Đọc truyện Cao Thủ Kiếm Tiền! – Chương 12: Đánh cược một phen (2)
Từ Hải Sinh thấy y đồng ý rồi thì mặt giãn ra:
– Thế là đúng, người trẻ tuổi phải xông xáo. Làm chuyện gì cũng có nguy hiểm, nguy hiểm càng cao, lợi ích càng lớn. Kẻ chỉ biết ngồi im chỉ có chết đói, chẳng ai dâng bánh tới tận miệng. Cậu đã đồng ý thì chúng ta cứ quyết định như vậy.
– Được, phân chia lợi ích chúng ta cũng phải nói rõ trước, nếu như thành công sẽ ăn chia thế nào?
– Tôi tất nhiên sẽ không để cậu thiệt, chia 6 – 4, cậu 4 tôi 6. Tiểu Trương, trừ cung cấp tin tức thì cậu không đầu tư cái gì khác mà.
Từ Hải Sinh ra hiệu y ngồi xuống khu tiếp khách:
Trương Thắng lắc đầu:
– Giám đốc Từ, thời buổi này tin tức mới là thứ quan trọng khác, hơn nữa, tuy tôi không đầu tư, nhưng gánh hết nguy hiểm, còn anh thì đây đơn giản là vụ làm ăn chỉ có lãi không sợ lỗ, chia thế là không ổn.
– Vậy cậu muốn thế nào?
Từ Hải Sinh nhíu mày:
Trương Thắng không nao núng:
– Chia đều 5-5, thành công, anh được một nửa, thất bại tôi chịu hết khoản vay ngân hàng.
Từ Hải Sinh chợt cười phá lên:
– Ha ha, nghe có vẻ hợp lý lắm.
Ông ta ve cằm giảo hoạt nói:
– Tiểu Trương này, nhưng cậu có nghĩ tới không, thiếu tôi, cậu không thể làm được việc này. Nếu thành công, chớp mắt cậu thành triệu phú … Làm người không nên quá tham.
Trăng Thắng không thiếu trí tuệ, xưa nay y luôn thất bại vì thiếu quyết tâm, dễ hài lòng, dễ thỏa hiệp, gặp khó khăn không đối diện mà chỉ muốn thoát an toàn, cho nên chẳng làm nên chuyện gì, hiện giờ khác rồi, hít sâu một hơi, lần đầu tiên không nhân nhượng:
– Giám đốc Từ, tôi hiểu ý anh, cũng biết tác dụng trọng yếu của anh trong chuyện này. Nhưng nếu không có tôi, anh sẽ phải tự gánh hết nguy hiểm, còn bây giờ người gánh trách nhiệm lại là tôi, nếu thất bại tối đa anh chỉ tốn một phen công sức, còn tôi là đánh cược cả cuộc đời … Nguy hiểm tôi gánh, đáng với cái giá đó.
Mười ngón tay Từ Hải Sinh liên tục gõ vào nhau, gật gù:
– Giỏi, giỏi lắm Tiểu Trương, xem ra chuyến này cậu quyết chí rồi, tôi thích cộng sự với người có quyết tâm như vậy. Không rườm rà nữa, năm năm thì năm năm, không cần thiết làm ăn chưa bắt đầu chúng ta đã tổn thương hòa khí.
– Giám đốc Từ, tôi cũng không muốn mất bạn cờ như anh.
Từ Hải Sinh phả ra một vòng khói:
– Được rồi, tối nay tôi sẽ bắt đầu liên hệ, bước đầu tiên là cậu làm một bộ hồ sơ, một hợp đồng kiến thiết cơ sở trồng rau trong nhà với khu Kiều Tây, có thứ này mới tiện vay ngân hàng.
Trương Thắng hơi giật mình, không nghĩ Từ Hải Sinh nói vay tiền ngân hàng là dùng danh nghĩa khác vay tiền, y tuy không hiểu thế nào là tội lừa đảo vay vốn, nhưng biết một khi đầu tư thất bại, không phải chỉ là gánh nợ, mà phải chịu trách nhiệm hình sự, mà rõ ràng kế hoạch nhà trồng rau này là giả, chẳng trách Từ Hải Sinh không dây dưa về mặt lợi ích.
– Đương nhiên, khi chúng ta đàm phán mua đất với lãnh đạo khu Kiều Tây cũng lấy cớ xây dựng cơ sở trồng rau sạch. Bởi vì hiện giờ chính phủ thành phố chưa ra quyết định khai phát, quyền sở hữu đất chưa quy về quốc gia, vẫn thuộc chính phủ khu Kiều Tây quản hạt, thuộc về đất dùng tập thể.
– Tuy nói cơ bản đất đai khu Kiều Tây đã để hoang, nhưng trong hồ sơ chính phủ vẫn là đất nông nghiệp, không có kế hoạch chuyển đổi chức năng sử dụng dất, bọn họ không có quyền phê chuẩn bán thành đất dùng xây dựng, phải báo lên thành phố.
– Tôi tính toán một chút, muốn mua tối đa chỉ nên ba tới năm trăm mẫu thôi, nhiều hơn nữa chúng ta nuốt không trôi. Nói là kiến thiết cơ sở trồng rau, vẫn coi là đất dùng nông nghiệp, chỉ chuyển nhượng quyền sử dụng đất, không cần chuyển đổi mục đích sử dụng, không cần báo lên trên, lực cản không ít.
Đối với những chính sách này Trương Thắng mù tịt, tập trung toàn bộ tinh thần lắng nghe không bỏ sót chút nào, nghe thế nghi hoặc:
– Nếu như chúng ta mua để trồng rau, sau này bán cho đầu tư địa ốc, không phải là vi phạm hợp đồng sao?
Nói tới chuyện vi phạm hợp đồng phải bồi thường, cô chủ nhiệm Thôi Trí Diễm kia làm y sợ không ít.
Từ Hải Sinh cười ha hả:
– Chúng ta đánh cược cái gì nào? Đánh cược chính phủ thành phố khai phát khu Kiều Tây, kiến thiết nó thành khu khai phát kỹ thuật cao, bọn họ muốn thấy ở giữa trung tâm xuất hiện một vườn rau không? Toàn bộ đất dùng sẽ chuyển đổi tính chất, là người sở hữu đất, chúng ta thay đổi mục đích sử dụng hoặc là đem bán thuận lý thôi, tóm lại chính phủ tự làm việc này giúp chúng ta, bớt đi một khâu.
Trương Thắng hiểu ra, cười xấu hổ:
– Tri thức phương diện ày tôi không biết mấy, làm anh chê cười rồi.
Trương Thắng càng khờ khạo thì càng hợp lợi ích Từ Hải Sinh, nên thoải mái nói:
– Như thế là chỉ cần khai thông được cán bộ thôn, chính phủ xã, chúng ta sẽ mua được đất, hợp đồng hai bên ký rồi, chỉ cần lên khu làm thủ tục chuyển nhượng đất thôi, không có vấn đề gì nữa.
Tuy biết nếu chuyện thất bại, bại lộ chuyện kế hoạch kiến thiết cơ sở trồng rau là giả, mình sẽ phạm tội lừa đảo kinh tế, vào tù là cái chắc, nhưng bất ngờ là Trương Thắng lại chẳng sợ, còn có loại hưng phấn khó nói, máu toàn thân như đang sôi lên, chỉ muốn lập tức bắt tay vào việc.
Vụ đánh cược này quá lớn, nhưng từ xưa vinh hoa phú quý bao vương hầu khanh tướng không phải lấy tính mạng ra đánh cược? Cuối triều Nguyên, có một tên chăn trâu lấy cái mạng nát của mình ra đánh cược được vạn dặm giang sơn, mà hắn chỉ muốn đánh cược một cuộc sống tốt hơn thôi.
Mình cũng cược một phen.
Chuyển biến này diễn ra đột ngột, tới Trương Thắng không dám tin bản thân, chẳng lẽ mình có máu cờ bạc tiềm ẩn mà bản thân không nhận ra?
Trương Thắng vốn cho rằng Từ Hải Sinh sẽ cùng mình ký một giao kèo phân chia lợi ích, không ngờ ông ta từ đầu tới cuối chỉ bàn chi tiết kế hoạch vay vốn mua đất, căn bản không nhắc tới chuyện đó, liền chủ động đề xuất:
– Giám đốc Từ, chúng ta nên lập bản giao kèo nói rõ sau này phân chia lợi nhuận chứ?
Từ Hải Sinh nhìn thẳng mắt y, mỉm cười:
– Không cần, tôi tin cậu, chúng ta chỉ cần giao kèo miệng, ghi trong lòng là được.
– Thế này …
Trương Thắng hơi nghi ngờ, Từ Hải Sinh tinh tưởng nhân phẩm mình thế sao? Chớp mắt nhận ra, đó là vì ông ta không muốn để lại chút chứng cứ giấy tờ nào, đề phòng chuyện thất bại không lo bị Trương Thắng lôi xuống bùn:
– Tiểu Trương cậu có phải là kẻ thấy lợi quên nghĩa không?
– Tất nhiên không rồi,
– Vậy là xong.
Từ Hải Sinh xem đồng hồ:
– Sắp tới giờ cơm rồi, hôm nay Tiểu Mạch tổ chứng đính hôn ở phòng bao nhà ăn, tôi phải đi chúc mừng, không giữ cậu nữa, ngày tháng chúng ta cùng uống rượu ăn cơm còn nhiều, giữ liên lạc nhé, đợi tin tức của tôi.
Trương Thắng đứng dậy nửa chừng thì như bị sét đánh, khựng người lại:
– Tiểu Mạch … Là trưởng phòng Mạch đính … Đính hôn ạ?
Từ Hải Sinh vừa cùng y đi ra ngoài vừa nói:
– Ừ, Tiểu Mạch và Tiểu Trịnh hôm nay đính hôn, cậu cũng biết đấy, Tiểu Trịnh là cô nhi không nơi nương tựa, nên nhà máy đại diện làm nhà gái, lãnh đạo nhà máy, công đoàn, còn cả viện trưởng cô nhi viện đều tới …
Trương Thắng không nghe thấy gì nữa rồi, hai tai y bùng nhùng, như có sấm đánh liên hồi, bước chân cũng có chút lảo đảo, như con diều đứt dây, không biết mình đang bay đi đâu. Tuy từ đầu tới cuối y chỉ yêu đơn phương, cũng không ôm hi vọng gì vào mối tình này, nhưng bất ngờ nghe tin người yêu sắp thành vợ người khác, lòng vẫn quặn đau từng hồi.
Rời khỏi văn phòng Từ Hải Sinh, lại rời khu văn phòng làm việc, đi chẳng được bao xa, ông trời trêu ngươi thế nào lại nhìn thấy Mạch Hiểu Tề và Trịnh Tiểu Lộ đang đứng trước cửa nhà ăn nói chuyện gì đó. Mạch Hiểu Tề dáng cao ráo, tướng mạo đường đường, Trịnh Tiểu Lộ vóc người yêu điệu xinh xắn, thấp hơn hắn một cái đầu, cô ngửa mặt lên, cười ngọt ngào, đôi mắt long lanh nhìn Mạch Hiểu Tề nói một câu, làm hắn nở nụ cười ôn hòa.
Hết sức xứng đôi vừa lứa.