Đọc truyện Cao Thủ Kiếm Tiền! – Chương 69: Giai nhân cộng sự
Sở Văn Lâu mất một lúc mới nhớ ra chức trách của mình, hắng giọng mấy cái, cố ưỡn lưng cho bản thân trông cao hơn một chút, hắng giọng nói:
– Trước tiên cô đưa chứng nhận bằng cấp cho tôi xem đã.
– Cái này… ừm…
Chung Tình khẩn trương đẩy kính mắt, nói với giọng đáng thương:
– Giám đốc, tôi tốt nghiệp đã bảy năm, bằng để ở nhà suốt chẳng dùng tới, lại chuyển nhà mấy lần, bây giờ không biết lưu lạc đi đâu…
– Vậy à?
Sở Văn Lâu gật gù, nhìn vẻ mặt Chung Tình là đoán ra được tám phần rồi:
– Giám đốc, tôi có kinh nghiệm làm việc văn phòng, quản lý hồ sơ, xử lý văn kiện, tiếp đãi khách khứa, những việc đó tôi đều thông thạo. À, ngoài ra tôi còn biết lái xe, bằng lái đã có bốn năm, khi cần có thể kiêm luôn lái xe. Không phải công ty liên doanh luôn coi trọng năng lực làm việc thực tế sao, anh hãy cho tôi thử việc, xem biểu hiện của tôi rồi mới chính thức tuyển dụng, như vậy có được không?
Sở Văn Lâu còn định làm khó Chung Tình một phen, tới khi cô tuyệt vọng rồi mới đứng ra làm người tốt, nữ nhân một khi sinh lòng cảm kích, muốn dụ dỗ sẽ dễ hơn nhiều.
Trương Thắng đang ở phòng trong thay quần áo, vừa vặn nghe thấy được đoạn đối thoại này, bằng cấp của y không cao, cho nên rất ghét chuyện chỉ nhìn bằng cấp không nhìn năng lực, nghe thấy người bên ngoài có kinh nghiệm văn phòng lại biết lái xe, liền chú tâm hơn.
Xe mới của y sắp tới, còn đang tính chuyện tìm lái xe, nữ nhân lái xe tương tối cẩn thận, an toàn hơn. Vả lại mình đang học lái xe, có thư ký kiêm lái xe, khi nào mình không tiện thì để thư ký lái, bớt được tiền thuê lái xe.
Cô gái này biết tiến biết lui, chủ động đề nghị được thử việc, cho thấy là người chịu khó, hơn nữa nếu người ta không có năng lực đã không dám đưa ra đề nghị này, mà nếu không được thì tới lúc đó từ chối không muộn.
Trương Thắng đang áo gió, vừa đi vừa kéo khóa vừa nói:
– Anh Sở, giữ lại người này đi, dùng thử một thời gian hẵng hay.
Sở Văn Lâu bị Trương Thắng cướp mất cơ hội để Chung Tình chịu ơn, trong lòng thầm giận, may là chưa nói lời làm khó người ta, vẫn chưa phải hết cơ hội, vỗ tay cười lớn:
– Tôi cũng đang có ý đó, chúng ta là xí nghiệp liên doanh mà, tố chất nhân viên, năng lực nghiệp vụ phải cao, bề ngoài cũng cần. Tôi thấy điều kiện của cô Chung Tình rất phù hợp.
Trương Thắng đang kéo khóa, nghe tới tên Chung Tình ngẩng ngay đầu lên, mặc dù trước kia Chung Tình luôn trang điểm diễm lệ bắt mắt, bây giờ thay đổi phong cách trở nên thanh thoát trí thức hơn, mái tóc cũng nhuộm màu hung, nhưng y vẫn nhìn một cái nhận ra ngay, vui mừng gọi:
– Chị Chung Tình, đúng là chị rồi.
– Trương.. Trương Thắng.
Chung Tình không ngờ lại gặp người cũ của nhà máy in ở đây, vội vàng đứng bật dậy bỏ chạy:
– Xin lỗi, tôi phải đi.
Trương Thắng đuổi theo, nắm lấy tay cô giữ lại:
– Chị Chung, thì ra người ứng tuyển là chị, thế thì tốt quá rồi, chị vốn làm công tác văn phòng, kinh nghiệm phong phú, tôi vừa mở công ty, nhiều chuyện không biết phải bắt đầu từ đâu, sau này được chị giúp đỡ thì còn gì bằng.
Chung Tình vừa rồi còn tưởng Trương Thắng tới đây xin việc, kinh ngạc quên cả bỏ chạy:
– Công ty này… là của cậu?
Tuy không biết Chung Tình và Từ Hải Sinh đã cắt đứt, chiếu cố tới thể diện của cô, Trương Thắng không nhắc tới tên ông ta:
– Đúng thế, sau khi rời nhà máy tôi vay tiền mua đất ở đây, vốn định trồng ít rau sạch, không ngờ chính phủ muốn khai phát Kiều Tây, thuận theo thời thế, tôi chuyển sang làm thực nghiệp.
Sở Văn Lâu nhìn biểu hiện khác thường của bọn họ nghi hoặc hỏi:
– Chủ tịch Trương và cô Chung Tình quen nhau sao?
– Đúng, tôi và chị ấy vốn làm cùng nhà máy.
Sở Văn Lâu hớn hở:
– Ái dà dà, khéo quá, cô Chung, giờ cô yên tâm ở lại đây làm việc rồi chứ, đều là đồng nghiệp cũ, nhất định sẽ hợp tác vui vẻ.
Chung Tình thực sự cần một công việc kiếm tiền, lại không biết Từ Hải Sinh có phần ở công ty này, trước kia cô có ấn tượng rất tốt với Trương Thắng, y là chàng trai hiền lành, thật thà lại chịu khó, lại thấy Trương Thắng không một lời nhắc tới chuyện xấu của mình, thần sắc hòa hoãn hơn.
Trương Thắng không bỏ qua cơ hội để ván đóng thuyền:
– Đây là anh Sở, phó giám đốc công ty.
Sở Văn Lâu rời chỗ ngồi, lần nữa nhiệt tình dùng cả hai tay nắm tay Chung Tình:
– Tôi họ Sở, tên Văn Lâu, Sở trong “thiên môn trung đoạn sở giang khai”, Văn trong “đạo đức văn chương”, Lâu từ “cố nhân tây từ Hoàng Hạc lâu!” ha ha ha, rất vui được làm việc với cô…
Chung Tình cười khách sáo nói:
– Giám đốc Sở thật giỏi văn tài.
Sở Văn Lâu được mỹ nhân khen một câu toàn thân nhẹ bẫng đi mấy phần:
– Đâu có, đâu có, cô Chung quá khen.
Trương Thắng vui vẻ nói:
– Chị Chung, đi nào, chúng ta cùng ăn trưa, quay về bàn bạc kỹ sau.
Chung Tình nghiêm nét mặt nói:
– Trương Thắng, tôi gọi cậu như vậy một lần nữa, chuyện này cần nói trước, nếu đây là công ty của cậu, tôi là nhân viên, vậy chúng ta không thể dùng cách xưng hô cũ. Cậu hãy gọi tôi là Chung Tình, tôi gọi cậu là giám đốc Trương, không thể không có quy củ.
Câu này có nghĩa là Chung Tình đồng ý ở lại rồi, Sở Văn Lâu nói vội sợ Trương Thắng cướp lời:
– Đúng, Tiểu Chung nói đúng, phải có quy củ trên dưới, hơn nữa cứ gọi là chị Chung, chị Chung làm mỹ nhân cũng phải già.
Trương Thắng thấy thế cũng hợp lý:
– Được, theo ý chị, đi nào, ăn cơm xong chiều tuyển người tiếp.
Nhân lúc Chung Tình không để ý, Trương Thắng tranh thủ nói với Sở Văn Lâu:
– Trước mặt chị ấy tuyệt đối không được nhắc tới anh Từ nhé, không một lời nào.
– Vì sao?
Sở Văn Lẩu tò mò hỏi lại:
Trương Thắng chỉ lắc đầu, nhắc lại lời mình lần nữa.
– Ồ…
Sở Văn Lâu nhìn vóc người nóng bóng của Chung Tình, Từ Hải Sinh và Trương Thắng cùng nhà máy, có nghĩa ông ta cũng từng là đồng nghiệp với Chung Tình, ông ta là loại người thế nào hắn tương đối rõ, nếu Từ Hải Sinh bỏ qua mỹ nhân như vậy trước mắt thì khác nào mèo chê mỡ, xem ra hai bọn họ từng có thời gian díu, song kết thúc không được tốt đẹp.
Cho rằng mình đoán ra nguyên nhân, Sở Văn Lâu lòng mừng thầm, Chung Tình là tình nhân cũ của Từ Hải Sinh thì sao nào, hắn cũng đâu định cưới về làm vợ, hơn nữa loại nữ nhân như thế váy tương đối lỏng, không phải ý đồ của mình càng thuận lợi sao?
Ba người tùy tiện chọn một quán ăn nhỏ bên đường quốc lộ, trong bữa ăn, Sở Văn Lâu rất ân cần với Chung Tình, Trương Thắng cũng không thấy để ý, nếu không phải cố kỵ Từ Hải Sinh, trước mặt một đại mỹ nhân như Chung Tình, y còn nhiệt tình hơn.
Mỹ nhân như ngọc, hương thơm như lan, giọng nói tựa hoàng oanh, ngày ngày được làm việc cùng cũng quá tuyệt vời rồi.
Trương Thắng lấy cớ đi nhà vệ sinh, ra sau quán cơm gọi điện thoại cho Từ Hái Sinh:
– Anh Từ, anh an bài cho chị Chung làm việc ở đây à?
Từ Hải Sinh vừa nhấc máy đã nghe một câu hỏi không đầu đuôi như vậy thì không hiểu:
– Chị Chung nào?
– Chị Chung Tình, hôm nay chị ấy tới ứng tuyển.. Không phải do anh bố trí à? Anh nói một tiếng là được, còn để chị ấy xếp hàng suốt cả buổi sáng.
Từ Hải Sinh hít sâu một hơi, lẩm bẩm:
– Cô ấy… tới ứng tuyển?
– Sao vậy, chả lẽ không phải anh?
Từ Hải Sinh cười khổ:
– Không phải.
Trương Thắng mơ hồ nghe ra chút bất thường, thử hỏi:
– Anh Từ, hai người…
– Cậu đừng hỏi nhiều, tôi và cô ấy đã không còn chút liên quan nào nữa. Cô ấy phải ra tận đó xin việc, xem ra không còn chỗ đứng chân trong thành phố nữa, cậu và cô ấy là chỗ quen biết cũ, hãy chiếu cố cho cô ấy nhiều một chút… Sau này tôi cố gắng ít xuất hiện ở đó, cậu cũng đừng nhắc tới tôi.