Đọc truyện Cao thủ địa cầu tại tiên giới – Chương 5: Linh Lực Chủy Đả
Trước khi phi thăng Mao Hữu Tài rất ít tu luyện Luyện Thể Thiên, thứ nhất là do hắn đem toàn bộ thời gian và tinh lực để nghiên cứu Nguyên Thủy Thiên, thứ đến là không đủ linh lực để tu luyện.
Căn bản của mọi phương pháp tu chân đều là linh lực, Luyện Thể Thiên cũng không ngoại lệ. Hiện tại, Mao Hữu Tài đã có điện kiên tiên quyết để tu luyện Luyện Thể Thiên.
Mao Hữu Tài hít một hơi thật sâu để linh lực rải đều đến mọi tế bào, sau đó hai chân khép lại, một quyền nện vào vị trí của linh hồ. “Bịch” một tiếng, linh hồ hơi rung động một chút, phóng thích linh lực nhanh hơn. Quyền đầu phát ra ánh sáng mỏng manh giống như dùng vải đen che một viên đá quý. Đột nhiên quyền đầu lại đánh vào ngực, hai chân, hai vai, thiên linh cái…(ZoungHyu: quyền đầu=nắm đấm).
Đây là phương thức tu luyện sơ cấp nhất Linh Lực Chủy Đả của Luyện Thể Thiên.
Nếu muốn rèn một khối sắt vụn thành bảo đao sắc bén, biện pháp đơn giản nhất là dùng lò rèn nung đỏ rồi dùng búa đập mạnh lên. Tinh túy của Luyện Thể Thiên cũng vậy nhưng không phải dùng quyền đầu đơn thuần để rèn luyện độ cường hãn của thân thể mà phải vận linh lực vào quyền đầu để cải tạo mỗi tế bào trên thân thể, cuối cung đạt đến Linh Thể có trình độ nhất định.
Linh Chủy Chủy Đả sẽ làm thân thể Mao Hữu Tài đạt đến trình độ linh thể nhất định, sau này sẽ có thể tiến hành các tu luyện cao cấp trong Luyện Thể Thiên như Khinh Thể Thuật, Cương Thể Thuật cuối cùng là thuật tối cao Bất Diệt Chi Khu. (ZoungHyu: Bất Diệt Chi Khu = thân thể bất diệt, chữ “Khu – 躯” trong tiềng Tàu có nghĩa là thân thể.)
Mặc dù thân thể có linh lực bảo vệ nhưng mỗi khi thực hiện Linh Lực Chủy Đả vẫn có chút đau đớn. Một, hai lần đầu không đáng kể, nhưng càng tiếp tục cảm giác đau đớn càng tăng, trở nên ngày càng đau, ngày càng khó chịu. Bất quá Mao Hữu Tài vẫn cắn răng kiên trì, trước kia hắn muốn tu luyện nhưng không có đủ linh lực, hiện tại có đủ điều kiện, có đạo lí nào chỉ vì chút đau đớn mà từ bỏ chứ? Mặt khác, loại đau đớn này đang muốn nói lên một vấn đề, đó là dưới tác dụng của linh lực thân thể hắn đang dần dần thay đổi.
Bịch, bịch, bịch….
Trong phòng theo dõi của bệnh viện, Wendy miệng há hốc, một đôi mắt màu xanh lam đang nhìn chằm chằm không chớp vào màn hình giám thị.
– Cô xem đi, Wendy, cô còn nói tên Mao Hữu Tài này không bệnh, cô xem cho rõ đi, hắn chẳng những là một bênh nhân có khuynh hướng bạo lực nguy hiểm mà còn là một bệnh nhân có khuynh hướng tự ngược.
Cùng theo dõi với Wendy, Augusto có chút tự phụ nói.
Wendy trâm ngâm nói:
– Nhưng không giống lắm, giáo sư, ta vẫn vảm thấy hắn đang luyện một loại công phu gì đó, ừ, giống như công pháp thần kì vẫn được miêu tả trong tiểu thuyết.
Agusto cười nói:
– Nghe ta nói này Wendy, cô không nên vì hắn cứu cô mà mất đi năng lực phán đoán chuyên nghiệp, thiếu niên này thật ra rất tâm kế, hơn phân nửa là hắn lợi dụng cô để đath được mục đích.
– Lợi dụng ta? Vì sao lại nói thế? Ta không biết hắn lợi dụng ta làm gì, lúc ấy ta nhìn vào ánh mắt hắn liền biết hắn là một người lương thiện, một thiếu niên chính nghĩa.
Agusto lắc đầu thở dài:
– Ài… Wendy à, cô không cần…
Wendy ngắt lời Agusto:
– Ta quyết định rồi, giáo sư, ta muốn phụ trách bệnh nhân này, nếu hắn thật sự cố bệnh ta sẽ chữa khỏi cho hắn, giúp hắn xuất viện, hắn đang tuổi đến trường học tập, không nên ở trong bệnh viện tâm thần.
Sắc mặt Agusto trở nên có chút khó coi:
– Wendy, cô nên biết, Mao Hữu Tài là do ta chẩn đoán, hắn có thể không bệnh sao? Hay là cô hoài nghi ta?
Wendy không chút nhượng bộ nói:
– Cho dù là quang não cũng có lúc bị lỗi, giáo sư ngài sao có thể cam đoan mình không có khi sai lầm? Ta vô tình mạo phạm người, nhưng ta phải vì thiếu niên này làm một chút gì đó.
Agusto uể oải nói:
– Được rồi, tùy cô, nhưng ta phải nhắc nhở cô, tên Mao Hữu Tài này là một kẻ nguy hiểm, hắn không có chứng minh thân phận hợp pháp, cho dù xuất viện cũng sẽ bị giữ lại chờ điều tra, đến lúc đó cô còn giúp hắn được không?
– Ta đã nghĩ qua nếu khi xuất viện mà không có nơi để đi thì ta sẽ nhận nuôi hắn, hắn mới mười tám tuổi, tuổi giới hạn người trưởng thành của tiên quốc là mười chín, hắn vẫn là vị thành niên, phù hợp với luật nhận con nuôi của tiên quốc, như vậy chỉ cần ta nhận nuôi, hắn sẽ có được thân phận hợp pháp, vĩnh viễn được ở lại tiên quốc.
– Quả thật không thể nói lí với cô.
Agusto thở phì phò rồi bỏ đi.
Phòng theo dõi chỉ còn lại Wendy, nàng vẫn tập trung quan sát nhìn màn hình, vẻ mặt tựa như đang tự hỏi gì đó.
Sáng sớm hai ngày sau Wendy đến phòng bệnh của Mao Hữu Tài, tay nàng còn cầm một hộp quà được gói rất tinh tế.
Chuyện tu luyện của Mao Hữu Tài bị bỏ dở, bất quá mặc dù thời gian rất ngắn, một lần tu luyện linh lực ở nơi này so với nửa năm tu luyện trước kia còn hiệu quả hơn. Nhìn hộp quà trên tay Wendy, Mao Hữu Tài có chút kinh ngạc nói:
– Dì Wendy, ta chỉ làm chút việc nhỏ, người không cần để trong lòng.
Wendy cười nói:
– Ngươi không muốn biết ta tặng lễ vật gì sao?
Mao Hữu Tài nhìn hộp quà hỏi:
– Là gì vậy?
Wendy đưa hộp quà cho Mao Hữu Tài:
– Đây là quang não toàn trí năng, là sản phẩm mới nhất của công ti Vi Khoa, ngươi đang tuổi học tập, quang não này có thể giúp ngươi học tập tri thức, mặt khác ta đã được bệnh viện đồng ý, ngươi có thể sử dụng mạng không dây của công ti Điện Quang, ngươi nên biết rằng, mạng không dây đó kết nối internet giữa hàng trăm hành tinh, cho nên ngoại trừ học tập, ngươi có thể lên internet làm một số chuyện yêu thích ví dụ như chơi game gì đó.
Mao Hữu Tài cũng từng có một máy tính, bất quá là một máy tính cũ kĩ lạc hậu, đừng nói chơi game, ngay cả mở trang web cũng phải nửa ngày, bình thường hắn chỉ dùng để tính toán kí hiệu trận và tính một số phương diện liên quan đến tu chân, rất ít khi dùng để lên mạng, hiện tại Wendy đột nhiên tặng cho hắn một quang não toàn trí năng, trong khoảng thời gian ngắn hắn không biết phải làm gì cho phải.
Wendy đánh giá nét mặt Mao Hữu Tài một chút, thật ôn hòa nói:
– Thế nào, ngươi không thích à?
Như thế Mao Hữu Tài mới khôi phục tinh thần:
– Không, ta thích lắm, cảm ơn dì Wendy..
Wendy cười nói:
– Thích là tốt rồi, hiện tại ta là bác sĩ chịu trách nhiệm ngươi, sau này ngươi phải phối hợp với ta, tranh thủ ra ngoài sớm một chút, hiểu chưa?
Trong lòng Mao Hữu Tài có chút lo lắng:
– Vâng, ta hiểu rồi dì Wendy.
Dừng lại một chút nói:
– Nhưng dì Wendy à, ta không biết sử dụng quang não này như thế nào.
Wendy lấy lại hộp quà trên tay Mao Hữu Tài, mở ra, bên trong là một quang não hình cầu màu đen hơi lớn hơn nắm tay một chút:
– Đây là quang não toàn trí năng làm từ vật liệu composite, nó có thể tích rất nhỏ, chức năng phong phú đa dạng mà mạnh mẽ, thao tác cũng đơn giản đến cực độ, ngươi chỉ cần mở công tắc, dùng giọng nói đưa ra mệnh lệnh sai khiến nó là nó có thể thực hiện công việc.
– Để ta thử xem.
Lần đầu tiếp xúc với loại thiết bị này, Mao Hữu Tài rất phấn khích. Nhận quang não từ tay Wendy rồi mở công tắc như Wendy hướng dẫn, sau đó thử hạ một mệnh lệnh:
– Khởi động!
Một giọng nữ thanh thúy vang lên:
– Xin xác nhận thân phận chủ nhân.
Mao Hữu Tài sửng sốt một chút:
– Đây là chuyện gì?
Wendy giải thích:
– Mỗi quang não mới đều có năng lực phân biệt chủ nhân, loại quang não toàn trí này về phương diện này càng mạnh mẽ hơn, sau khi ngươi trở thành chủ nhân của nó, người khác không thể sử dụng nó, bây giờ ngươi chỉ cần nói thân phận của ngươi, nó sẽ tự động xử lí.
Mao Hữu Tài tập trung lên quang não, nói:
– Tên ta là Mao Hữu Tài.
Giọng nữ thanh thúy lại nói:
– Bắt đầu khởi động trình tự nhận chủ nhân, giọng nói đặc thù đã được ghi nhớ, ghi nhận dấu vân tay đang được tiến hành…. Ghi nhận đặc trưng của đồng tử đang được tiến hành… Hoàn thành, xin chủ nhân chỉ thị bước tiếp theo.
Suy nghĩ một chút Mao Hữu Tài ra mệnh lệnh:
– Ta muốn biết cấu tạo và chức năng của ngươi.
– Vâng, thưa chủ nhân, ta là quang não toàn trí năng hoàn toàn toàn mới của công ti Vi Khoa, tích hợp xử lí trí não, hệ thống điều khiển là kí hiệu trận với mười sáu kí hiệu thay đổi được, hệ thống pin năng lượng hạt nhân, tám kênh âm thanh và giao tiếp ba chiều… Chức năng của ta phi thường ưu việt, có thể đảm nhiệm mọi nhiệm vụ dân dụng thậm chí là quân sự.
Không nghĩ đến quang não cũng có kí hiệu trận bên trong, hơn nữa có tới mười sáu kí hiệu thay đổi được, Mao Hữu Tài có chút kích động nói:
– Dì Wendy, cảm ơn dì, đây là một món quà rất tốt.
Wendy cười nói:
– Ngươi học cách điều khiển nó đi, thật ra cũng rất đơn giản thôi, ta đi làm việc đây, khi nào rảnh sẽ đến tìm ngươi.