Cặp Đôi Băng Tuyết

Chương 18


Bạn đang đọc Cặp Đôi Băng Tuyết: Chương 18


Mai Anh tức giận, tay nắm lại thành quyền. Thấy vậy, nụ cười trên môi Đăng lại càng đậm hơn:
– Bình tĩnh đi! Chẳng phải cô cũng đang lợi dụng tôi sao? Chính xác hơn là lợi dụng tôi ở thế giới ngầm mới đúng chứ. Trong giới kinh doanh và chính trị, không ai không biết tổng giám đốc Best, Ngô Thái Đăng tôi là ông trùm trong giới ngầm chứ, còn Phillas của các người không phải trong sạch lắm sao? Minh bạch lắm sao? Bố cô sẽ ra sao nếu biết cô con gái cành vàng lá ngọc của mình chạy đến tìm xã hội đen chỉ vì ghen??
Mai Anh giận dữ gằn lên từng chữ một:
– Anh là đồ bỉ ổi, đê tiện.
Đăng không giận mà còn cười:
– Có chửi tôi như thế nhưng cô lại không bỏ giao kèo dù tôi có vi phạm. Quả thật cô rất cần tôi. Thế Hoàng Linh An đó thân phận thế nào?
Mai Anh cố gắng kiềm chế, nói:
– Tôi đã cho người điều tra. Trước kia tôi có cho người theo dõi để biết gia cảnh nhà cô ta nhưng luôn bị mất dấu. Hôm qua, tôi thấy một người mặc đồ đen giống như vệ sĩ, cung kính chào cô ta rồi đưa cho cô ta một con xe moto Z1000, chỉ thế cũng hiểu được nhà cô ta thuộc loại giàu có. Tôi……
Mai Anh đang nói thì tiếng chuông điện thoại reo lên ngắt lời cô. Cô nhìn màn hình nhấp nháy hàng chữ “Candy thư ký”:
– Alô.
“Tiểu thư, việc hôm qua cô sai tôi đã tìm hiểu nhưng rất lạ là hồ sơ của Hoàng Linh An trên trường được bảo mật” – Bên kia là giọng nữ trong trẻo đầy nữ tính.
Mai Anh nhíu mày:

– Bảo mật?? Tại sao?
“Hiệu trưởng nói bất cứ thông tin gì về Hoàng Linh An đều được bảo mật, dù là tiểu thư cũng không được”
– Tôi không cần biết cô làm bằng cách nào nhưng nhất định phải điều tra về con bé đó cho tôi!
“Vâng, thưa cô”
Mai Anh giận dữ tắt máy, lại gần ghế sofa ngồi phịch xuống. Đăng đứng dậy, rót một ly rượu vang đỏ, đặt trước mặt Mai Anh:
– Sao thế?
Mai Anh nhìn màu đỏ trong suốt trong ly rượu, cô chán nản nói:
– Người của tôi không điều tra được. Hồ sơ của cô ta được bảo mật.
Đăng ngồi xuống ghế đối diện, nhếch môi thú vị:
– Bảo mật? Cái này hay đấy – Suy nghĩ một lúc, Đăng nói – Ok, tôi sẽ giúp cô!
Đăng thú vị nhìn Mai Anh, cô tiểu thư nổi tiếng tài giỏi, có vẻ đẹp nhu mì yếu đuối, tính cách dịu dàng nhưng không ngờ lại phát điên lên vì không biết rõ thân phận một cô gái nào đó. Đăng quả thật rất tò mò.
*****
Bệnh viện tư nhân Shelous
Sau khi Mai Anh đi, căn phòng chỉ còn ba người. Một người nằm bất động trên giường, một người đọc sách báo, không quan tâm đến người đang đứng kia.
Nửa ngày sau, An mới mở miệng nhưng mắt vẫn dán vào tờ báo:
– Anh không mỏi chân sao?
Quang lúc này mới nhận ra chân mình đã tê nhừ gần như muốn khụy. Cậu không hiểu ban nãy cậu nghĩ gì mà chân mỏi cũng không biết cơ chứ. Quang kéo một chiếc ghế lại gần chỗ An ngồi đồng thời cũng gần giường Quân. Cả hai lại chìm vào yên lặng, chỉ còn tiếng sột soạt sang trang của An. Quang không biết nên nói gì nữa. Một lúc lâu sau, cậu mới hỏi:
– Em ở đây lâu chưa?
An liếc nhìn đồng hồ trên tay – 2h chiều rồi lãnh đạm nói:
– 6 tiếng.
Quang ngạc nhiên nhưng rồi nhanh chóng nở nụ cười nhạt:
– Thảo nào sáng này không thấy em đi học.

An không nói gì. Không khí lại rơi vào trầm mặc. Quang cố nghĩ ra gì đó để nói. Cậu không thích cả hai cứ im thế này, như vậy cho cậu cảm giác An thật xa mình:
– À mà ở đây lâu thế em không chán sao??
An bỏ tờ báo xuống, nhìn Quang đáp:
– Một ngày của tôi còn buồn tẻ hơn nhiều.
– Em không có bạn sao??
– Ở trường anh thấy tôi nhiều bạn lắm à?
Quang liền cẩn thận suy nghĩ. Đúng là từ trước đến nay cậu luôn thấy An đi một mình, ít nói chuyện, canteen luôn có ba chỗ trống. Bỗng Quang nhận ra cậu không biết gì về An cả.
Sau câu hỏi đó của An, lòng Quang bỗng dấy lên một cảm giác muốn ôm cô thật chặt. Cậu cảm nhận được câu nói đó thật…….cô đơn. Cố kìm nén cảm xúc, Quang nắm lấy đôi tay lạnh lẽo đang đặt trên đùi của An, ánh mắt nhìn cô rất phức tạp.
Một lúc sau, có một tiếng ho khan. Không phải của An cũng chẳng phải của Quang. Hai người nhất loạt quay sang giường bệnh, nơi Quân đang nằm.
Quân nằm trên giường, vẻ mặt nhợt nhạt đầy mệt mỏi, đôi môi khô nẻ thiếu đi huyết sắc nhưng đôi mắt lại lạnh lẽo đến ớn lưng. Cậu nhìn chằm chằm vào Quang và An, nơi cậu tập trung ánh mắt nhất là bàn tay họ. Cảm nhận được ánh mắt của Quân, Quang và An đồng loạt rút tay về. Ánh mắt Quang đầy vẻ áy náy, lúng túng không dám nhìn thẳng vào Quân. An thì không để ý cho lắm, vui vẻ nói với Quân:
– Anh tỉnh rồi à?? Tốt quá! Anh ngủ hơn một ngày rồi đấy. Để tôi gọi điện cho bác Nam. À mà tôi không có số, anh cứ nghỉ đi, để tôi gọi bố tôi.
Rồi An chạy một mạch ra ngoài, trên mặt nét vui mừng không chút che dấu. Khoảnh khắc đó, Quang đã chính thức nhận mình thua rồi.
An vừa đi, Quân lập tức quay sang nhìn Quang, giọng nói lạnh lùng nhưng vẫn còn yếu và nhỏ:
– Tớ nghĩ chúng ta nên cạnh tranh công khai.
Quang cười nhạt:

– Không đâu, tớ thua rồi. Nhớ vẻ mặt An ban nãy chứ?? Cô ấy quả thực rất lo cho cậu. Cô ấy đã ngồi cạnh cậu suốt 6 tiếng rồi đó. Giữ cô ấy chặt vào. An là một cô gái tốt.
Quân hơi bất ngờ khi nghe Quang nói nhưng đồng thời, niềm vui đang cố gắng kìm nén làm mặt cậu gần như biến dạng. Gật đầu, Quân cố nói giọng thật bình thường:
– Cậu không cần như ông bố tiễn con gái đi lấy chồng như thế.
Quang cũng cười nhưng nụ cười thật miễn cưỡng:
– Cậu còn yếu, nghỉ nhiều chút. Mai tớ sẽ đến thăm cậu.
Quang đứng dậy rồi đi ra. Đến cửa thì gặp An, cậu cố nặn ra một nụ cười viên mãn nhất để che đi sự đau đớn trong đáy mắt. Cậu giơ tay ra:
– Hoàng Linh An, anh có thể làm bạn của em chứ?
An ngơ ngác không hiểu gì. Một lúc sau, lãnh đạm đáp:
– Tôi không từ chối nhưng cũng không đồng ý, như bây giờ là tốt rồi. – Rồi An lạnh lùng bước qua Quang, cứa vào tim cậu một vết thương nữa. Quang đau lòng, nhắm mắt, điều chỉnh lại cảm xúc, miễn cưỡng nở nụ cười tươi nhất có thể nói với An:
– Vậy thì anh cho là em đồng ý một nửa đấy nhé!
Cậu đóng cửa. Bên ngoài, Quang dựa người vào cửa, vò đầu rồi cậu bước đi.
Ánh nắng kéo dài bóng lưng cô đơn trên hành lang bệnh viện.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.