Đọc truyện Cao Thủ Kiếm Tiền! – Chương 256: Chuyện bất ngờ tại lễ mừng công
Quyền kinh doanh sòng bạc ở Ma Cao đã chính thức mở cửa, mấy chục năm qua Hà gia của vua bài Ma Cao độc chiếm nơi này giờ kết thúc, các sòng bạc lớn thế giới nhìn thấy thời cơ, ùn ùn kéo tới tranh đoạt.
Trương Thắng dù có dốc hết túi tiền ra cũng làm sao đấu được với những con quái thú thế giới, nhưng do thao tác tiền kỳ đạt hiệu quả, cùng với sòng bạc của y và Hussein hiển nhiên là không đem lại nguy cơ như những sòng bài quốc tế kia, vì mục đích giảm xóc, Hà gia tất nhiên mong tay ngang như y tham dự.
Cuối cùng Trương Thắng và Hussein đánh bại rất nhiều sòng bạc tiếng tăm, thành một trong số ít sòng bạc được cấp phép kinh doanh.
Đôi vợ chồng trẻ Trương Thắng, Chu Lạc Phi tay trong tay đứng trong đám đông, đón nhận những lời hoan nghênh từ đại biểu đến từ Mỹ, Monaco, Morocco, đón chào họ gia nhập sản nghiệp cờ bạc Ma Cao.
Quan viên chính phủ giới thiệu xong đại diện từ Mỹ và Monaco, tới lượt Trương Thắng chủ tịch công ty cá độ Thắng Văn: – Anh Trương là nhân sĩ thành đạt ở đại lục chúng ta, là nhà đầu tư xuất sức trên thị trường vốn, quá trình phát triển của anh ấy là tấm gương cho thanh niên đương đại. Cùng ngài Hussein đây là một chuyên gia kinh nghiệm lâu năm trong nghề, hai vị đây hợp tác, đúng là châu ngọc liên hợp, tôi mong rác sự kết hợp này sẽ giúp chúng ta có một thành viên mới độc đáo trong đại gia đình ở đây. Tiếp theo xinh mời anh Trương Thắng lên phát biểu vài câu.
Trương Thắng thì thầm với cô vợ trẻ vài câu, Lạc Phi cười duyên dáng, nhìn chồng một cái cổ vũ rồi nhìn y đi lên sân khấu.
– Cám ơn anh Hoa khen ngợi, tôi thật hổ thẹn. Trương Thắng cầm lấy micro, tự tin nói: – Kẻ hèn này là Trương Thắng, cám ơn mọi người ủng hộ, từ trước tới nay tôi vật lộn ở thị trường chứng khoán và kỳ hạn. Nói cho cùng đó cũng là nơi đánh cược, song không thể đặc sắc bằng giới cá cược này được, tôi đem toàn bộ gia sản đặt vào đây, là vì tin rằng dưới sự ủng hộ của chính phủ đặc khu, sản nghiệp này ở Ma Cao sẽ còn tiếp tục đi lên, tiền đồ như gấm…
Trương Thắng vừa nói vừa nhìn đám đông, ánh mắt liếc qua Hussein bốn cô vợ, qua Lạc Phi, qua những gương mặt nhiều cảm xúc dưới sân khấu, rồi đột nhiên y thấy một gương mặt thân quen.
Cô mặc toàn thân đồ đen, áo đen, quần đen, vẻ mặt lạnh lùng xinh đẹp, như đóa hoa mai nở trong tuyết lạnh, tuy đeo kính râm che nửa khuôn mặt nhưng Trương Thắng vẫn nhận ra.
Không ngờ Nhược Nam lại âm thầm tới đây, cô ấy tới chúc mừng mình sao? Nhưng vẻ mặt sao lại khó coi như vậy… Hiểu rồi, cô ấy nhìn thấy mình và Lạc Phi thân mật, nên ghen đây mà.
Ánh mắt Trương Thắng lóe lên niềm vui, y vội vàng kết thúc bài phát biểu, bắt tay các quan viên, vỗ vai Hussein, Hussein liền chỉnh lại trang phục, sau khi microphone nói một tràng tiếng Ả Rập làm người ta ù đầu, đột nhiên dùng tiếng Hán chính tông.
Nhân lúc mọi người không chú ý, Trương Thắng đi xuống thì thầm với Lạc Phi, rồi nôn nóng chạy tới chỗ Tần Nhược Nam.
– Nhược Nam, sao em tới đây không cho anh biết trước? Nếu không phải có nhiều người vây quanh, y đã ôm cô gái thương nhớ vào lòng.
Tần Nhược Nam chậm rãi bỏ kính xuống, lạnh lùng nói: – Trương Thắng.
Trương Thắng khựng người, ngữ điệu Tần Nhược Nam rất lạnh, ánh mắt cũng vô cùng xa lạ: – Em làm sao thế, đã xảy ra chuyện gì?
– Anh còn dám hỏi sao? Tần Nhược Nam đột nhiên quát lớn ném kính đi, túm lấy cổ áo Trương Thắng, tung chân một cái, nam nhân hơn 70 kg bay đi kéo vèo.
Hussein đang phát biểu say sưa, đột nhiên thấy cộng sự của mình đạp mây cưỡi gió bay đi thì há mồm không phát ra được tiếng nào.
Mặc dù mặt đất trải thảm dầy, nhưng nếu Trương Thắng ngã xuống thì chưa tới ba ngày đừng hòng ngồi dậy được, may mà người lành có trời thương, một trong bốn cô vợ của Hussein thân thủ bất pháp, đưa tay đỡ lấy.
– Trương Thắng, anh là tên khốn kiếp vô xỉ.
Tần Nhược Nam gào thét xông tới, nhưng cô vợ kia của Hussein buông Trương Thắng ra, nhanh như cắt kéo áo bào chùm lên đầu cô.
Hiện trường đại loạn, đám vệ sĩ áo đen vội vàng bảo vệ ông chủ của mình đi, tránh người ta thừa cơ hãm hại, hơn mười cảnh sát đặc vụ rút súng chĩa vào Tần Nhược Nam, số còn lại bảo vệ quan viên chính phủ rút đi, nhưng người dân xem náo nhiệt ùa cả tới, vây kín.
Trương Thắng vội vàng bảo với Hussein đỡ mình dậy: – Tôi, không sao… Anh bảo vợ anh đừng làm bị thương vợ tôi.
Tần Nhược Nam đột nhiên bị tấm vải lớn che kín mặt, lập tức lăn mình ra sau vừa gỡ cái áo vừa thủ thế, đột nhiên một loạt quân bài poker xé gió bay tới viu viu, còn đặc sắc hơn trong phim ảnh. Phóng viên bốn phương lúc này biểu hiện tố chất nghề nghiệp tốt đẹp, không ai bỏ chạy, nắm chắc máy quay đi theo từng chuyển động.
Hussein chỉ chỉ Lạc Phi: – Vợ anh, ở đây, không sao,
Lạc Phi cũng đã chạy tới: – Thắng, anh có sao không?
Trương Thắng không rảnh trả lời, hai cô gái đang lao vào nhau đấm đá tưng bừng, vợ Hussein có ưu thế về thể hình, lại thông thạo sòng bạc, lợi dụng các loại vũ khí sẵn có, làm Tần Nhược Nam né tránh chật vật: – Tôi nói người áo đen.
Hussein vỡ lẽ: – Ra là chuyện nhà, ha ha ha, Sailiya nhẹ tay thôi em, đó là vợ anh Trương đấy.
May mà Tần Nhược Nam không hiểu tiếng Ả Rập, nếu không đã nổi đóa rồi, Sailiya lùi lại, Tần Nhược Nam cũng không tùy tiện xông lên nữa, Trương Thắng vội chạy tới: – Nhược Nam, rốt cuộc là chuyện gì?
Đám đặc vụ cũng bao vây lấy Tần Nhược Nam.
Lạc Phi cắn môi, đi giải thích với người Hà gia cùng quan viên chính phủ: – Xin lỗi, rất xin lỗi, cô ấy là… Bạn chồng tôi, không có ý làm loạn buổi lễ, đây là chuyện riêng của nhà chúng tôi, vô cùng xin lỗi…
Cả đám nam nhân mặt thương hại lắc đầu, vua bài khỏi nói nữa, vợ không đếm xuể, còn cha vị thủ trưởng đặc khu nơi này cũng có năm vợ, sáu con trai, bảy con gái, bản thân ông ta tuy chỉ có một vợ, nhưng có lần uống say từng thú nhật ” làm vài việc có lỗi với vợ”, các ông chủ lớn thương trường càng thấy quen chuyện này rồi.
Thủ trưởng ra lệnh cho đặc vụ thả Tần Nhược Nam đi, chân thành bảo Trương Thắng: – Anh Trương, tôi tán thưởng anh ở phương diện kinh doanh, nhưng hiển nhiên chuyện gia đình nên bỏ tâm tư nhiều hơn, cha tôi tới năm vợ, nhưng trong nhà hòa thuận, mấy chục năm đại gia đình ấm áp yên vui, gia đình có êm ấp vạn sự mới hưng vượng được.
– Vâng, vâng.
Vua bài cũng lấy giọng điệu gia trưởng nghiêm khắc nói: – Nên quản giáo nghiêm, không để chiều quá sinh hư, nữ nhân không biết giữ thể diện cho chồng còn ra thể thống gì nữa?
– Dạ dạ.. Trương Thắng toát hồ hôi:
Hussein vuốt chòm râu rậm, thiện ý nói: – Anh Trương, trong nhà chồng không lập được quyền uy tuyệt đối là loạn ngay, yêu chiều đến mấy cũng phải cứng rắn một chút.
– Đúng đúng…
Trương Thắng thấy Tần Nhược Nam bỏ đi, lòng như lửa đốt, nhưng không tiện bỏ họ lại đuổi theo.
Lạc Phi rất biết đại thể, đi ra tươi cười nói: – Ngài Hà, tôi nghĩ nên vỗ về quan khách một chút, chúng ta tiếp tục buổi lễ, tôi sẽ thay chồng tôi xin lỗi và giải thích với mọi người…
Có Lạc Phi đỡ lưng cho, Trương Thắng đuổi theo tới tận bờ biển, Tần Nhược Nam đứng một mình bên mép nước, mấy vệ sĩ không hẹn mà cùng xoay lưng đi, nhìn trời ngắm đất.
Trương Thắng đứng sau lưng Tần Nhược Nam, môi mấp máy, không nói gì cả, chỉ lặng lẽ đứng sau lưng cô.
Tần Nhược Nam vừa đi thăm em gái về, chỉ có lời giải thích duy nhất, là cô đã biết tất cả.
Tần Nhược Nam biết Trương Thắng đã tới, nam nhân đó cô từng yêu tha thiết, nay vô cùng căm hận, cô thử tìm lời bào chữa cho y, thử nghe y nói trước rồi quyết định, nhưng giây phút nhìn gương mặt hớn hở tươi cười đó làm sao giả tạo n hư vậy, cô không khống chế được bản thân, cái ngày như ác mộng kinh hoàng đó hiện ra trước mắt.