Bạn đang đọc Cao Thủ Tu Chân – Chương 3115
Chương 3242
“Rầm!”.
Một tiếng động lớn vang lên, trên không trung xuất hiện sóng năng lượng có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Diệp Thiên bị rồng nước đâm chính diện, ngực áo rách nát, tạo thành một lỗ thủng lớn.
Bản thân cậu cũng bị đẩy lùi lại, tạo nên vệt khói dài trăm mét.
“Thần Tử đại nhân!”.
Chứng kiến cảnh đó, Lữ Tông Đường lập tức hoảng sợ hét lên.
Bốn vị trưởng lão đang quan sát trận đấu, nghe ông ta hét lên thì đồng loạt nhìn sang phía Lữ Tông Đường.
Bóng dáng đại trưởng lão lóe lên, chớp mắt đã đến bên cạnh Lữ Tông Đường, thắc mắc hỏi: “Tông Đường, ông vừa nói gì? Cái gì mà Thần Tử đại nhân?”.
Ánh mắt Lữ Tông Đường dao động, chỉ vào Diệp Thiên: “Đại trưởng lão, chính là cậu ta, cậu ta chính là Thần Tử đại nhân!”.
“Tổ huấn mà điện chủ để lại nói rằng, một nghìn năm sau sẽ có người đến cứu vớt Hiên Viên Điện chúng ta, người đó khả năng cao chính là cậu ta!”.
“Cái gì?”.
Đại trưởng lão tỏ ra ngạc nhiên, nhất thời ngây ra.
Ba vị trưởng lão còn lại cũng há hốc miệng, nhớ tới tổ huấn đã đọng lại trong Hiên Viên Điện một nghìn năm chưa từng ứng nghiệm.
Bọn họ không khỏi nhìn về phía Diệp Thiên, chẳng lẽ thanh niên này chính là cứu tinh của Hiên Viên Điện?
Bốn người nghĩ đến đây, trong lòng lại càng nặng nề.
Nếu Diệp Thiên đúng là chúa cứu thế của Hiên Viên Điện mà Hoàng Đế nhắc tới, vậy thì vị chúa cứu thế này vừa đến đã bị phó điện chủ dùng tuyệt kỹ chào hỏi, chuyện này nên nói sao đây?
Sau phút chốc im lặng, ba vị trưởng lão còn lại dự định ra tay ngăn cản Phong Hậu, sợ Diệp Thiên bị thương.
Nhưng khi ba người chuẩn bị ra tay, đại trưởng lão lại xua tay.
“Không cần vội, xem tiếp!”.
Ba người nghe vậy đều cảm thấy nghi hoặc, chỉ có thể chăm chú quan sát, sau đó, ánh mắt bọn họ đã thay đổi.
Mặc dù áo trước ngực Diệp Thiên đã rách nát, nhưng da ngực cậu lại óng ánh trong suốt, không có tì vết, càng không có thương tích nào.
Bọn họ không khỏi kinh ngạc.
“Đối kháng trực diện với Thủy Long của phó điện chủ mà không hề tổn thương gì?”.
Đại trưởng lão gật đầu, ánh mắt vẫn không rời khỏi người Diệp Thiên.
“Nếu cậu thật sự là chúa cứu thế của Hiên Viên Điện chúng tôi, vậy hãy cho tôi xem năng lực của cậu đi!”.
Trên bầu trời, Diệp Thiên bị rồng nước đánh bay xa trăm mét.
Ôn Thắng Nam và hai chị em nhà họ Nhiễm nhìn thấy đều kinh hãi.
Bọn họ biết Diệp Thiên là vì ngăn chặn Phong Hậu mới ra tay.
Bản thân Diệp Thiên thì lại vỗ ngực, sau đó đưa tay xé rách áo mình, lấy một chiếc áo thun từ trong nhẫn không gian ra mặc vào.
Xong xuôi tất cả, cậu mới quay sang nhìn Phong Hậu, có chút cảm khái: “Không hổ danh là thủy tổ của thuật Kỳ Môn ở Trái Đất, Hạo Nhiên Kỳ Môn đúng là lợi hại!”.
“Vừa rồi ông đã khống chế trọng lực trong Kỳ Môn Cục này đúng không?”.
Vừa rồi Diệp Thiên định tránh khỏi rồng nước, nhưng lại phát hiện người mình cứng đờ, nhất thời không thể thoát khỏi, giống như có một sức hút giữ cậu đứng tại chỗ.
Cậu suy nghĩ một lúc mới hiểu ra lý do.