Cặp Đôi Băng Tuyết

Chương 10


Bạn đang đọc Cặp Đôi Băng Tuyết: Chương 10


Mùa đông, cây cối trụi lá chỉ còn trơ lại những cành cây xác xơ. Mùa đông, những cơn gió se lạnh mùa thu bị thay thế bởi những cơn gió lạnh cắt da thịt. Hôm nay là ngày nghỉ. An muốn giành riêng ình một không gian. Ngoài đường vắng lặng chỉ có một mình An cô độc bước đi. Cái lạnh của buổi sáng mùa đông đã kìm hãm mọi người trong chăn ấm mất rồi. Đi dạo một lúc rồi An bước vào quán café Kura – một quán café mà cô đã thân quen từ lúc mới về Việt Nam. An đẩy chiếc cửa đơn bằng kính đi vào. Chiếc chuông trên cửa vang lên âm thanh trong veo. Quán Kura có thiết kế khá đặc biệt. Quán rất rộng. Ba bức tường bằng kính. Bức tường còn lại có màu nâu trầm, trước là bàn quầy giống quầy bar. Nền gạch và bàn ghế cũng màu nâu. Cách bàn quầy không xa là sân khấu mini. Trên có đặt một cây dương cầm màu đen. Dù là không gian mở nhưng quán vẫn tạo cho người ta cảm giác ấm áp.
An ngồi ở một cái bàn sát bên ngoài. Trên bàn là cốc capuchino còn nghi ngút khói. Bên cạnh nó là chiếc điện thoại cảm ứng màu trắng. Hôm nay An không nghe nhạc cũng không đọc sách, chỉ lặng nhìn khung cảnh cô tịnh ngoài kia. Bỗng trong quán vang lên tiếng vĩ cầm trầm bổng, thanh thanh. Chủ quán ngồi chiếc ghế đối diện An, giọng nói dịu dàng, êm như tiếng suối:
– Đây là bản nhạc chị mới kiếm được đấy. Thích không?
An khẽ mỉm cười rồi gật đầu.
– Biết mà! – Chủ quán cười rạng rỡ làm bầu trời âm u, ảm đạm ngoài kia như sáng bừng theo nụ cười của cô.
– Nhưng em vẫn thích nghe mẹ đàn hơn.
Nghe An nói, nụ cười trên mặt chị chủ quán dần trở nên gượng gạo:
– Chị cũng muốn nghe lại tiếng đàn của dì.
Chủ quán café Kura là Phan Thùy Dung, tên thật là Anna Snow cũng là chị họ đằng ngoại của An. Ngoại hình của cô đậm chất tây phương. Làn da trắng mịn như tuyết, đôi lông mày lá liễu, đôi mắt to tròn màu bạc nhưng nó lại mang vẻ dịu dàng khác hẳn An. Đôi môi nhỏ nhắn đỏ mọng đầy quyến rũ. Dung là người tài sắc vẹn toàn. Cô mới 22 tuổi nhưng đã tốt nghiệp trường đại học Cambridge – trường đại học danh tiếng nhất nhì Vương quốc Anh. Dung từng sống với gia đình An 7 năm nhưng khi An đi Mĩ cô cũng rời khỏi vòng tay che chở của ông Minh mà ra ngoài kiếm sống. Cô dành tình yêu thương cho An còn nhiều hơn dành cho bố mẹ mình, nhất là sau cái chết của người dì cô rất mực kính trọng.
Nghe Dung nói, An chỉ mỉm cười, chậm rãi đưa cốc capuchino lên miệng. Nhấp một ngụm, An nói, giọng nói mềm mại, không lạnh nhạt như thường ngày:
– Em kéo một bàn cho chị nghe nhé?
– Được chứ! – Rồi Dung gọi chàng trai đang đứng ở bàn quầy – Quang, mang cho chị cây vĩ cầm trong phòng!
Một lúc sau, một giọng nói quen thuộc vang lên bên cạnh An:
– Linh An của em đây!
An nhận ra giọng nói này. Cô ngạc nhiên mở đôi mắt bạc lạnh lẽo trong veo lên nhìn người con trai bên cạnh:
– Anh làm thêm ở đây sao?
Quang ôn nhu nhìn An mỉm cười.
– Hai người biết nhau sao?
– Học cùng trường! – An lạnh lùng nói
– Tập cùng chỗ! – Quang cười nói.
Dung bỗng nhiên cười khúc khích. Nói với An:
– Giờ thì em kéo cho chị nghe một bản được chưa??
An gật đầu đứng dậy. Đi được nửa bước thì điện thoại trên bàn phát ra bản nhạc piano du dương. An nhìn màn hình nhấp nháy một dãy số lạ hoắc:
– Alô!
– Em đang ở đâu??
– Ai đây?? – An hơi nhíu mày.
– Người em đang rất quan tâm đấy. – Bên kia nói giọng đùa cợt.
– Điên à? Nói! Ai?
– Uầy! Nếu em không biết tôi thì làm quen nhé?
– Không! Điên!
Phán câu có đó xong, An dập máy một cách phũ phàng. Để lại bên kia với tiếng cười không thể thoải mái hơn.
An còn chưa kịp nhấc chân thì chiếc điện thoại đã rung bần bật kèm theo nhạc chuông báo tin nhắn đến. An nhíu mày khó chịu nhưng vẫn mở ra xem. Lại là từ cái số lạ hoắc đó “Này! Người em quan tâm nhất là người giữ giao kèo với em. Không phải sao?? Không phải thì làm tôi hơi buồn đấy!! Tôi gọi lại, em nhất định phải nghe đấy!”. An vừa đọc xong tin nhắn thì cái số lạ hoắc đó gọi. Rất đúng giờ! Bỗng nhiên An bật cười làm Dung ngạc nhiên còn Quang thì nghi hoặc. An nhấc máy, giọng không lạnh lùng nhưng cũng không mềm mại:
– Alô!
– Sao thế? Giọng dịu đi nhiều rồi nhỉ? – Bên kia Quân liền buông lời trêu trọc.
– À! Lúc đấy tôi tưởng tên biến thái, bệnh hoạn, cờ chớn, điên loạn nào đó thôi!
– Này, này! Em đang chửi tôi đó à??

– Đâu có! – An nhún vai nhưng Quân không biết được. – Thế gọi tôi có gì không? Mà sao anh biết số tôi?
Số điện thoại của An cực ít người biết. Chỉ có bố cô và Dung là có. Danh bạ của An cũng chỉ có 2 người này.
– Đối với tôi thì tìm hiểu mấy cái đấy không hề khó.
– Anh chưa trả lời câu hỏi trước.
– À! Đi thực hiện điều kiện thứ nhất nào!
– Đi đâu?
– Đi chơi!
– Được! Đón tôi!
– Ở đâu?
– Quán café Kura, đường xx, phố xy, thành phố anh đang sống.
Bên kia vang lên tiếng cười của Quân:
– Rất chi tiết. Kiểu đấy thì tôi không thể nào mù đường được. Đợi tôi 10p
Quân vừa dứt lời. Thì trong điện thoại đã vang lên tiếng tút tút kéo dài. Cậu lắc đầu cười.
Sau khi dập máy, An yên tâm là không ai làm phiền cô nữa thì mới lên sân khấu, đặt cây vĩ cầm lên phần xương quai xanh, nhắm mắt lại và bắt đầu kéo bản nhạc mà mẹ cô hay đàn nhất. Theo tiếng đàn trầm bổng du dương mọi kí ức lại ùa về rõ mồn một.
– Mẹ, mẹ ơi! – Cô bé An nức nở chạy lại chỗ bà Nguyệt, giang tay ôm chầm lấy bà.
– Gái ngoan, nín đi! – Rồi bà nhẹ nhàng vỗ lưng cô con gái nhỏ đang trong lòng mình òa khóc. – Gái ngoan nín nào! Nói mẹ biết ai bắt nạt con?
Sự dịu dàng của người mẹ đã giúp bé An vơi nhiều. Cô bé nín khóc nhưng giọng nói vẫn run run đan xen với tiếng nấc:
– Mẹ ơi! Tại sao mọi người không ai chơi với con?
– Con nói gì vậy? Chị Dung rất thương con mà!
Lúc đó cô bé Dung chạy lại. Bấy giờ cô mới chỉ là cô bé 13 tuổi. Nét hồn nhiên và thơ ngây vẫn còn in trên gương mặt đậm chất tây phương.
– Đúng đó An. Chị Dung yêu bé An lắm!
– Em cũng yêu chị Dung nhưng các bạn khác nói em không phải người Việt. Nếu là người Việt mắt sẽ không có màu bạc cũng không lạnh lẽo như thế! – Ngừng 1 lúc, An tiếp tục – Mẹ ơi, mắt mẹ với chị Dung cũng màu bạc nhưng sao lại dịu dàng như thế? Không giống mắt con…….
Nói đến đây, bé An lại òa khóc. Những giọt nước như pha lê rơi lã chã trên gương mặt thiên sứ non nớt của cô bé. Bà Nguyệt cười hiền, xoa đầu An:
– Bé con, nghe mẹ nói này. Mắt màu bạc là mắt rất hiếm, hiếm hơn cả xanh lá nhiều người muốn nó mà không được nhưng khuyết điểm của nó là màu mang cho người ta cảm giác lạnh lẽo. Mẹ và chị Dung cũng vậy. Cách duy nhất khắc phục nó là cười thật nhiều. Nụ cười mang cho người khác thiện cảm mà quên đi vẻ ngoài của mình. Giờ con thử cười mẹ xem nào.
Bé An nghe mẹ nói vậy liền cười toe. Ánh nắng ấm áp mùa xuân vuốt ve làm da non nớt của cô bé. Nụ cười của bé làm ấm lòng bà Nguyệt và Dung. Dung liền ôm lấy An nói:
– Ui! Yêu bé An của chị nhất!
Từng hồi ức tươi đẹp chạy trong đầu An như thước phim quay chậm. An cảm giác nước mắt đang dâng lên. Đây là bản nhạc về tình yêu đầu đời do mẹ cô viết. Nó trong sáng như thế, yêu đời như thế nhưng tại sao lại mang cho cô nỗi đau đến xé lòng. Cố nuốt ngược nước mắt. Bản nhạc kết thúc, An nhẹ nhàng đặt cây vĩ cầm xuống bàn, khẽ vuốt ve mặt gỗ sáng bóng. Bỗng có tiếng vỗ tay vang lên. Không phải của Quang, không phải của Dung. Là của một vị khách ngoài cửa. Cả thân ảnh cao lớn, dựa vào cửa kính. Làn da trắng như men sứ, mái tóc đen bồng bềnh mềm mại, đôi mắt to tròn màu nâu ánh lên tia ấm áp. Khóe môi hơi nhếc lên đầy thú vị. Cậu vào mà không ai biết. Tất cả đều chìm đắm trong tiếng đàn của An.
– Không ngờ em đánh đàn hay như thế!!!
Không quan tâm đến câu nói của Quân, An lãnh đạm đáp:
– Anh đến sớm 4p. Chị Dung em đi đây.
Rồi An kéo Quân một mạch ra quán mà cũng không thèm chào Quang. Quân bị kéo nhưng vẫn ngoái lại, giơ tay lên nói:
– Quang, chào! Chỗ làm mới à?
Quang mặt méo xệch gật đầu.
– Chị chủ! Hôm nào em sẽ đến!
Dung gật đầu. Cô vốn là người không coi trọng vẻ ngoài nếu không đã không làm chủ của Quang được ==”
– Anh không cần đến đây đâu. – An nói
Cánh cửa kính khép lại Dung mới để ý sắc mặt cực khó coi của Quang. Lúc đó cô cũng hiểu 1 chút sự việc.

Trong con xe thể thao đen bóng loáng, có một đôi nam nữ ngồi hàng ghế lái. Chàng trai có mái tóc bồng bềnh, mềm mại làm người ta rất muốn được chạm vào. Gương mặt như được điêu khắc chạm trổ thoáng vẻ tinh nghịch. Chiếc khuyên tai chim ưng bên tai trái khẽ phát ra ánh bạc. Bên cạnh cậu là cô gái với gương mặt của thiên thần. Làn da trắng nõn, mịn màng như thể chỉ chạm nhẹ cũng sẽ rách. Mái tóc đen xõa xuống hai vai, mái bằng che nửa khuôn mặt nhưng lại tôn lên đôi mắt to tròn màu bạc của cô.
– Giờ đi đâu?? – Quân hỏi
– Đây là yêu cầu của anh thì anh phải định chỗ đi rồi chứ??
– Không có! – Quân thản nhiên đáp.
– Vậy thì anh nghĩ đi. Tôi ngủ đây!
– Ấy! Em quá đáng vừa thôi nhé! Ai lại còn chưa đi chơi đã ngủ?
– Cần gì phải ai, tôi là đủ rồi! – Nói rồi An lấy headphone từ trong túi áo thản nhiên nhắm mắt lại.
Quân ngơ ngác nhìn An rồi thở dài. Bỗng nhiên cậu phì cười. Ngắm gương mặt An khi ngủ, vẻ mặt yên bình thanh thản khác hẳn với lúc cô thức. Ngón tay mang theo chút do dự vén những lọn tóc vương trên mặt cô xuống. Quân thấy lòng nhẹ nhõm lạ thường. Trong đầu cậu hiện ra một nơi. Mỉm cười nhẹ. Quân vươn người sang thắt dây an toàn cho An. Khởi động xe đi thật chậm. Cậu sợ đi nhanh sẽ làm An tỉnh giấc.
Ánh nắng vàng ươm xuyên qua cửa kính xe chiếu vào khuôn mặt say ngủ của An làm làn da trắng nõn có màu hỗ phách. Khẽ cựa người, An tỉnh dậy. Theo thói quen đảo mắt xung quanh, cô liền giật mình khi có một đôi mắt màu nâu nhìn cô chăm chú. An lắp bắp nói:
– Anh….Anh làm gì thế??
– Nhìn em ngủ. – Quân thản nhiên đáp.
Nhanh chóng khôi phục nét mặt cùng thái độ, An lạnh nhạt nói:
– Rỗi hơi! Đến đây lâu chưa??
Lúc này Quân mới rời mắt khỏi An chuyển đến cái đồng hồ điện tử trong xe:
– Được 15 phút rồi.
– 15 phút vừa rồi anh nhìn tôi ngủ sao? – Mặt An thoáng nét xấu hổ.
– Ừ!
Bỗng An nghe tim mình đập mạnh “thịch” một cái. Cô lấy tay ấn mạnh vào ngực làm Quân lo lắng hỏi:
– Sao thế? Khó chịu ở đâu à?
– Không chỉ là bỗng nhiên khó thở. Giờ ổn rồi! – An đảo mắt ra ngoài, xung quanh cô còn rất nhiều chiếc xe hơi khác. Bên cạnh cô là chiếc xe mui trần hồng đậm bóng loáng. – Đây là đâu?
– Bãi đậu xe.
– Tôi biết là đậu xe nhưng bãi đậu này ở đâu??
– Công viên giải trí. – Quân mỉm cười nói
– Công viên……giải trí? – An ngạc nhiên mở to đôi mắt nai xinh xắn, nét mặt nhìn Quân như nhìn thấy người sao Hỏa.
– Có gì đáng ngạc nhiên sao?? – Quang buồn cười trước thái độ của An. Trên môi là nụ cười hết sức rạng rỡ.
– Không có gì nhưng đại thiếu gia như anh mà cũng đến công viên giải trí sao? – An nghi hoặc hỏi.
– Không đây là lần đầu.
– Lần đầu?? 17 năm anh không đến công viên giải trí sao??
– Trước đây bố tôi muốn tôi đi nhưng tôi không thích.
– Thế sao lại đưa tôi đến đây?? Anh không thích mà.
Quân cũng không biết tại sao lại đưa An đến đây nữa… Cả lúc ngây ngô ngắm An ngủ, cậu hoàn toàn bất động trong 15 phút. Thậm chí lúc Quân nhìn hàng mi cong dài khẽ rung lên, tim cậu cũng rung theo, hô hấp cũng không đều nữa. Nghe cậu hỏi của An, cậu chỉ cười cười, không trả lời mà lảng sang chuyện khác:
– Thế em đến đây bao giờ chưa??
– Hai lần. Nhưng mà thế nào đây? Tôi với anh chỉ ngồi đây tán phét thôi à?
Quân cười:
– Làm gì có! Đi thôi!

Trong công viên giải trí ngụm lặn giữa biển người, Quân cảm thấy người người dẫm đạp lên mình mà đi. An cũng khó chịu không kém. Hai con người này có điểm chung là cực ghét chen lấn.
Lúc sau, An cầm cây kẹo bông “đại bác” mà Quân mua. Hai người vừa ăn vừa ngó nghiêng tìm trò.
– Cái kia đi! – An chỉ chỉ.
Quân nheo mắt nhìn theo tay An:
– Ném vòng?
– Ừ! Chính nó!
– Em thích sao?
– Hỏi thừa. Không thích sao chơi.
– Được, đi thôi!
Đến trước gian hàng, có hàng chục con thú bông với nhiều hình dáng, trước mỗi con có một cái cột nhỏ bằng gỗ:
– Em thích cái nào?
An đảo mắt từ trái sang phải, từ phải sang trái một hồi rốt cục cũng chỉ tay vào con cá heo màu trắng có viền xanh trông rất dễ thương:
– Ok! Đợi chút! – Quân nháy mắt tinh nghịch.
– Còn phải xem khả năng của anh đã! – An cười nham hiểm.
– Này này, đừng coi thường tôi thế! Trò này nhìn cũng dễ mà. Tôi sẽ ném trúng cho xem! – Quân cười tự tin. Nhưng nhìn nụ cười hiểm của An càng ngày càng đậm cậu quyết phải lấy bằng được con cá heo. Vậy là Quân mua mười cái vòng.
Thế nhưng……
Ba vòng……
Năm vòng……
Tám vòng…….
Mười vòng……..
Tất cả đều trượt hết.
An cười ranh mãnh, nụ cười như muốn chọc tức Quân. Cậu bừng bừng khí thế mua thêm.
Nhưng….
Năm phút……
Mười phút…….
Mười lăm phút……
Vẫn không trúng cái nào. An ngáp dài một cái, uể oải nói:
– Khó quá à?? Thôi, tìm trò khác đi!
– Không được! Tôi nhất định phải lấy được nó. – Quân nói chắc nịch, mắt tóe lửa nhìn con cá heo nhồi bông vô tội.
Quân ném cái thứ 29, cái vòng quay quay trên đỉnh cột mấy vòng. Ánh mắt Quân lộ rõ vẻ mong chờ nhưng nó lại bật ra. Quân chán nản toàn tập, nhìn mắm đuối cái vòng cuối cùng trên tay. Cậu không ngờ những chuyện đơn giản như thế này lại có thể thử thách đại thiếu gia “văn võ song toàn” như cậu. Đang định ném thì An ngăn lại:
– Để tôi thử!
– Em có thể sao? – Quân ngờ vực hỏi
– Phải thử mới biết.
– Tôi ném 29 cái trượt, em trông chờ vào 1 cái sao?
– Nói rồi, không nhắc lại!
An cầm vòng trong tay, mắt kiên định nhìn con cá heo. Ông chủ gian hàng phì cười. Chỉ là một trò chơi có phải nghiêm túc thế không. An quăng tay và…:
– Đó, trúng rồi! – An nở nụ cười đắc thắng.
Quân nghệt mặt ra, cảm giác cằm rơi xuống đất. An ném trúng khi chỉ có 1 chiếc vòng trong khi cậu thì…..
Ông chủ gian hàng cười hiền lành đưa con cá heo cho An:
– Chúc mừng cháu!
An đón con cá heo mà cười tươi. Quân ngẩn người. Lần đầu cậu thấy An cười như vậy.
An thong thả tìm thêm trò khác, tay ôm chặt con cá heo nhồi bông như sợ bị mất. Dù không biểu hiện nhưng cũng đủ biết An thích con cá heo ấy đến nhường nào. Quân đi bên cạnh mà mặt dài như cái bơm. Cậu vẫn không cam tâm. Nhìn con cá heo mà sự buồn bực tăng lên đáng kể. Nhưng cậu không muốn phá hỏng chuyến đi này vì cái chuyện trẻ con bé tí teo ấy.

Đi một lúc, An hào hứng nói to, chỉ chỉ:
– Anh Quân, chơi cái kia đi!
Quân hơi ngẩn người. Cậu chợt nhận ra rằng An chưa bao giờ gọi tên cậu. Lần này cô gắn chữ “anh” đằng trước. Trong lòng bỗng cảm thấy vui vui. Quân cứ đứng im bất động như thế cho đến khi:
– Anh Quân…..Anh Quân…. – An sẵng giọng
– ……
– Anh Quân….. Vũ Anh Quân…… – An hết kiên nhẫn, vừa giơ tay trước mặt cậu vừa hét.
– Hả? – Quân tròn mắt nhìn An – Hóa ra “Anh Quân” mà em gọi trong “Vũ Anh Quân” sao?
– Chứ không anh nghĩ thế nào?
– Cứ tưởng…… – Quân hơi sụ mặt xuống nhưng nhanh chóng lấy lại dáng vẻ ban đầu – Em vừa nói gì cơ?
– Chơi đu quay dây văng, nghe rõ chưa?
– Rồi rồi!
An với Quân ngồi ghế đôi, đóng khung an toàn xuống, cô hít một hơi thật sâu rồi nói:
– Tôi chưa chơi bao giờ!
– Tôi cũng thế.
– Hơi sợ!
Quân quay sang tròn mắt nhìn An:
– Em…..mà biết sợ sao?
An không trả lời, căng thẳng nắm chặt lấy khung bảo vệ. Nhìn An, Quân mỉm cười, nói nhỏ như đến mức thì thầm:
– Đừng sợ! Tôi ở đây!
An nghe loáng thoáng nhưng để chắc chắn lại liền quay sang hỏi:
– Anh vừa nói cái gì cơ?
– Có nói gì đâu! – Quân trưng bộ mặt ngây ngô nhìn An.
Lúc này An chắc chắn là do căng thẳng mà nghe nhầm.
Chiếc đu tư từ quay rồi tăng tốc nhanh đến chóng mặt. Hết xoay tròn đến xoay nghiêng. Trước mắt An cảnh vật luôn thay đổi. Thậm chí cô còn không nhìn rõ nó. Ghế cô ngồi văng mạnh bay lên không trung rồi lại văng mạnh xuống dưới. An cố gắng kìm nén tiếng thét nhưng không thành. Cả Quân cũng vâỵ. Cả hai người hét thật to. Cổ họng đau rát nhưng rất vui.
– Em có ổn không thế? – Quân lo lắng hỏi.
– Không, không sao! Ọe…. Chóng mặt chút……Ọe…..
– Haiz… Đợi chút, tôi đi mua nước.
– Ừ…. Ọe….
Một lúc sau, Quân trở về cầm theo một chai nước lọc và một lon chanh dây. Lúc này An đang ngồi trên chiếc ghế đá dưới tán cây, ngẩng đầu lên nhìn trời:
– Em súc miệng rồi uống cái này vào!
An gật đầu. Súc miệng xong, An cầm lon nước tựa vào ghế đá, lại ngẩng lên nhìn các tia nắng ấm áp xuyên qua tán cây chiếu xuống mặt đất:
– Anh thích trò cảm giác mạnh không?
Quân ngồi xuống cạnh An nói:
– Rất thích! Còn em?
– Cũng thế! Thường những người thích cảm giác mạnh là những người năng động, xem ra tôi với anh ngoại lệ nhỉ?
Quân khẽ cười:
– Có lẽ!
– Nhà ma không? – An quay sang nhìn Quân
– Ok! Để tôi xem em có sợ không nhá!
Trong nhà ma tối om. Thi thoảng có vài ánh điện nhấp nháy, lập lòe. Hai bên hành lang đều có những hình thù quái dị, máu me tràn ra cả nền đất. Có người thắt cổ, người bị tra tấn, tiếng kêu thảm thiết như tiếng vọng từ địa ngục. An và Quân dẫn đầu một đoàn người. Đi đến đâu là họ hét đến đấy. An khẽ nhíu mày. Bỗng một con ma tóc tai rũ rượi, mắt trợn ngược, quần áo rách nát, đầu nghiêng nghiêng, răng nanh còn vết máu trào ra, vừa đi vừa lẩm bầm gì đó từ góc ngoặt đi ra. Đoàn người ohía sau hét ầm lên mà ôm lấy nhau, An giật mình mà vô tình nắm tay Quân. Quân cũng giật mình nhưng là do hành động của An. Cậu nhìn An cười nhẹ rồi nắm tay An. Trong đầu vang lên câu nói “Đừng sợ! Có tôi rồi!”
Ra khỏi nhà ma, An mới nhận ra là Quân và mình đang nắm tay nhau. Vội giật ra rồi nói:
– Không còn sớm nữa, về thôi!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.