Bạn đang đọc Cặp Đôi Băng Tuyết: Chương 45
Trên đường An luôn vô thức ôm Quân. Quân đưa cô đi đâu, cô không biết và cũng không quan tâm. Đầu óc An trống rỗng. Dường như tất cả cảm xúc cùng suy nghĩ đều bị đóng băng. Không nghĩ ngợi, không vui, không buồn, không đau, không ghét, không hận,… Bây giờ, An tựa như một hình nhân được khắc từ băng. Gương mặt vô cảm, đôi mắt vô hồn. Cô tựa vào vai Quân, mọi vật lướt nhanh đến mức không thể xác định hình dạng. Hai người suốt quãng đường không nói bất kỳ câu nào, chỉ yên lặng mà ôm nhau.
Quân dừng xe trước một quán café có bố trí không gian gần giống với café Kura của Dung. Cậu gọi một cốc café đen ình và một cốc capuchino cho An. Hương thơm của capuchino giúp An thoải mái hơn một chút. Quân không biết phải nói gì với An nên chỉ lặng lẽ ngắm An đang nhìn chằm chằm vào cốc capuchino trong tay. Hai người rơi vào trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc An cũng lên tiếng. Giọng nói thật nhỏ, vô lực rơi vào khoảng không nhưng vẫn đủ để Quân nghe thấy:
– Sẽ là bao lâu??
Quân khó hiểu hỏi lại:
– Là sao??
– Anh sẽ ở bên em bao lâu? – An vẫn nhìn cốc capuchino, nhẹ giọng hỏi
– Sao em lại hỏi thế?
– Sẽ không giống những người khác bán đứng em chứ? Sẽ không phản bội em đúng không?
Quân nhận ra An đang run. Bờ vai, đôi tay, đôi môi đều không tự chủ được mà run rẩy:
– Em….em sợ!!! Thật sự rất rất sợ!!! Bị bán đứng nhiều đến khó có thể nhớ được nên em luôn cảnh giác. Nhưng dường như càng cảnh giác thì lại càng dễ bị bán đứng. Chỉ cần hiền lành một chút, ôn nhu một chút thì em lập tức tin tưởng để rồi lại bị bán đứng. Vậy nên em luôn tránh xa tất cả mọi người chỉ để tránh cái cảm giác bị phản bội. – Ngừng một chút, An tiếp tục – Mai Anh tốt với em là thế. Bốn năm ở Mỹ, chị ấy kiên trì tiếp cận dù em lạnh lùng đến đâu, vẫn nhiệt tình và hết lòng chiếu cố dù em có khắc nghiệt đến mấy. Đến khi không còn đề phòng, nghi ngờ chỉ còn là con số 0 thì chị ấy lại quay sang thù hằn nói hận em.
Quân chăm chú nhìn An, sau đó vươn tay lau đi từng giọt nước mặn chát đang lăn dài trên gương mặt thiên thần. An giật mình nhận ra trên mặt đã ướt đẫm nước mắt. Cô không hiểu. Tại sao cô không thể nào kiềm chế được cảm xúc khi ở trước mặt người con trai này? Điều này làm An có chút sợ hãi. Nếu một ngày nào đó, người con trai này phản bội cô, cô thật không thể tưởng tượng nổi mình sẽ trở thành người như thế nào nữa.
Nhìn An như vậy, Quân đau như bị cắt ra từng khúc vậy. Đồng thời cậu cũng rất giận. An lại hỏi như vậy. Sự tin tưởng của An đối với cậu cũng chỉ có bấy nhiêu thôi ư??
– Vậy nên…..vậy nên, dù là thật hay giả, Quân, ở bên em được không?? Không phản bội em, được chứ??
Giọng nói nghẹn ngào mang theo cầu xin, năn nỉ. Quân biết đây đã là giới hạn của An rồi.
Những giọt nước mặn như nước biển vẫn không ngừng rơi xuống, Quân vẫn kiên trì gạt đi từng giọt nước mắt. Giọng nói tràn đầy ôn nhu cùng cưng chiều:
– Làm sao là giả được chứ!! Hoàng Linh An, anh yêu em. Em là tình đầu và cũng là tình cuối của anh. Cả đời anh không thể để ai vào mắt được nữa rồi!! An, anh yêu em, yêu rất nhiều, yêu đến chết đi sống lại. Vậy nên, tin anh, nhé?
Những lời này, cho dù có là giả đi chăng nữa, An cũng rất mãn nguyện. Không thể ức chế được nước mắt, An khóc thật to, khóc như một đứa trẻ. Quân nhất thời khó xử, cuống cả lên:
– Đừng khóc nữa mà, An…An!!! Người ta tưởng anh bắt nạt em bắt giờ. Anh không muốn thấy em khóc đâu!! A~~ ngoan nào, đừng khóc nữa!!
An vì đau khổ mà khóc thì vô số lần nhưng vì hạnh phúc mà phát khóc thì đây là lần đầu tiên.
Trong quán café ngày đông nhưng vô cùng ấm áp. Những người có mặt tại đó không khỏi mỉm cười, chúc phúc cho đôi tình nhân trẻ.
Khi đã ngừng khóc, An mang vẻ mặt không phải băng giá thường ngày nữa mà là vẻ mặt như bao cô gái đồng trang lứa, vui tươi, hồn nhiên. Vẻ mặt mà An đáng ra nên mang từ lâu.
An bỗng “A” lên một tiếng, bảo:
– Quân, anh chờ ở đây một chút!!
Còn chưa đợi Quân phản ứng lại, An đã chạy sang bên kia đường. Quân ngồi trong quán bực mình không thôi. Cái cô bé này!! Mai mốt phải dạy lại an toàn giao thông mới được. Ai đời lại chạy sang đường mà không thèm liếc nhìn xe cộ cơ chứ?!
Sau đó Quân lại lắc đầu cười khi thấy An vừa mua bánh vừa nhìn cậu vẫy tay cười. Mua cái bánh thôi mà lại vui như vậy!! Đúng là Quân vẫn chưa hoàn toàn được nhìn thấy tính cách thật sự của An.
Quân cúi đầu nhấp 1 ngụm café, khi quay sang thì lại thấy An đang vui vẻ ôm hộp bánh gato to đùng. Cậu cười nhìn dáng vẻ có chút chật vật của An mà phì cười.
Bỗng nhiên, mặt cậu biến sắc khi nhìn thấy một chiếc xe hơi đang lao về phía An. An mải lo ôm hộp bánh mà không để ý. Quân sợ hãi chạy vụt đi thì lại bị một phục vụ nam kéo lại:
– Quý khách, cậu chưa trả tiền!!
Vừa gấp vừa lo lại bị ngáng đường, Quân bực mình chửi tục:
– Con mẹ nó nữa!! – Sau đó rút tờ 500 nghìn trong ví, dúi vào tay phục vụ – Không cần trả lại!! – rồi vội vàng chạy ra ngoài.
Quân không hề biết rằng, đằng sau cậu, một nụ cười ma mãnh hiện ra.
Quân định lao sang đường nhưng lại bị vài chiếc xe đang băng băng trên đường chặn lại. Quân sợ hãi hét to:
– An, quay lại, anh sang đấy!! Quay lại đi!!
An dường như không nghe thấy Quân, chỉ thấy cậu làm vài động tác khó hiểu thì phì cười. Đến khi nhận ra có gì đó bất ổn, cô quay sang đồng thời tiếng “Kít!!!!!” chói tai vang lên. Trời đất tối sầm, cảm giác đau đớn truyền đi khắp cơ thể, đầu nặng trịch không muốn hoạt động, hộp bánh trên tay rơi xuống, đâu đó trong không gian, có tiếng thất thanh đầy vẻ sợ hãi gọi vang tên cô.
Mai Anh nhíu mày nhìn trời, không biết đã xong việc chưa. Hơi liếc sang kẻ cũng bị trói gần đó, thấy kẻ đó khẽ gật đầu. Gương mặt xinh đẹp dần lộ ra vẻ đắc trí cùng gian manh, trên đôi môi anh đào chậm rãi khẽ phun ra 2 chữ:
– Bingo!!
*****
Ông Minh đứng suy nghĩ gì đó trong khi vệ sĩ đang đưa từng người của Đăng lên một chiếc xe. Ông dự định sẽ tung những bằng chứng phạm pháp của hai tập đoàn cùng tin Mai Anh và Đăng – những người nắm quyền điều hành ngầm và công khai mất tích cùng một lúc. Như vậy các nhà đầu tư cùng cổ đông hai tập đoàn này sẽ càng khẳng định các bằng chứng kia là thật và sẽ tự động bán cổ phần với giá rẻ. Đương nhiên chẳng ai muốn mua cổ phần của một tập đoàn đang trên bờ vực phá sản. Điều ông Minh muốn đó là nhà họ Đặng và Ngô phải chống mắt lên nhìn thành tựu cả đời của mình bị hủy hoại, mình từ kẻ giàu có tiền tiêu không hết, đồ ăn để thừa biến thành con nợ ngày 3 bữa còn chưa xong, tài sản bị tịch thu, suốt ngày bị siết nợ. Đó là hậu quả của việc đã động vào tập đoàn song sinh.
Đang mải suy nghĩ bỗng nhiên tim ông nhói lên một cái, hô hấp trở nên khó khăn, ông khom người ôm ngực. Ông Nam thấy vậy chạy lại lo lắng hỏi:
– Sao thế?? Đừng nói cậu bị bệnh tim mà giấu tôi nha!!!
Ông Minh khó khăn đáp:
– Không, không hề!!
– Được rồi!! Tôi đỡ cậu vào kia nghỉ.
Ông Minh gật đầu nhưng chưa đi đến bước thứ 2 thì Khoa gấp gáp chạy tới với tình trạng hai tay bị trói ra sau. Bị một tên vệ sĩ ngăn lại, Khoa co chân đá vào cằm hắn. Sau đó, tầng tầng lớp lớp vệ sĩ xuất hiện, bao vây Khoa. Không muốn tốn thời gian, Khoa hô to:
– Bác Minh, tôi có chuyện muốn nói. Liên quan đến an nguy của An.
Ông Minh khựng lại:
– Để cậu ta đến đấy!!
Vệ sĩ lập tức tản ra, Khoa chạy đến trước mặt ông Minh, gấp gáp nói:
– Vừa nãy, tôi có nghe người của Mai Anh nói với nhau, Mai Anh đến đây đã sớm có người theo dõi, nếu cô ta bị bắt thì lập tức sắp xếp để giết An. Lúc đó An với cậu kia lại phóng xe vào nội thành nên chúng dàn xếp thành một vụ tai nạn và….. – Khoa ngập ngừng một chút – đã thành công!!
Cả người ông Minh không tự chủ được mà run rẩy, mấp máy môi gọi tên An. Ông đẩy ông Nam ra, chạy về phía xe. Ông Nam gọi với theo:
– Minh, đợi tôi!!! Tôi đi cùng cậu!!
Khoa chau mày lo lắng nhìn theo bóng lưng của hai người đàn ông xuất chúng, thầm cầu nguyện:
– An, hy vọng em không sao!!
*****
Nhìn cách ông Minh lách cùng tốc độ hiện tại của chiếc xe, dù lo lắng cực độ nhưng ông Nam vẫn tự hỏi có khi nào ông mới là người nguy kịch hơn cả An. Ông Nam nghĩ vậy nhưng tay vẫn bình thản tìm số Quân:
– Con đang ở đâu??
“Shelous.”
– An sao rồi??
“Đang cấp cứu!”
– Được!! Bố cùng chú Minh đang đến!!
Ông Nam cúp máy, quay sang ông Minh:
– Đến Shelous!!
Một chiếc xe lao oto nhanh trên đường. Người ta chỉ nhìn thấy chiếc bóng màu đen cùng lớp bụi mù mịt trên không trung.
*****
Trước phòng cấp cứu
Ông Minh và ông Nam chạy hộc tốc đến. Thấy Quân đang ngồi khom lưng, hai tay đỡ lấy trán. Nghe tiếng người, Quân ngẩng đầu, thấy hai người đàn ông tuấn mỹ cùng xuất chúng ấy, chỉ càng lo lắng hơn. Không để hai người họ kịp hỏi, Quân liền nói:
– Cháu và An ngồi trong một quán café, cháu muốn em ấy ổn định lại tinh thần cùng cảm xúc. Lúc em ấy chạy sang bên kia đường mua bánh, đã có một chiếc xe hơi lao nhanh về phía An. Cháu chạy sang nhưng không kịp. Cháu…..cháu…. – Nói đến đây, Quân ôm đầu đau khổ, dòng lệ không thể ức chế được cứ thế chảy ra – Nếu….nếu An xảy ra chuyện gì, cháu….cháu..thực sự không dám tưởng tượng!!
Ông Nam đau lòng ngồi xuống cạnh Quân, vỗ vai cậu. Ông Minh cũng ngồi xuống, bình tĩnh nói:
– Không nên suy nghĩ tiêu cực, cái chúng ta cần làm bây giờ là chờ đợi cùng hy vọng thôi.
Bốn tiếng trôi qua dài như 4 thế kỷ. Đèn đỏ phòng cấp cứu vẫn bật sáng. Ba con người đều chung một tâm trạng ngồi trước phòng cấp cứu. Họ chẳng thể làm gì ngoài chờ đợi.
Thật lâu sau đó, đèn đỏ cuối cùng cũng tắt, viện trưởng đều đầy mồ hôi bước ra. Quân chạy vụt đến trước mặt viện trưởng, gấp gáp hỏi:
– Viện trưởng, An sao rồi??
Ông Minh và ông Nam đứng dậy, nhìn viện trưởng thay cho câu hỏi. Vừa lau mồ hôi trên trán, viện trưởng vừa nói:
– Chúng tôi đã cố gắng hết sức, tiểu thư đã không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa. – Cả ba đồng loạt thở phào, viện trưởng nói tiếp – Chỉ có điều…
Cơ thể cả ba người lại trở nên căng cứng, ông Minh gấp gáp hỏi:
– Chỉ có điều gì??
– Tiểu thư có lẽ rất lâu mới tỉnh lại.
– Là bao lâu?
– Tôi không biết. Có thể là 1 tuần, có thể là 1 tháng, cũng có thể là 1 năm hoặc lâu hơn. Còn nữa, do tiểu thư bị va chạm mạnh ở vùng đầu, nên có thể để lại di chứng.
– Sẽ không mất trí nhớ chứ??
– Tôi chưa thể xác định được, phải chờ cô ấy tỉnh lại.
– Được rồi!! Vậy chúng tôi có thể vào thăm chứ??
– Nên chuyển cô ấy vào phòng bệnh trước đã!!
*****
Đã 1 tuần trôi qua, An vẫn chưa tỉnh lại. Cô Vân quản gia cũng đã bắt đầu quen với việc 1 chàng thanh niên luôn đến thăm An cùng với một cốc capuchino. Đọc sách cho cô nghe, bật những bài hát mà cô thích, nói chuyện với cô. Dù chỉ là độc thoại nhưng chàng trai lại có vẻ rất hạnh phúc.
Hôm nay cũng giống như bao ngày, Quân đến thăm An. Trên tay là một chiếc túi đựng capuchino, cậu đặt túi trên bàn đã đầy ắp capuchino mà mỗi ngày cậu đều đem đến. Kéo ghế gần giường, ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp nhưng nhợt nhạt, lấy tay khẽ vuốt ve má cô, dịu dàng nói:
– An à, anh đến rồi này!! Em đổi khẩu vị, không thích capuchino nữa sao?? Anh đem đến rất nhiều đó, 10 cốc capuchino mà em lại không thèm uống!!
Đoạn cầm tay An áp vào má, giọng nỉ non:
– Em còn không mau dậy!! Hôm nay em kiểm tra lại bài thi học kỳ đó, em còn chưa kiểm tra đúng không?? Em định học lại lớp 10 đấy à?? Còn nữa, nói em nghe!! Mai Anh với Đăng vào đường cùng rồi!! Chú Minh nói, không muốn để hai người đó vào tù mà muốn bị siết nợ đến mức tự tử kìa!! Mà em cũng không muốn nghe cái này đâu nhưng mà anh ghen chết đi được. Cái anh chàng Khoa Khoa gì gì đó, rõ ràng là thích em mà. Trong thời gian bị giam, em đã làm gì hắn thế?? Hắn rất quan tâm em nha!! Mỗi ngày đều đến thăm em, nhưng mà nữa này ở cửa, hắn nói gì gì mà giao em cho anh, hắn hết phận sự rồi. Sau đó quay ngoắt đi cùng câu nói “Cậu mà không đối xử tốt với An, tôi nhất định sẽ quay về giành lại em ấy dù lúc đó An có con với cậu đi chăng nữa!!” Ayza!! Để lại cho anh một bụng hỏa khí đây này!!
Đoạn cười tà, nhìn An nói:
– An này, cứ gọi em như thế thì chán lắm!! Thôi thì cho anh gọi “vợ ơi” nhe!!! Không nói gì là đồng ý nha!!
“Trò chuyện” với An được một lúc, nhìn đồng hồ, Quân ra vẻ tiếc nuối nói:
– Vợ ơi, anh phải đi rồi!! Hôm nay bố kêu anh đi gặp đối tác cùng. Chán chết được!! Anh muốn ở đây với vợ cơ!!
Quân đứng dậy, ánh mắt chợt trở nên ảm đạm. Cậu hôn lên trán An, thì thầm nói:
– Đừng vội, anh đợi em!! Dù là 10 năm nữa, anh vẫn sẽ đợi!! Chúng ta còn rất nhiều thời gian.
Khi Quân quay đầu đi, một giọt nước mắt lăn dài trên thái dương, nở ra một đóa hoa thẫm màu trên gối trắng.
*****
Ba tháng đi qua, Quân ngày lại ngày đến thăm An. Capuchino trên bàn ngày càng nhiều. Quân tin rằng dù An đang “ngủ” nhưng vẫn có thể nghe thấy cậu. Nên Quân “nói chuyện” với An rất hăng say, thậm chí thời tiết bên ngoài cũng không có bỏ qua.
Tháng thứ 6, Quân vẫn rất kiên trì đối với An. Sự kiên trì của cậu dường như cũng tiếp thêm niềm tin cho ông Minh – người đang dần buông xuôi.
Chín tháng trôi qua.
Vào ngày mà Quân vào lớp 12, trước khi đến trường khai giảng, cậu ghé qua bệnh viện nói vài lời với An, lưu luyến hôn lên trán cô rồi dời đi. Cậu đâu biết rằng, lúc đó, ngón tay An khẽ động.
Một năm ròng, An vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại. Các bác sĩ cũng đã có chút nản lòng. Nhưng khi thấy ánh mắt đầy hy vọng của chàng trai nhìn cô gái nhợt nhạt đang nằm trên giường, họ không nỡ đập nát hy vọng đó.
Hai năm sau
Vào một ngày đông rét thấu xương, Quân bước vào phòng bệnh của An, vừa cười vừa nói:
– Vợ ơi, hôm nay rét chết mất, còn không mau dậy uống capuchino. Lát nguội sẽ không ngon!!
Ngay sau đó, Quân lập tức sửng sốt làm rơi cốc capuchino, lo lắng chạy đi tìm bác sĩ vì cô gái có làn da trắng như bạch ngọc có chút tái nhợt đó…..không còn ở trong phòng. Bác sĩ nói không biết, ông Minh cũng không biết. Bọn họ sốt sắng đi tìm. Quân liền bỏ học một tháng để đi tìm An. Lật từng góc nhỏ trong thành phố mà không hề thấy. Tinh thần cậu sa sút rõ rệt làm ông Nam có cảm giác Quân sẽ chết trước ông. Không thấy trong thành, ông Minh liền dốc toàn lực tìm kiếm khắp cả nước.
Hai tháng tìm kiếm không có bất cứ một tin tức gì về An, Quân biết An đã không còn trong đất nước chữ S này nữa. Cậu lẩm bẩm:
– Được thôi!! Em cứ trốn đến bất cứ đâu em muốn, chỉ cần sau đó trở về bên anh là được!!