Cao Thủ Kiếm Tiền!

Chương 249: Không được giận


Đọc truyện Cao Thủ Kiếm Tiền! – Chương 249: Không được giận

Ba ngày sau các tờ báo lớn ở Hong Kong đều cho đăng một tin tìm người thân, trên đó không nên tên tuổi Tần tư lệnh, chỉ có địa chỉ gia đình cùng tên anh trai ông. Tin tức đó xuất hiện ở vị trí rất bắt mắt, thế là có mấy trăm người gọi điện thoại tới nhận người thân, khỏi nghĩ cũng biết, người đăng tin nhất định là lắm tiền nhiều của nên định đục nước béo cò, Trương Thắng không ngờ tới chuyện này, chuyên môn an bài người tiếp đãi và làm công tác phân biệt.

Cùng lúc ấy Thời báo tài chính, báo chứng khoán, cho đăng một một tin tức trọng yếu “Thắng Văn Thâm Quyến thua mua cổ phần Khải Toàn” ” Công ty mậu dịch đầu tư quốc tế Thắng Văn Thâm Quyến niêm yết cửa sau, cổ phần Khải Toàn thay đổi diện mạo.”

Tin tức công bố, công tác thu mua đã tới giai đoạn kết.

Khải Toàn có 2 nhà máy, bốn công ty mậu dịch, một khách sạn 4 sao, riêng tài sản cố định đã hơn 400 triệu, nếu tính cả cổ phần trên thị trường, tách nợ ra cũng hơn 1 tỷ.

Trương Thắng không cò kè mặc cả, nhưng y không thể bỏ ra một lúc nhiều tiền mặt như vậy, bất kỳ xí nghiệp nào cũng tận dụng từng đồng tiền để tạo lợi nhuận, không ai đi cất cả tỉ đồng tiền mặt cả, nếu lấy ra được ngay chừng đó tiền người ta còn nghi ngờ.

Quan trọng hơn, để Từ Hải Sinh cảnh giác, đánh giá lại thực lực của y thì sẽ rất bị động.

Vì thế Trương Thắng không ngừng thể hiện sự lớn mạnh, để Từ Hải Sinh cảm thấy uy hiếp, nhưng một mặt y cũng che dấu sức mạnh thực sự, để Từ Hải Sinh cảm thấy có thể đánh bại y, mới phóng tay dồn tiền vào thị trường vốn so kè. Đợi khi đối phương dồn toàn lực vào, không thể rút ra được, Trương Thắng sẽ xé mặt nạ, lộ ra răng nanh hung ác.

Sau khi nắm quyền khống chế Khải Toàn, Trương Thắng vung dao đại phẫu, thông qua nỗ lực của các kiểm toán viên, Trương Thắng đem hai cái nhà máy thua lỗ nghiêm trọng dùng giá cao gấp 10 thực tế bán cho xí nghiệp khác của y ” đầu tư quốc tế Thắng Văn”, tiếp đó sát nhập bốn công ty mậu dịch làm một thành công ty mới ” mậu dịch Tứ Hải”.

Do công ty mới này thực chất thành tổng công ty Khải Toàn, với thu nhập từ việc bán hai nhà máy đi, cùng lợi nhuận của khách sạn bốn sao, thế là trên giấy tờ công ty Khải Toàn thua lỗ liên miên trở mình đẹp đẽ thành lãi lớn.


Công ty chỉ là công ty cũ, chẳng qua sát nhập, chia tay rồi thay biển, thua lỗ hai thành liền biến thành lợi nhuận 3 thành, tổng giá trị cổ phiếu tăng lên 40%.

Trước đó giám đốc La ở thị trường cấp hai âm thầm mua vào cổ phiếu của Khải Toàn, lúc đó Khải Toàn đối diện với nguy cơ rút tên khỏi TTCK, lại còn liên tục bị chủ nợ kiện cáo, cổ phiếu còn hơn 1 đồng 1 cái.

Đến khi tin tức đại gia Trương Thắng vung tiền cứu Khải Toàn, người ta đua nhau theo đuổi cổ phiếu của ” Mậu dịch Tứ Hải”, giá số cổ phiếu trong tay Trương Thắng tăng vọt, khoản lợi nhuận lớn vào tay.

Chưa hết, vì công ty có lợi nhuận, nên có thể phát hành cổ phiếu mới, Trương Thắng tung tin, trong hội nghị cổ đông sắp mở, sẽ đưa ra thương thảo vấn đề phát hành 60 triệu cổ phiếu mới.

Lúc này cổ phiếu của Mậu dịch Tứ Hải qua thao tác tăng ngược lên 17 đồng, Trương Thắng kiếm 300 triệu, cổ phiếu mới phát hành có giá 9 đồng, khi phát hành sẽ có 54 triệu vào túi.

Đó chính là thị trường tài chính, chẳng sản xuất ra thứ gì giá trị, lại kiếm được bạc tỷ.

***** *****

Ở biệt thự riêng, Trương Thắng tổ chức bữa tiệc lớn, khách danh dự chính là những kiểm toán viên hơn một tháng trời bị “giam lỏng”, sau khi cổ động tinh thần họ một phen, Trương Thắng gọi giám đốc La lên phòng, mặt âm trầm: – Giám đốc La, mai, ngày mai thôi tôi sẽ mở họp báo tuyên bố hôn sự của mình, tân nương của tôi đâu?


Giám đốc La có chút xấu hổ: – Anh Trương… Tôi đã thông báo cho cô chủ, cô ấy nói, anh không cần lo, sẽ không ai nghi ngờ quá trình gặp gỡ yêu đương của hai người, cô ấy đảm bảo.

Trương Thắng cười khẩy: – Ồ, cô ấy tự tin quá nhỉ, nhất cử nhất động của tôi ở Thâm Quyến đều lọt vào mắt rất nhiều người, chưa có ai thấy tôi và cô ấy xuất hiện cùng nhau, vậy mà mai thôi tân nương của tôi sẽ từ trên trời xuất hiện, lại không ai nghi ngờ? Cô ấy có bản lĩnh một tay che trời như thế, còn cần tôi làm gì?

– Anh Trương, nói thật, ngoài xã hội tôi là người có vai vế, nhưng trước mặt cô chủ chỉ là người sai vặt thôi, tôi không dám hỏi… Cô ấy, ài, mai gặp cô ấy là anh hiểu rõ.

– Hiểu rồi, ông là người sai vặt, trong mắt cô ấy tôi cũng chẳng khá hơn, hiểu, hiểu… Trương Thắng gật gù, không nói chuyện dễ lên cơn này nữa: – Hợp đồng xoạn xong chưa?

– Xong rồi.

Trương Thắng im lặng, còn chưa gặp mặt đã thế này, lại phải sống chung với nhau một năm, làm sao vượt qua được đây?

– Ông chủ, mọi người mời anh xuống khiêu vũ. Lạc Phi mặc chiếc váy trắng nhiều tầng, giống như công chúa nhỏ lướt vào, cười khanh khách nói:


Giám đốc La thừa cơ cáo từ, còn nháy mắt ra hiểu với Lạc Phi.

– Anh không có hứng, em xuống đó nói hộ anh vài câu. Trương Thắng mệt mỏi nhắm mắt lại:

– Kiếm được bao nhiêu tiền thế, sao lại không vui? Lạc Phi biết nguyên nhân, đi tới bên cạnh ôn nhu day trán cho y: – Có phải em làm anh giận không?

– Phi Phi bây giờ càng ngày càng ngoan, giống thục nữ lắm rồi, sao anh giận em được.

Lạc Phi đứng sau lưng y làm mặt quỷ, chun mũi hỏi: – Thật không, không nói dối em chứ?

– Đương nhiên.

– Vậy anh hứa, dù em làm gì cũng không được nổi giận nhé?

– Ha ha ha, em thì có thể làm gì khiến anh giận được chứ? Còn giảo hoạt kiếm miễn tử kim bài.

– Vậy anh đồng ý nhé?

– Không thành vấn đề.


– Quân tử nhất ngôn?

– Tứ mã nan truy.

Trương Thắng giơ tay lên, để Lạc Phi vỗ vào tay mình ba cái.

– Hi hi hi, vậy là yên tâm rồi. Lạc Phi đắc ý lắm, để báo đáp liền xoa bóp vai cho Trương Thắng.

Trương Thắng thoải mái ngả đầu ra sau, đầu lắc lư nhẹ theo nhịp xoa bóp của cô: – Phi Phi, tại em chưa hiểu thôi, kiếm nhiều tiền, vị trí cao, chuyện hao tâm tổn trí càng nhiều. Con người anh, chăm chỉ làm việc thật đấy, nhưng không có chí lớn, giờ anh phải liều mạng kiếm tiền, vì có nhiều người đang dựa vào anh phát phiếu cơm. Anh có gặp nhiều phú hào ở clb, bọn họ sống thư thái, chơi golf, uống rượu, du lịch, người ngoài có thể nói họ chơi bời xa xỉ, người trong nghề nói bọn họ thiếu ý chí, chỉ biết ăn lãi từ tiền ủy thác đầu tư hoặc cổ phần… Nhưng họ mới là người biết đủ, biết nhìn thấu bản chất của tiền, không làm nô lệ của đồng tiền, anh cũng muốn sống như vậy. Anh muốn đi Nhật Bản tắm suối nước nóng, muốn đi Châu Phi thám hiểm đồng cỏ hoang sơ, muốn đi Malysia bơi lặn, đi Alaska bắt cua hoàng đế…

– Anh còn trẻ như vậy, không muốn lập nên sự nghiệp lẫy lừng sao?

– Người thời tất bật, ta cầu thong dong Người cười ta kẻ điên khùng Ta cười người đấy, người chừng hiểu chăng? Thấy không hào kiệt Ngũ Lăng Mộ nào hoa rượu, đất san ruộng cày. Trương Thắng khẽ ngâm đoạn cuối bài Lũng hoa đào của Đường Bá Hổ, thở dài: – Đem thời gian mỹ hảo nhất cuộc đời hoang phí vào kiếm tiền, đến cả cha mẹ già cả cũng không có thời gian ở bên bầu bạn báo hiếu, kiếm tiền như thế có ý nghĩa gì? Muốn nắm tay đi dạo cùng người trong lòng cũng khó khăn. Cái gì mà thành tựu, cái gì mà bá nghiệp, cứ theo đuổi vô tận như thế đến bao giờ mới thôi được? Đến khi muốn sống theo ý thích của mình, giật mình nhận ra tóc mai đã bạc, lúc đó còn ý nghĩ gì?

Lạc Phi nghĩ tới cha mình một thời oai hùng cái thế, cảm giác lời Trương Thắng không phải không có lý: – Biết đủ mới thấy niềm vui, anh đang lúc xuân phong đắc ý, không muốn thừa thế tiến lên, lại suy nghĩ như vậy… Chẳng biết cô gái nào may mắn gả cho anh, được cùng anh nắm tay đi dạo.

Trương Thắng muốn cười, nhưng nghĩ tới cô vợ tương lai khó ở của mình, không cười nổi…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.