đều là người Anh nhưng bà được thừa hưởng một chút nét Trung Hoa từ bà ngoại bà. Sau này khi yêu và cưới ông Minh thì sử dụng tên Việt là Ánh Nguyệt và lấy theo họ ông Minh. Trước đây An từng thắc mắc là tại sao bố mẹ lại cùng họ thì bà Nguyệt trêu là họ từng là anh em. An sửng sốt vì tuy còn bé nhưng An hiểu như thế là trái với luân thường đạo lý. Cái đó người ta gọi là loạn luân. Khi nhìn vẻ mặt của An, bà Nguyệt không khỏi bật cười rồi lại giải thích với An. Còn ông Minh thì giận bà cả ngày trời. Bà Nguyệt rất giỏi về võ thuật và âm nhạc. Bà là huyền thoại của Teakwondo thế giới. Bà đã từng dạy An và cô cũng học rất nhanh nhưng vì một lần theo phản xạ mà An đả thương một bạn nên từ đó cô không học nữa. Về âm nhạc thì bà có giọng hát cực hay, khả năng cảm thụ cực tốt và tiếng violin của bà trên cả tuyệt vời. An chính là kết tinh tình yêu của hai con người thông minh tuyệt đỉnh. Được thừa hưởng từ họ những khả năng tuyệt vời. Nhưng những thứ người khác đều mơ ước ấy lại làm cho An thấy khó thở.
An của ông từ bé cái tên đã kèm theo cái danh thiên tài. Hơn một tuổi An đã nói lưu loát, bốn tuổi có thể đọc sách cũng có thể nói mấy câu đàm thoại đơn giản tiếng Anh và Nhật. Bảy tuổi An thành thạo tiếng Anh. Tám tuổi thành thạo tiếng Nhật. Đặc biệt An có thể đọc cuốn sách gần 500 trang trong vòng hai tiếng và nhớ nội dung cuốn sách đó. Vì thế An bị bạn bè xa lánh từ khi còn bé. Họ thấy tự ti khi đứng cạnh An. Nhiều phụ huynh đem An so sánh với con họ làm chúng ghen ghét, đố kỵ với cô. Dù như thế nhưng An vẫn luôn cười – nụ cười đẹp như thiên thần và vào sinh nhật thứ 12 nụ cười đó không còn hiện trên gương mặt ấy nữa….
*****
Vừa vào phòng, An đã nằm lăn ra giường. Bỗng nhiên cô nhớ mẹ quá. Nhớ cả Dũng nữa. An chìm dần vào giấc ngủ.
Buổi chiều vàng nắng gắt. Một cô bé đi một mình trên con đường vắng vẻ, chiếc bóng cô đơn đổ dài trên vỉa hè.
“Bịch”
Có ai đó đâm vào cô bé. Và ai đó che cho cô khỏi ánh nắng mặt trời. Từ từ ngẩng đầu lên, khuôn mặt một bé trai dần hiện ra. Một khuôn mặt non nớt, đẹp như thiên sứ nhỏ. Những sợi tóc đen nhuốm màu nắng khẽ bay theo cơn gió nóng vừa thổi qua. Cậu nhìn cô bé nở nụ cười, đưa một tay ra, nhẹ nhàng hỏi:
– Cậu không sao chứ?
– Không sao, cảm ơn! – An đưa tay ra nắm lấy bàn tay đang ở giữa không trung. Lúc đó, như có dòng điện chạy qua người An.
– Cậu tên gì? Tớ là Dũng. Tớ mới chuyển đến đây!
– Thảo nào chưa gặp cậu bao giờ. Tớ là An.
– Mắt cậu màu bạc?
– Ừ! – An cười nhạt – Cậu có sợ không?
– Sợ? Tại sao? – Dũng tròn xoe mắt hỏi.
– Không có gì! Nhà tớ đằng kia! – An chỉ vào ngôi biệt thự to đến mức không có ngôi nhà nào khác ở xung quanh.
– Ồ! Nhà cậu to thật đấy. Nhà tớ chỉ bằng một góc nhà cậu thôi. Nhà cậu có vườn chứ?
– Ừ có!
– Cậu học trường nào thế?
– Năm tới là Trung học cơ sở Lưu Ly.
– Tớ cũng thi vào đấy. Nghe nói là trường do tư nhân xây. Giảng dạy rất tốt nhưng kết quả phải ới được vào nhưng chắc tớ không đỗ rồi! – Dùng chán nản thở dài.
An tròn mắt nhìn Dũng. Trước giờ không ai đến gần An vì ngoài tự ti thì người lớn nhìn gia cảnh của cô mà nịnh hót, trẻ con thì nhìn mắt cô mà sợ hãi. Dũng là người đầu tiên khi biết những thứ trên lại có phản ứng như thế.
– Không sao đâu! Cậu nhất định sẽ đỗ. – Đó là lần đầu tiên, An nhờ bố can thiệp vì một người “bạn”
Giữa thời tiết như thiêu đốt, có hai đứa trẻ nhìn nhau cười. Dưới ánh nắng gay gắt, cả hai dường như trong suốt. Từ đó nảy nở một tình bạn trong sáng không vụ lợi. Và hôm đó là sinh nhật lần thứ 11 của An.
An tỉnh dậy. Một giấc mơ đẹp. An nhớ như in cái cảm giác khi gặp Dũng, tâm trạng của cô khi về khoe với bố mẹ và hình ảnh người mẹ dịu dàng mỉm cười vuốt ve tóc cô, người bố nhẹ nhàng ôm cô vào lòng cười sảng khoái.
Hai vai run run, nước mắt An đã rơi lã chã trên mặt từ bao giờ. Những ngày tháng tươi đẹp, hạnh phúc đó đâu mất rồi? Giấc mơ đẹp thì sao chứ? Nó chỉ khơi dậy nỗi đau trong cô mà thôi.
– Cộc! Cộc! Cộc! – Tiếng gõ cửa khô khốc vang lên, kéo An về thực tại.
Vội lau nước mắt, An cố giữ cho giọng không run lên:
– Ai?
– Cô chủ xuống dùng bữa!
– Được rồi lát tôi xuống. – Rồi An chạy vào nhà vệ sinh, tạt nước lên mặt cho tỉnh táo và trở về với vẻ mặt băng giá thường ngày.