Cặp Đôi Băng Tuyết

Chương 41


Bạn đang đọc Cặp Đôi Băng Tuyết: Chương 41


Để tiếp cận được An, Khoa còn khổ sở hơn theo dõi đối tượng nữa. Cậu học miệt mài ngày đêm đến mức suy nhược để có thể vào được trường An theo học. Nhưng những nỗ lực học hành, nỗ lực gây ấn tượng của cậu lại chỉ có thể đổi lại cái liếc mắt vô tình của An. Trong một lần tình cờ cậu nghe An nói rằng cô căm thù mafia, cô hận mafia. Khoa run rẩy dựa vào tường. Cậu không biết tại sao An lại ghét mafia đến vậy. Cậu đau lòng ngộ ra rằng thế giới của cậu và An rất khác biệt. Nhưng Khoa từ trước đến giờ đâu phải người dễ gục ngã. Chính cái hoàn cảnh sống khắc nghiệt của cậu đã đào tạo cậu thành con người kiên cường đến mức đáng thương.
Khoa đến gặp bố nuôi của cậu – trùm mafia khét tiếng:
– Bố già, con muốn rút ra khỏi băng. Con không muốn trở thành mafia. Không muốn giết người nữa.
Người đàn ông Khoa gọi là bố già ấy trên gương mặt lãnh khốc nở một nụ cười lạnh lẽo:
– Vì sao?
– Con…..con không thể nói! – Khoa lúng túng. Cậu không thể nói là vì An được. Cuộc sống của An sẽ gặp nhiều nguy hiểm chỉ vì một câu nói của cậu
Nét cười trên gương mặt người đàn ông càng đậm làm Khoa rùng mình:
– Con đừng tưởng ta không biết trong cả tháng qua con đã cái gì! Theo đuổi một con bé sao? Con trai ta biết yêu rồi sao? Con vì con bé đó mà muốn rút khỏi băng?
Khoa run rẩy. Không phải vì cậu sợ người đàn ông này mà cậu sợ An xảy ra bất trắc:
– Bố đã làm gì cô ấy?

– Ta chưa hề động đến một sợi lông tơ của con bé. Chỉ là điều tra chút thân thế thôi!
– Con mong bố chấp thuận!
– Muốn ta chấp thuận? Được thôi!
Khoa còn chưa kịp vui mừng thì lập tức đã trở nên lo lắng, nghiêm túc hỏi lại:
– Điều kiện của bố là gì?
Một tràng cười rộ lên:
– Vẫn là con trai hiểu ta nhất! 10 năm. Con chỉ cần phục vụ cho ta 10 năm. Vào sinh nhật lần thứ 24 của con, ta và con sẽ không còn bất cứ quan hệ nào cả.
Khoa gật đầu quả quyết:
– Được!
Mười năm có đáng là gì. Chỉ cần có thể ở cạnh An, không phải là hạng người cô ghét thì 20 năm cũng không thành vấn đề.
– Nhưng con cũng có điều kiện. Hãy để con bảo vệ cô ấy. Dù chỉ là âm thầm.
– Được! Từ mai con phải học để trở thành một sát thủ hạng nhất và không được gặp con bé đó nữa.
Khoa nở nụ cười ảm đạm:
– Có lẽ em ấy còn không nhớ mặt con!
Bỗng nhiên người đàn ông đó thấy được khí chất trên người cậu con nuôi. Loại khí chất của bậc đế vương. Ánh nắng gay gắt chiếu vào làm trên người Khoa như tỏa ra ánh hào quang. Ông biết, chàng thanh niên 14 tuổi này nhất định có thể làm việc lớn.
Từ đó, gương mặt An trong Khoa chỉ còn là ký ức đã nhạt nhòa phần nào. Cậu nhớ nhất là đôi mắt bạc lạnh lẽo nhìn như muốn xuyên thủng đối phương. Nay đã gặp lại, cô vẫn như 4 năm trước, lạnh lùng, kiêu ngạo. An đã mất đi vẻ ngây thơ thay vào đó là vẻ đẹp lạnh giá, thanh tao, thoát tục. Chỉ là đúng như Khoa nghĩ, An không hề nhớ mặt cậu.
*****
Trong khi đó, trong phòng An xảy ra cuộc đối thoại trong im lặng. Hòa mở miệng gọi hai tiếng “tiểu thư” làm An ngạc nhiên định lên tiếng. Hòa đặt ngón trỏ giữa môi ra hiệu cô im lặng rồi dùng ngôn ngữ hình tượng nói sơ qua cho An.
“Tôi là Hòa. Tôi theo lệnh chủ tịch đến đây chăm sóc cho cô. Bây giờ mọi người đang rất lo lắng. Trên người tôi có cài hệ thống định vị, cô sẽ rất sớm được cứu thôi. Ông Minh dặn cô cứ ở đây chờ đừng có bất kỳ hành động nào hết.”

An gật đầu, không có bất cứ phản ứng nào với thông tin vừa nhận được. Hòa ngạc nhiên. Quả thực rất giống phong thái của ông Minh: Dù trời có sập cũng tuyệt đối không thay đổi sắc mặt.
– Không có việc gì nữa, cô ra ngoài đi!
Hòa cúi đầu rồi đi ra. Khi cánh cửa đã đóng, An thở dài một hơi. Cô thật sự rất nhớ mọi người. Nếu bây giờ vì sự xuất hiện của Hòa mà cô trở nên khẩn trương gấp gáp, chẳng phải bọn chúng sẽ nghi ngờ sao? Vậy nên cứ lãnh đạm như vậy tốt cho cô và Hòa.
*****
– Sao? An bị bắt cóc rồi?? – Quang và Huy tròn mắt trước thông tin vừa nhận được.
– Có biết ai làm không? – Ngọc quan tâm hỏi. Giờ đây Ngọc đã không còn thành kiến với An như trước nữa. Nghĩ lại cô cũng thật trẻ con khi ghen tuông với An như thế. Giờ chẳng phải rất tốt đây sao? Quang cuối cùng cũng nhận ra tình cảm của cô. Mặc dù cậu nói sẽ rất lâu để quên được An và sẽ cố yêu cô. Chỉ cần cho cậu thời gian. Chỉ cần có vậy thôi, Ngọc cũng đã mãn nguyện rồi.
Ngọc Linh gật đầu:
– Là ông anh giám đốc tập đoàn The Best đó, nhưng không đủ bằng chứng buộc tội.
– Bị bắt bao lâu rồi? – Huy hỏi. Giọng nói có chút lo lắng nhưng bây giờ đối với cậu An chỉ là một người bạn. Có lẽ tình cảm cậu giành cho An trước đây chỉ như cơn cảm nắng. Đến rất nhanh mà đi cũng rất lẹ. Bây giờ cậu thực sự rung động trước một gương mặt khác, một tính cách khác. Cô nàng với nét cười rạng rỡ, vẻ đẹp như thiên thần thuần khiết không vướng bụi trần, tính cách năng động bát nháo, giọng nói trong trẻo nhí nhảnh – Vũ Ngọc Linh.
– 3 ngày! Đây, kế hoạch là thế này. – Bốn người chụm đầu vào nhau thì thầm – Một mặt bác Minh cài người vào The Best nhưng cố tình cho thằng cha đó biết để hắn tưởng hắn dắt mũi được tiền bối. Mặt khác, bác cài người dưới thân phận thấp kém lại bị câm vào nơi đang giữ chị An. Kế hoạch là làm theo những gì giám điệp bên The Best báo về. Càng loạn lên càng tốt để bên chị An dễ hành động.
– Người của J.A.M với Chim Ưng gộp vào bằng 1/3 cái thành phố này rồi còn phải có sự giúp sức của bọn này sao? – Ngọc thắc mắc
– Bạn của chị An loạn càng làm tên đó đắc chí chứ!
– Được rồi! Để anh thông báo với Mai Anh một tiếng.

Quang toan đi thì một giọng nói chen vào:
– Không được! Tuyệt đối đừng cho Mai Anh biết.
Quang quay lại, Quân vừa bước vào lớp. Nhìn thấy cậu bạn 3 ngày không gặp nhưng sự vui vẻ của Quang lại bị chuyện khác chiếm chỗ:
– Tại sao?
– Vì Mai Anh cũng bắt cóc An.
– Không thể nào! Cô ấy rất tốt mà!
– Tốt thì sao? Biết người người biết mặt không biết lòng. Lần bắt cóc An lần trước do Hà Mai Linh đại tiểu thư tập đoàn Mine ra tay. Cô ta lại là em họ của Mai Anh, rất kính trọng chị cũng như rất nghe lời Mai Anh. Tôi đã hỏi, Mai Anh cũng đã thừa nhận. Mai Anh đã không còn là Mai Anh chúng ta biết nữa rồi. Hoàn toàn biến chất.
– Tôi thực cũng không ngờ….. – Quang bị shock nhẹ, giọng nói ngập tràn thất vọng.
*****
Quân ngồi trong xe, tay xoa xoa thái dương đau nhức, nhớ lại cuộc trò chuyện với Mai Anh cách đây không lâu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.