Bạn đang đọc Cặp Đôi Băng Tuyết: Chương 15
Một tuần liền An không đi học cũng như đi tập, điều này làm Quang lo lắng. Đến lớp cô thì bảo cô báo ốm, cậu lại không biết nhà cũng như số điện thoại. Chỉ riêng việc này thôi đã làm cậu cảm thấy bất lực.
Sáng, trong cái lạnh đến rùng mình đan xen với ánh nắng vàng không mang theo hơi ấm nhưng vẫn làm người ta chói mắt. Quang nheo mắt nhìn thấy An ở hành lang khối mười trong chiếc áo đồng phúc không hề ấm áp. Cậu cấp tốc chạy xuống và sang dãy nhà của khối 10.
Trước mặt cậu là ánh mắt cùng vẻ mặt khó hiểu của An:
– Anh làm gì đấy??
Quang vừa thở vừa nói:
– Chỉ là thể dục buổi sáng thôi.
An gật đầu đi tiếp, Quang sánh vai bên An, hỏi điều mà cả tuần nay cậu muốn hỏi nhất:
– Sao em nghỉ học đến một tuần?
– Hình như ai cũng quan tâm tôi nghỉ học nhỉ??
– Còn ai nữa sao??
– Hai người nữa.
Trong đầu Quang lóe lên một người:
– Quân và…..
– Một bạn cùng lớp
Quang gật đầu:
– Vậy trả lời câu hỏi ban nãy của anh.
An và Quân dừng lại trước cửa lớp cô. An xoay người đối diện với Quang, lãnh đạm nói:
– Tôi ốm.
– Người học võ rất khó ốm, với lại chúng ta rèn thể lực rất nhiều.
– Quả là không qua được mắt anh, được rồi, tôi bị bắt cóc. – Quang định mở miệng hỏi thì An nói trước – Còn muốn biết ai thì hỏi Quân đi.
Nghe câu nói của An, tim Quang nhói lên một chút. An bảo cậu hỏi Quân chứng tỏ rất tin cậu ấy. Quang đang dần dần cảm thấy ngày mình phải bỏ cuộc khá gần rồi.
*****
Trên sân trường AQ đầy nắng. Quân sánh vai cùng Mai Anh đi về dãy nhà khối 10. Mai Anh biết cậu đi đâu nhưng vẫn ra sức nói như để cậu biết đến sự tồn tại của mình. Trên tay Quân là một cái túi màu đen. Mai Anh không rõ đó là cái gì nhưng cô biết nó dành cho An. Đối với cô, ánh nắng hôm nay là ánh nắng lạnh nhất trong đời. Nắng, không ai ghép Nắng với từ Lạnh. Nhưng cái lạnh trong lòng cô còn hơn cái lạnh của thời tiết. Cho dù, nắng hôm nay có ấm đi nữa, cô vẫn thấy đó là tia nắng lạnh. Sáng nay, Quân rất lạ. Lạnh lùng với cô khác hẳn ngày thường. Bình thường cô nói, cậu còn ậm ừ cho qua nhưng hôm nay thậm chí cái nhếch mép cũng không có.
Mỗi người đều có nắng của riêng mình. Dù có là người lạnh lùng đến đâu nhưng khi gặp tia nắng định mệnh trong đời thì cũng sẽ tan chảy. Quân là nắng của cô. Tia nắng của cô rất khác biệt. Nó lạnh lẽo, nó thờ ơ với cô. Lẽ nào, tia nắng này không dành cho cô?? Mai Anh rùng mình trước suy nghĩ ấy, cô không thể sống thiếu Quân. Cậu lạnh lùng với cô cũng được, thơ ơ cô cũng được chỉ cần cậu ở cạnh cô là được.
Bỗng Quân dừng bước, Mai Anh cũng dừng theo. Cô có thể cảm nhận được biến đổi dù chỉ nhỏ nhất qua ánh mắt cậu. Chân mày Quân khẽ nhíu lại, ánh mắt khó chịu cùng sự lạnh lẽo đến khó tả. Mai Anh nhìn theo ánh mắt Quân. Trước mắt họ là Quang và An đứng đối diện nhau, tay Quang nhẹ vén vài sợi tóc mai ra sau vành tai cho An. An không hề gạt tay Quang ra, cứ đứng đó rồi nói lời cảm ơn, xung quanh họ là anh mắt ghen tị của biết bao cô gái. Dù đứng ở góc độ nào đi nữa họ cũng như một cặp. Thậm chí có thể nhìn ánh mắt thâm tình của Quang dành cho An.
Mai Anh thấy khó chịu. Không phải vì hành động của Quang mà là thái độ của Quân. Từ khi An học ở AQ, Quân thay đổi một cách rõ rệt. Ngay ngày hôm nay cũng đủ thấy. Lần đầu tiên, Mai Anh thấy Quân tức giận vì một cô gái.
Quân bỏ đi, tai cầm cái túi nắm lại thành quyền. Cậu đi thật nhanh xuống nơi để xe chỉ dành cho riêng cậu. Con xe thể thao lao nhanh ra khỏi cổng trường khi nó vừa mở.
*****
Trong lớp, An đang gục đầu xuống bàn xem chừng mệt mỏi lắm. Bên tai là chiếc headphone trắng được che đi bởi làn tóc xõa. Bỗng điện thoại của cô rung lên bần bật. An xin ra ngoài rồi nhấc máy. Đầu dây bên kia là giọng nói trầm có vẻ gấp gáp của ông Minh:
– Con có thể đến đây không?? Quân bị tai nạn xe hơi.
An đứng bất động. Não cô đang từ từ tiếp nhận thông tin mà ông Minh vừa nói, còn cơ thể cô thì như có biến động lớn trong đó vậy. Tim không ngừng quặn thắt, các bó cơ thì thôi thúc cô chạy đến đó.
– An, con có ở đó không thế???
An bừng tỉnh, gấp gáp nói:
– Đó là bệnh viện nào bố??
– Bệnh viện tư nhân Shelous.
An cúp máy. Vừa chạy vừa tìm một dãy số khác:
“Cô Vân, cho người đem cho tôi chiếc xe số 4 đến trường AQ, anh ta có 5 phút”
Không đợi bên kia trả lời, An cúp máy rồi mở GPS tìm bố cô trên bản đồ.
5 phút sau, không chậm một giây, một chiếc xe moto màu đen phân khối lớn đỗ xịch trước cổng trường AQ. Người vệ sĩ mặc đồ đen từ đầu đến cuối xuống xe cúi chào cô. An gật đầu, đội chiếc mũ bảo hiểm cùng màu xe rồi lao vút đi, để lại lớp bụi như màn sương đục ngầu. Sân trường vắng lặng chỉ có tiếng giảng bài của giáo viên từ các lớp vang đến phá tan không gian yên ắng. Ở đâu đó, có người đã chứng kiến toàn bộ cảnh vừa rồi. Người đó lướt nhanh tìm một dãy số trên điện thoại. Sau 3 hồi chuông, bên kia truyền đến giọng nói nữ tính:
– Tiểu thư, có việc gì thưa cô???
– Candy, tìm hiểu cho tôi người con gái tên Hoàng Linh An, lớp 10a1 trường AQ. – Giọng cô tiểu thư đó dịu dàng nhưng đầy mưu mô
– Vâng, thưa cô!
Người đó cúp máy, trên môi là nụ cười gian xảo:
– Tôi muốn biết cô là ai? Hoàng Linh An! Hắn ta có lẽ cũng sẽ thích thú với thông tin này đây!