Đọc truyện Cao Thủ Kiếm Tiền! – Chương 32: Người có lòng trời chẳng phụ (1)
Trương Thắng càng nhìn Tiểu Lộ càng thấy bất an, qua chuyện khi nãy y biết cô gái này không tươi sáng như vẫn thể hiện ra bên ngoài, sợ muốn cô nghĩ nhiều thương tâm, liền kiếm bừa đề tài nói:
– Tiểu Lộ, em biết không, em mặc nhiều quần áo như thế, chỉ để lộ mỗi cái mặt ra ngoài, trông như cô bé còn chưa trưởng thành vậy. Hồi bé em có mơ ước gì không?
Trịnh Tiểu Lộ như không nghe rõ, Trương Thắng phải hỏi lại lần nữa, mất một lúc mới đáp:
– Em à, ước mơ của em… Hồi bé em muốn làm thợ may, làm bộ quần áo đẹp nhất… còn anh?
– Anh à?
Trương Thắng gãi đầu:
– Anh nhiều ước mơ lắm, thời tiểu học năm nhất muốn làm nhà khoa học, tiểu học năm thứ hai muốn làm chiến sĩ cách mạng bảo vệ tổ quốc, sau đó xem Tây Du Ký muốn làm Tôn Ngộ Không diệt trừ ma quỷ, đọc Bá tước Monte Cristo lại muốn làm ông chủ giàu có khống chế mọi thứ. Nói chung hồi nhỏ anh luôn muốn làm anh hùng giải cứu thế giới, lớn lên mới nhận ra mình là nhân vật đợi anh hùng tới cứu, tất cả chỉ là ảo tưởng thôi… Nói ra thì chỉ toàn là hão huyền chẳng thể gọi là mơ ước, không như em.
– Chỉ là mong muốn nhỏ, em dễ hài lòng lắm, chẳng thể gọi đó là ước mơ.
Trịnh Tiểu Lộ khụt khịt mũi lắc đầu:
Trương Thắng nhìn cô, chỉ:
– Em lau khô nước mắt đi kìa, trời đang gió lớn, đừng để khô nứt da.
– Dạ.
Trịnh Tiểu Lộ nghe lời đưa tay lên lau má:
– Về nhà kiếm ít dầu sò bôi vào.
Trịnh Tiểu Lộ giận hờn lườm Trương Thắng một cái:
– Anh Trương, đừng có trêu em, em đang rất khổ sở, không muốn cười.
Trương Thắng làm ra vẻ ngạc nhiên:
– Anh trêu em thế nào?
– Bây giờ còn ai dùng dầu sò nữa, từ cái đời thủa nào rồi.
Trương Thắng ngạc nhiên:
– Bây giờ không dùng dầu sò nữa à, anh có biết đâu, đọc truyện thấy họ bảo nữ nhân hồi xưa hay dùng dầu sò bôi dưỡng da mà, thế họ dùng cái gì vậy, chả lẽ dùng mỡ trâu à? Không? Vậy mỡ lợn?
Trịnh Tiểu Lộ không muốn trả lời Trương Thắng, nhưng y càng đoán càng linh tinh, càng hoang đường, đành phải dạy cho y chút kiến thức về mấy món mỹ phẩm, mặc dù nước mắt chưa khô, vết thương trong lòng chưa khép miệng, nhưng ít nhất ở giây phút này, cô không còn thấy cô độc.
Trương Thắng chở Trịnh Tiểu Lộ tới bến xe bus nơi bọn họ gặp nhau buổi sáng, là do Trịnh Tiểu Lộ cố chấp muốn xuống xe ở đó, nơi này cách tiểu khu cô ở không còn xa nữa. Thông thường một cô gái được nam nhân chiều chuộng quen, coi sự săn sóc của nam nhân là đương nhiên, nhất là những cô gái xinh đẹp không thiếu ong bườm vờn quanh.
Nhưng Tiểu Lộ không như thế, người khác đối xử tốt với cô một chút thôi cô cũng để trong lòng, cũng có cảm giác áy này, cô không phải loại con gái thản nhiên tiếp nhận sự chiếu cố của người khác. Hôm nay Trương Thắng vì cô làm nhiều việc như vậy, còn bị đánh bị chửi nữa, trong lòng cô thấy hết sức day dứt, nhận càng nhiều, cô càng thấy bất an.
Trương Thắng không còn cách nào khác, đành dừng xe lại cho Trịnh Tiểu Lộ xuống.
– Anh Trương, hôm nay cám ơn anh nhiều, nhà em gần ngay đây rồi, anh về đi. À phải, anh thực sự không sao chứ, cái gậy còn gãy cơ mà.
Trương Thắng hoạt động hai cánh tay:
– Không sao đâu, nhìn anh thế thôi chứ người rắn chắc lắm. Trời lại đổ tuyết rồi, em mau về đi, nghỉ ngơi cho tốt nhé.
– Dạ.
Trịnh Tiểu Lộ nhỏ nhẹ đáp một tiếng:
Kết thúc như thế sao, mặc dù Trương Thắng biết tình cảnh rất không chắc chắn của mình bây giờ, không nên yêu đương gì cả, tránh làm hại người khác, thế nhưng trái tim không phải bao giờ cũng nghe theo lý trí, khom người ôm ngực ho mấy tiếng.
Trịnh Tiểu Lộ vừa đi được vài bước, quả nhiên nghe thấy quay lại thấy Trương Thắng tay ôm ngực có vẻ đau đớn, gọi:
– Anh Trương.
– Không sao đâu.
Trương Thắng không quay đầu, đưa tay lên vẫy vẫy ra vẻ rất hào hùng, đi qua đường lén đưa mắt nhìn lại, thấy Trịnh Tiểu Lộ vẫn đứng đó nhìn theo mình, trong lòng dâng lên niềm vui nhỏ bé.
” Mình không lợi dụng lúc người ta nguy khó, cô ấy và Mạch Hiểu Tề hết rồi, giờ cô ấy là người tự do, mình không dùng âm chiêu của tên Quách béo.” Trương Thắng vừa tìm cớ cho thủ đoạn của mình, vừa lâng lâng lên xe đạp về nhà.
Trở về nhà, Trương Thắng vẫn chú ý xem báo, xem TV, nghe đài, thậm chí còn đi đánh cờ với mấy cán bộ già trong khu, hòng tìm lấy bất kỳ tin tức nào liên quan tới phương diện lập khai phát của chính phủ. Nhưng vẫn như cũ, chính phủ không có động tĩnh nào cả, Trương Thắng ăn không ngon ngủ không yên, gọi điện cho Từ Hải Sinh, ông ta trấn an một hồi, còn hứa nếu như năm sau chưa có tin, sẽ giúp y chạy quan hệ trì hoãn thời hạn khoản vay, Trương Thắng mới yên tâm.
Đất đai đều trong tay mình, Trương Thắng chẳng lo Từ Hải Sinh vỗ mông bỏ đi, nếu như tới kỳ hạn mà tin tức còn chưa phát ra, nhà đầu tư không nhìn thấy văn kiện chính sách ưu đãi sẽ không ném tiền vào khu Kiều Tây xây nhà, đất không lên giá, không bán được. Chịu nợ ngân hàng tất nhiên là y, nhưng Từ Hải Sinh đầu tư tiền kỳ mất hết, lợi ích dự kỳ cũng không còn, cho nên không phải là vạn bất đắc dĩ, ông ta sẽ không buông tay bỏ mặc.
Trương Thắng tuy rất nể phục Từ Hải Sinh, thậm chí coi ông ta gần như là thầy mình, nhưng thủ đoạn của Từ Hải Sinh khiến y cảnh giác.
Tuy nói người Trung Quốc coi trọng Tết Xuân hơn hẳn Tết Tây, nhưng là một ngày lễ trọng yếu, nó vẫn tràn ngập không khí lễ tết. Đơn vị của Trương Thanh phát cho trứng gà và cá đông lạnh, hắn làm lái xe, tiếp xúc với nhiều người, còn kiếm thêm được hai cuốn lịch treo, một cuốn toàn là xe hơi đắt tiền, cuốn kia là minh tinh Âu Mỹ gần như khỏa thân.
Vừa mới đem đồ về nhà là Trương Thanh lại chạy biến mất, hắn không giống như anh trai, Trương Thắng chỉ cần có thể ở nhà là tuyệt đối không ra đường, Trương Thanh ngược hoàn toàn, huống hồ hắn còn có bạn gái xinh đẹp nhiệt tình như thế.
Ông bà Trương đang bận rộn trong bếp, người nhào bột, người trộn nhân, đang chuẩn bị gói bánh bao, một cái đầu heo đang hầm trong nồi, mùi thịt thơm điếc mũi.
Trên tấm mành lớn còn đặt từng hàng bánh bao trắng phau phau, đều là bánh bao Sơn Đông chính tông, hấp xong để lạnh cứng hơn cả đá, có thể để lâu, nhưng một khi hấp mềm lại thơm hơn cả gạo, chẳng cần ăn kèm miếng rau nào cũng ngon lành.
Theo thông lệ của thời xưa, năm mới làm thức ăn là phải để dư, ông bà Trương còn rất nặng tính truyền thông, may đây là Tết Tây đấy, chứ Tết Xuân thì thức ăn làm trước Tết đủ ăn tới Nguyên Tiêu luôn, Trương Thắng là người lĩnh đủ, Trương Thanh thì chẳng mấy khi ở nhà nên không ảnh hưởng lắm. Bởi thế Trương Thắng nhiều lần khuyên bảo cha mẹ, nhưng thói quen tâm lý của người già bao năm, không sửa được nữa.
– A Thắng năm sau 25 tuổi rồi, từ hồi quán ăn đóng cửa tới giờ cũng ngót nửa năm, suốt ngày chẳng tìm việc mà làm, cứ ở nhà mãi thôi, ài, tôi lo lắm ông ạ.
Bà Trương vừa trộn nhân bánh bao vừa than thở:
Ông Trương rất cao, tuy giờ có tuổi, lưng không thẳng tắp như thời lính tráng, nhưng vóc dáng rất khôi ngô, mặt hồng hào, cho thấy sức khỏe cực tốt, nặn bột không cần tới hai tay, quất chan chát:
– Thôi đi, sắp năm mới, đừng có cằn nhằn nó nghe được lại thêm lo ích gì, không thấy nó thi thoảng lại chạy đôn chạy đáo đấy sao, chắc là đi liên hệ chỗ làm rồi. A Thắng từ nhỏ tính đã thế, có tâm sự gì giữ kín trong lòng chẳng chia sẻ với ai, bà đừng quá lo, nó không phải đứa lười nhác.
Bạn già nói thế rồi, bà Trương không nhắc lại chuyện đó nữa, chuyển sang chuyện cả đời của con trai:
– Công việc tạm thời không tìm được chỗ thích hợp cũng đành đi, rảnh rỗi thì cũng nên liên hệ với bạn bè đồng nghiệp cũ chứ. Cả ngày nó ở nhà không xem TV thì nghe đài đọc báo, quốc gia đại sự cần nó quan tâm sao, Tiểu Quách rủ tới nhà chơi cũng không đi. Càng chẳng nói tới tìm bạn gái, chả lẽ bạn gái nhảy từ trong TV ra được chắc.
Ông Trương bực mình ném miếng bột xuống chậu, trợn mắt lên:
– Bà cứ lải nhải mãi thế hả? Năm mới sắp tới, nói mấy chuyện vui vẻ chút có được không? Nó xem TV không ra bạn gái, chả lẽ bà cằn nhằn thì ra à?
Bà Trương im thít không nói nữa.