Bạn đang đọc Cao Thủ Tu Chân – Chương 3147
Chương 3274
Nói xong, cậu nhìn sang đám người Ôn Thắng Nam, vẻ mặt nghiêm túc hơn: “Sự xuất hiện của ông ta không nằm trong dự liệu của tôi.
Bởi sự tồn tại của ông ta, chuyến đi tới di tích nguyên anh lần này sẽ khó khăn hơn nhiều.
Nhớ rõ, ngay khi mọi người lấy được công pháp truyền thừa hoặc pháp bảo mạnh thì hãy nghĩ cách thoát thân, trở về tổng bộ Hiên Viên Điện, những chuyện khác để tôi giải quyết!”.
Ôn Thắng Nam cùng những người khác gật đầu đồng ý, nhưng cô ta vẫn không nhịn được nói thêm: “Thần Tử, tôi biết người vừa rồi rất mạnh, nhưng di tích nguyên anh có ràng buộc về quy tắc thời gian, với số tuổi thật của ông ta, ắt hẳn không thể vào trong đâu”.
Diệp Thiên nghe vậy không trả lời, chỉ lắc đầu.
Số tuổi của Thiên Luân đúng là không nhỏ, nhưng còn lâu mới tới hai nghìn tuổi.
Theo tính toán của cậu, tuổi thật của Thiên Luân có lẽ nằm giữa một nghìn hai trăm đến một nghìn năm trăm tuổi, đồng nghĩa quy tắc thời gian của di tích nguyên anh này không thể hạn chế Thiên Luân, ông ta có thể vào trong đó mà không gặp trở ngại gì.
“Như vậy là tốt nhất!”.
Nghĩ đến đó, trong mắt Diệp Thiên lóe lên vẻ ác liệt, năm ngón tay dần dần siết chặt.
“Trên sao Ly này, tôi sẽ hoàn thành chuyện mà tôi chưa hoàn thành ở Trái Đất!”.
“Lần này, tôi chắc chắn sẽ không để ông thoát được!”.
Đúng lúc đó, trên bầu trời bỗng có một dao động kỳ lạ xuất hiện, hoa văn quỷ dị lan ra dọc theo đường chân trời, một mô hình thiên cung lơ lửng thoắt ẩn thoắt hiện.
Thiên cung thoắt ẩn thoắt hiện đó có diện tích rộng lớn, rộng hơn Hiên Viên Điện gấp bốn, năm lần.
Một luồng khí tức cổ xưa êm ái lan tràn, sau đó không gian phía trước thiên cung hư ảo kia chuyển động, một bóng người khổng lồ bỗng dưng hiện ra.
Bóng người đó mặc áo màu thiên thanh, đeo trường kiếm bên mình, gương mặt tuy bình thường nhưng lại chứa sự tự do phóng khoáng khó tả, dường như đất trời đều không nằm trong mắt người đó.
Lúc này, một vài người hiểu nhiều biết rộng đã kêu lên.
“Là Mộ Chủ Bắc Hoang!”.
Đúng lúc này, bóng người hư ảo đó cũng lên tiếng, giọng nói xa xăm.
“Các vị, truyền thừa của tôi nằm ở thiên cung ẩn giấu trong không gian ở đằng sau!”.
“Ai muốn có được thì hãy dựa vào bản lĩnh của mình đến đây giành lấy!”.
Ai có thể thắng được tàn hồn này của tôi thì sẽ có tư cách tiến vào thiên cung
Ai thua chết,
Dứt lời, một luồng uy áp mạnh mẽ bùng lên từ đám người hư ảo đó, kiếm y ngang tang vọt thẳng lên trời,chém những ngọn núi cao lớn phía dưới thành mãnh vụn.
vài tu sĩ tiên thiên không kịp tránh, còn chưa kịp kêu lên một tiếng đã bị kiếm y vô hình đó chém trúng, biến mất không còn thấy bóng dáng.
Nhất thời mọi người kinh hãi không dám lên tiếng.
Cuối cùng di tích của Mộ Chủ Bắc Hoang cũng sắp mở ra rồi.
“Tàn hồn trước mắt chúng ta chỉ là một trong số đó, canh giữ một trong các lối vào.
Bốn ảo ảnh tàn hồn ở bốn hướng khác thì canh giữ bốn lối vào còn lại”.
“Nói cách khác, dù đi vào từ lối nào, chỉ cần đánh bại tàn hồn canh giữ là được”.
“Hóa ra là vậy!”, lúc này đám người Ôn Thắng Nam mới bừng tỉnh, những cao thủ tu sĩ khác cũng lần lượt hiểu ra, lập tức thay đổi ánh mắt.
Ngay lúc này, ở phía xa chân trời, nơi bốn ảo ảnh xuất hiện đã lan tỏa làn sóng sức mạnh cực kỳ mạnh mẽ.
Những gợn sóng chân lực va chạm kịch liệt lan ra giữa không trung, tất cả mọi người đều cảm ứng được rõ ràng.
Hiển nhiên, ở bốn lối vào khác đã có người ra tay, bắt đầu khiêu chiến tàn hồn canh giữ lối vào.