Cao Thủ Thâu Hương (Cải Biên)

Chương 23: Đạo nhân kim dung?


Đọc truyện Cao Thủ Thâu Hương (Cải Biên) – Chương 23: Đạo nhân kim dung?

– Yểu điệu thục nữ, quân tử háo cầu. Tẩu tẩu tinh khiết như thủy tinh, Mộ Dung công tử nhiệt tình thì cũng không có gì làm lạ …

Tống Thanh Thư quay đầu cười cười nói.

– Tiểu đệ….

Hồ Phu Nhân trách hắn, giọng nói mềm mại kéo dài, nghe qua xương cốt Tống Thanh Thư như là mêm nhũn.

– Ngươi lại nói đùa, phong thái liễu yếu đào tơ của Vương cô nương so với ta dễ nhìn hơn quá nhiều, Mộ Dung công tử làm sao mà lại giống như tiểu đệ nói… như vậy.

– Ở trong lòng tiểu đệ, tẩu tẩu so với Vương cô nương thì xinh đẹp hơn nhiều.

Tống Thanh Thư thấy Hồ Phu Nhân đôi mi thanh tú chớp một cái, tựa như muốn sinh khí, hắn vội vã nói lãng sang chuyện khác:

– Phỏng chừng là Mộ Dung công tử có chủ ý ngắm nhìn bảo tàng của Sấm vương đây.

– Tiểu đệ cũng biết chuyện bảo tàng Sấm vương à?

Hồ Phu Nhân cả kinh, đây là bí mật lớn nhất trong lòng nàng, trong lúc ngạc nhiên cũng không nhớ đến hắn vừa trêu ghẹo nàng.

– Tẩu tẩu đã quên là tiểu đệ xưng là “ giang hồ Bách Hiểu Sanh” hay sao? Chuyện giang hồ đại sự, thật sự có rất nhiều chuyện tiểu đề đều biết.

Tống Thanh Thư giả vờ cười thần bí nói.

– Hay là tiểu đệ có phải cũng chủ ý dòm ngó đến kho tàng Sấm vương?

Hồ Phu Nhân trong lòng có chút cảm giác khó chịu, trong lúc nhất thời liền hoài nghi đến đối phương tiếp cận với mình là có mục đích thật sự.


– Đương nhiên….

Tống Thanh Thư trả lời làm cho Hồ Phu Nhân lạnh cả tim.

– Ngày nào đó kho tàng này có thể sẽ có tác dụng lớn…

Nhìn thấy vẻ mặt Hồ Phu Nhân tram xuống, trong lòng hắn biết lúc này nàng đang nghĩ gì, Tống Thanh Thư cười nói tiếp:

– Tẩu tẩu đừng lo lắng, chuyện chúng ta gặp gỡ chỉ là ngẫu nhiên, hơn nữa tiểu đệ cũng biết vị trí kho thàng, tẩu tẩu không cần phải nghĩ đến tiểu đệ có mục đích gì khác.

– Ngươi biết vị trí? Hồ Phu Nhân kinh hô:

– Điều này là không thể nào….

Rất hiếm khi nhìn thấy giọng nói yếu ớt của Hồ Phu Nhân với vẻ mặt ngơ ngác như vậy, Tống Thanh Thư liền ra vẻ huyền bí nói rằng:

– Đã nói tiểu đệ là giang hồ Bách Hiểu Sanh, tuy rằng địa điểm cụ thể vẫn chưa có rõ ràng lắm, nhưng đại thể phương hướng thì tiểu đệ vẫn biết, đến lúc đó tiểu đệ có lẽ sẻ tự tìm ra, tẩu tẩu có dự định giết tiểu đệ để diệt khẩu không vậy?

Hồ Phu Nhân sâu kín thở dài một hơi:

– Cũng không biết ngươi tuổi còn trẻ, làm sao mà lại biết nhiều chuyện như vậy.

– Tiểu đệ khi còn bé gặp phải một đạo nhân ngao du, lão nhân gia thấy tiểu đệ xương cốt khác thường nên lấy làm kinh ngạc, liền cùng tiểu đệ trò chuyện thật lâu, lão nhân gia còn nói mình là thần tiên, có rất nhiều cố sự lão nhân gia đều giảng giãi cho tiểu đệ nghe, thấy hứng thú nên tiểu đệ nhớ thật kỹ ở trong lòng.

Hồ Phu Nhân ra vẻ không tin, hỏi tới:


– Vậy lão nhân gia đó có nói tên mình gọi là gì không?

– Có..dường như là tên gọi Kim Dung gì đó.

Tống Thanh Thư vẻ mặt có chút quỷ dị.

– Kim Dung?

Hồ Phu Nhân suy tư một hồi:

– Trong chốn giang hồ xưa nay chưa từng nghe nói đến tên nhân vật này.

Nàng còn nghĩ rằng Tống Thanh Thư không muốn nói thật, cho nên cũng không tiện hỏi thêm nữa.

– Thiên hạ rộng lớn như vậy, chúng ta trước tiên phải đi nơi nào?

Hồ Phu Nhân không muốn nhắc đến chuyện kho tàng Sấm vương nữa, dù nàng đau đầu Tống Thanh Thư vì sao lại biết, nhưng không thể làm gì khác hơn là nhìn chúng quanh rồi hỏi hắn.

– Đương nhiên là Kinh Châu!

Tống Thanh Thư đã định liệu trước nói.

Đã có mấy mấy lần hắn tìm phương hướng ứng nghiệm, Hồ Phu Nhân từ trong đáy lòng đã tin tưởng phán đoán của Tống Thanh Thư, nàng không nói thêm gì nữa.

Hai người một đường phong trần mệt mỏi đi thẳng tới Kinh Châu, Tống Thanh Thư trên đường đi vẫn suy tư cách nảo để tìm kiếm được Thần Chiếu kinh.


“Đầu tiên nhất định phải biết câu chuyện Liên Thành Quyết hiện tại đã phát triển đến chỗ nào rồi.”

Tống Thanh Thư cẩn thận suy nghĩ một chút, phương pháp phán đoán của hắn chính là thăm dò trong đại lao Kinh Châu có Đinh Điển bị giam cầm trong đó hay không cái đã.

Khi Tống Thanh Thư đem ý định thăm dò đại lao Kinh nói cùng Hồ Phu Nhân, nàng mặt lộ vẻ vẻ khó khan:

– Có lẽ tiểu đệ có chỗ không biết, bây giờ Mông Cổ cùng nước Tống đang giằng co ở Tương Dương, còn Kinh Châu là mạch máu hậu cần của Tương Dương, cho nên là nơi ày quân sự rất quan trọng trọng yếu, khu vực phụ cận trú quân không dưới mười vạn, đại lao Kinh Châu e rằng không phải là nơi dễ dàng để xông vào.

Lần này đến phiên Tống Thanh Thư ngạc nhiên, ở trong ấn tượng của hắn, trong nguyên tác những cao thủ võ lâm kia, đừng nói một nhà tù, ngay cả hoàng cung đều có thể tới lui tự nhiên, bây giờ gặp được thực tế, sự việc hoàn toàn không phải như thế a.

– Chúng ta cứ thử xem qua một chút, biết đâu lực lượng phòng thủ trong đại lao không nghiêm ngặt như chúng ta tưởng…

Tống Thanh Thư không vì khó khăn mà từ bỏ ý định.

Hồ Phu Nhân không muốn dây dưa với hắn, đành đáp ứng:

– Được rồi, có điều tiểu đệ phải nghe theo lời ta, không nên vọng động, bây giờ thân thể tiểu đệ không được tốt, nếu xảy ra chuyện gì, ta e sợ bảo vệ không được tiểu đệ vẹn toàn.

– Được rồi….được rồi, tiểu đệ không phải là gã ngốc.

Tống Thanh Thư đầu gật như con gà mổ thóc.

Hai người một đường tìm kiếm đến phủ đại lao Kinh Châu mà đến, từ xa xa quan sát, hai người biến sắc, chỉ thấy đâu đâu cũng có quân binh tuần tra, thủ vệ nghiêm ngặt cực kỳ.

Hồ Phu Nhân nặng lòng nhớ đến thương thế của Tống Thanh Thư, nghe hắn nói bên trong đại lao có thể có người biết được về tăm tích của Thần Chiếu kinh, nàng âm thầm có chủ ý, quay đầu lại nói với Tống Thanh Thư:

– Tiểu đệ ở đây chờ ta trong chốc lát, ta đi thăm dò thám thính thử xem.

Hai người hiện tại cách nhau rất gần, nghe bên cạnh trên người nàng truyền tới nhàn nhạt mùi thơm, Tống Thanh Thư trong lòng rung động, liền vội vàng nói:


– Tẩu tẩu không thể mạo hiểm!

– Không có chuyện gì, ta chỉ đi thăm dò thử mà thôi.

Hồ Phu Nhân quay đầu lại nở nụ cười, trong nháy mắt tựa như một tia khói hướng tới gần về hướng đại lao.

Trong nháy mắt đó, Tống Thanh Thư bị nụ cười của Hồ phu nhân mê hoặc thần hồn điên đảo, hắn nghĩ thầm chính mình tại sao như vậy, chính mình cũng là một người quen thuộc nhìn mỹ nữ, làm sao bây giờ đối phương chỉ một cái nhíu mày hoặc một nụ cười đều có thể câu dẫn tâm trí mình?

Hồ Phu Nhân người nhẹ yến lượn, khi đến gần toán lính tuần tra thì từng bước một tiếp cận, rất nhanh Tống Thanh Thư đã không còn nhìn thấy bóng người của nàng.

” Khinh công phái Cổ Mộ quả nhiên không phải tầm thường…”

Tống Thanh Thư âm thầm cảm thán, cũng không lâu lắm, một tiếng xé gió tay áo vang lên, Hồ phu nhân đã quay trở lại bên cạnh hắn.

– Sao rồi tẩu tẩu?

Thấy sắc mặt nàng khó coi, Tống Thanh Thư trong lòng biết rằng không phải là tin tức tốt gì.

Chỉ thấy Hồ Phu Nhân mơ hồ lộ ra một vệt sầu lo:

– Ta vừa nãy đã tra xét, vòng ngoài của đại lao phòng tuyến thì còn nói có thể qua được, có điều đường vào trong đại lao chỉ có một lối vào, toàn bộ nhà tù giam đều ẩn sâu ở trong lòng đất, có thể là dùng để phòng bị những võ lâm nhân sĩ tới lui. Lối vào thủ vệ nghiêm ngặt, trừ phi là xông thẳng vào, ngoài ra không có cách nào khác đi vào.

Tống Thanh Thư nhận thấy xông vào là không hiện thực, ở đây là một thế giới sống sờ sờ trước mắt, quan phủ không giống trong tiểu thuyết võ hiệp như là rơm rác, hơn nữa phủ Kinh Châu là điếm quân sự quan trọng, ngày thường cũng đã phòng bị nghiêm ngặt, nếu như bên trong đại lao xảy ra chuyện gì, trú quân vùng phụ cận bất cứ lúc nào có thể chạy tới hỗ trợ. Hồ Phu Nhân võ công tuy rằng thuộc hạng cao thủ, có điều muốn xông vào đại lao để cứu cá nhân một người đi ra, đó là điều bất khả thi..

Nhưng nếu không vào nhà tù, thì không biết Đinh Điển có bị nhốt ở trong đó hay không, thì cũng sẽ không biết câu chuyện Liên Thành Quyết phát triển đến bước nào a…

– Chờ đã, nếu như chỉ cần biết câu chuyện phát triển đến giai đoạn nào, thì cũng chưa chắc cần phải đi vào đại lao.

Tống Thanh Thư trong đầu đột nhiên lại sáng lên ý nghĩ, kéo lấy bàn tay của Hồ Phu Nhân xoay người rời đi.

Hồ Phu Nhân, nghĩ thầm tiểu đệ người này, tại sao lúc nào cũng táy máy tay chân, may mà đã có một quãng thời gian ở chung, nàng từ lâu rõ ràng là hành vi của Tống Thanh Thư khác hẳn với người võ lâm thông thường, đối với những chuyện nam nữ chi phòng, tựa hồ hắn cũng không có khái niệm gì, hơn nữa qua mấy lần cùng chung đụng, Hồ Phu Nhân cũng hiểu động tác của hắn chỉ là xuất phát theo bản năng tự nhiên, không chắc là có tà niệm, cho nên nàng cũng tùy ý để hắn kéo cái cổ tay trắng ngần chính mình mà không phản ứng…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.