Bạn đang đọc Cặp Đôi Băng Tuyết: Chương 33
An mơ màng trong giấc ngủ. Hình ảnh mẹ và Dũng trên bầu trời xanh cao không thể với tới ấy lại xuất hiện. Dũng vẫn mấp máy môi nói gì đó. An cố gắng hỏi lại nhưng cổ họng không thể thoát ra nửa chữ. An nỗ lực với về phía họ nhưng thân không thể di chuyển, tay cũng thấy vô lực. Trong đầu luôn văng vẳng câu nói “Cậu nói gì thế? Nói to lên đi”
An nâng rèm mắt. Một màu đen bao phủ lấy cô. Liếc mắt sang xung quanh, ánh đèn đường vàng cam mờ nhạt qua tấm rèm cửa. An ngồi dậy, dựa lưng vào giường cố nhớ lại khẩu hình của Dũng nhưng đã là giấc mơ thì nó luôn mờ nhạt như thế. An day day hai bên thái dương. Bỗng bản nhạc dương cầm du dương phát ra từ điện thoại. Những cuộc gọi đêm thường là những cuộc gọi chẳng tốt lành. An đâm ra lo lắng. Cô nhìn dãy số đã sớm quen thuộc trên màn hình, nhấc máy giọng nói nhẹ nhõm:
– Alô!
– Hoàng Linh An, chắc cô không còn nhớ tôi đâu, nhưng tôi lại nhớ cô rất rất rõ. – Bên kia truyền đến một giọng nam trong trẻo có phần chững chạc nhưng lại không phải giọng nói cô điinh ninh trong đầu.
Giọng nói của An lập tức trở nên lạnh lẽo như hơi thở thần của Handes:
– Ai? Quân đâu?
– Tôi là ai sau cô sẽ biết. Nhưng mà Quân……Chậc chậc….- Hắn bỏ lửng câu nói làm An càng thêm lo lắng.
– Nói! Quân sao rồi??
– Chậc chậc…thật không ngờ Hoàng Linh An nổi tiếng lạnh lùng lại có bộ dạng sốt sắng như thế này a~ Nàng à, nàng đừng tưởng là con gái của Hoàng Anh Minh thì tôi không dám làm gì nàng nhé. Tôi đã động vào Vũ Anh Quân tức là động vào hai tập đoàn song sinh rồi. Động vào cô cũng chẳng khác nhau mấy đâu.
– Nhiều lời. Quân đang ở đâu? Tao không có thời gian nghe mày nói.
– Ồ, vội vàng thật đấy! Được, nhà máy bỏ hoang ở Tây thành phố. Đừng mang theo bất cứ ai. Nếu không quả thực hắn sẽ rất khó mà nguyên vẹn trở về.
An vội vàng cúp máy, mặc vội quần áo có độ giãn, rón rén mở gara lấy con xe moto phân khối lớn rồi lén lút ra ngoài. Chiếc xe moto đen rồ ga phóng đi mất dạng. Theo linh cảm của An, bọn lần này chính là bọn lần trước đã bắt cóc cô.
*****
Trước một nhà máy to lớn nhưng cũ kỹ, An mặc bộ quần áo bó màu đen có độ giãn cao đứng cạnh một chiếc moto đen phân khối lớn. Trước mặt cô có 6 tên ăn mặc như du côn. Trên tay mỗi tên là một cây gậy sắt. Dưới ánh đèn được chiếu xuống từ đỉnh nhà máy, trên gương mặt chúng nở nụ cười khả ố làm An phát ói. Cô chầm chậm tiến đến gần bọn chúng, trên tay không một tấc sắt, không có gì có thể dùng làm vũ khí. An thầm nghĩ cô mới chính là người không nguyên vẹn trở về chứ không phải Quân. Khi gương mặt băng lãnh, đôi mặt bạc lạnh lẽo dần hiện ra, quét qua gương mặt chúng một lượt. Có lẽ là giang hồ đã lâu, chúng không còn cảm thấy ánh mặt ấy đáng sợ nữa. Một tên dâm ô cười:
– Uầy, sao đại ca lại nỡ sai chúng ta đi đánh người đẹp thế này nhỉ? Thôi thì cô em yên tâm, bọn anh sẽ nhẹ tay, nhất định cô em sẽ không chết, đến lúc đại ca không cần nữa, chúng ta sẽ xin về vậy.
Những tên còn lại cười hùa theo.
An bị lời nói ghê tởm đó làm cho nổi da gà. Rùng mình một cái, An cười khẩy:
– Lũ ngu chúng mày, có qua được tao không hẵng nói.
Lại một tràng cười nữa nổi lên:
– Cô em à, haha, nhìn em liễu yếu đào tơ như thế kia có trói gà được không mà đòi đánh nhau?
Nét cười châm biếm trên môi An càng đậm. 6 tên liền vây An thành vòng tròn, cây gậy sắt đập đi đập lại vào lòng bàn tay, nụ cười điển hình của lưu manh vẫn hiện hữu trên gương mặt chúng. Trong khi đó, An đang cố nghĩ cách đánh với tình trạng trong tay không vũ khí. Cô quyết định nhằm vào một tên rồi cướp gậy sắt từ hắn.
Vậy là An đi gần đến tên trước mặt. Phong thái ung dung của An làm chúng mất cảnh giác. Đánh nhau mà không lộ ra sát khí chỉ có thể là cao thủ nhưng tất nhiên, chúng không tin cô gái trước mặt mình có khả năng ấy. Khi An đến trước mặt tên tóc đỏ vuốt keo dựng ngược, hai tay ung dung nhét túi quần, nhẹ nhàng nhảy lên, giáng xuống cổ hắn một đòn đá tạt với lực đạo kinh người. Không chuẩn bị cũng do khinh địch, tên tóc đỏ có một màn Knock out (KO) đẹp mắt. Khi hắn ngất đi, những tên khác còn chưa định thần lại thì An đã ung dung nhặt gậy sắt từ tay tên tóc đỏ. Gương mặt băng lãnh trầm xuống, đôi mắt lạnh lẽo quét qua gương mặt ngây ngốc của 5 tên còn lại, nở nụ cười gằn, giọng nói trong trẻo nhưng mang theo luồng khí từ Nam Cực:
– Chúng mày không phải tự tin lắm sao? Mất đi 1 tên thì thành rùa cả rồi à?
Giọng nói của An mang chúng trở về thực tại. Bọn chúng hét lên, điên cuồng xông vào An. Có vũ khí trong tay, An tự tin lên hẳn. Những động tác đẹp mắt được tung ra. Trong khoảng thời gian chưa đến 10 phút, cô KO 5 tên. Tên duy nhất chân tay hơi run rẩy nhưng vẫn cố giữ dáng vẻ lưu manh côn đồ. Có điều nó làm hắn trông thảm hại hơn. Hắn vung cây gậy chạy về phía An. Đôi chân thon dài đạp không thương tiếc vào bụng hắn. Hắn hơi loạng choạng, lấy cây gậy chống xuống đất. Khi hắn định tiếp tục tấn công, An đã nhanh chân nhảy lên, một đòn đá tạt được giáng xuống làm mặt hắn lệch hẳn sang một bên. Hắn phun ra một ngụm máu rồi bất tỉnh.
Khi đã giải quyết xong 6 tên côn đồ, An quẳng gậy sắt sang một bên, cười khẩy rồi tiến sâu vào trong.