Cáo Sa Bẫy Cáo

Chương 22 - 23


Bạn đang đọc Cáo Sa Bẫy Cáo: Chương 22 – 23

Chương 22. Giận là đặc quyền của em.
Đôi mắt anh nhìn đôi môi mấp máy của cô, lạnh dần rồi híp lại, anh nhếch môi cười rồi cúi đầu, mũi chạm vào mũi của cô, giọng khe khẽ đầy ma lực:
– Là lần đầu tiên, có phải rất ngon không?
Cô mở to mặt nhìn anh sửng sốt rồi nghiêng đầu tránh đi ánh mắt có lửa của anh, mũi hít hít:
– Anh uống bia phải không?
Anh nghiêng đầu liếc mắt nhìn cô, đôi mắt cô đang chớp chớp, anh bật cười, nụ cười có chút khốn nạn:
– Em đang ngại sao? Còn cố tình lảng tránh. Chúng ta đang bàn về nụ hôn cơ mà.
– Cô quay đầu nhìn anh, mắt long lên, ngại quá hóa giận, cô nhón chân nhéo tai anh:
– Ngại nè, em ngại đấy thì làm sao?
– Không sao hết, để anh hôn em thêm lần nữa để em xác định xem có ngon không là được.
Khoa nói xong thì đưa hai tay ôm lấy mặt Uyên, đầu cúi dần cho đến khi mũi chạm vào mũi của cô, hương thơm thanh thuần tỏa ra từ người cô khiến anh mê mẩn, anh chăm chú nhìn vào đôi mắt ngây thơ của cô, mắt anh khẽ nhắm…
Nhưng rung động say mê với cô gái mình yêu và hơi men khiến Khoa quên mất cô gái đang đứng trước mặt không ngây thơ như những gì thể hiện qua đôi mắt mí lót đen thẫm.
Một tay Uyên che miệng ngăn lại nụ hôn của Khoa, một tay níu lấy cổ áo anh. Cô gằn giọng:
– Mẹ kiếp, anh đã uống bia còn dám chở em đi với tốc độ tám mươi ki lô mét trên giờ. May mà không có chuyện gì, nếu không em sẽ tiễn anh lên thiên đường để bay lơ lửng.
Khoa kinh ngạc mở mắt khi Uyên nhích chân xoay người rồi đảo vị trí, cô để anh tựa người lên thân cây, chân phải co lên chen giữa hai chân của anh, đầu gối cách vị trí “chủ chốt” của anh năm xen ti mét, cánh tay đang nắm cổ áo tì lên ngực anh, cô cười nửa miệng:
– Anh muốn hôn? Em sẽ dạy cho anh.
Khoa lia mắt nhìn cô gái táo bạo trước mặt mình, đôi mắt sắc lẹm, cánh môi với nụ cười đểu đầy quyến rũ, gò má ửng hồng dưới mái tóc phất phơ. Mắt anh đảo khắp người cô, đầy ý cười:
– Số đo là 85 – 88 nhỉ?
Ngay khi Uyên chưa kịp “tiêu thụ” hai số đo Khoa đang nhắc tới, anh đã túm lấy cánh tay đang đặt trên ngực mình của cô, đẩy cô dựa vào thân cây thế chỗ ình một cách mạnh mẽ rồi cúi đầu, đôi môi lướt nhẹ lên môi Uyên như đùa giỡn. Khoa bật cười mỉa mai:
– Có vị cam. Em không cần phải dạy, anh đã học được rồi, chỉ thiếu người thực hành thôi. Có điều, hình như em rất bực bội chuyện anh uống bia còn chở em bay trên đường thì phải. Lúc đó em níu áo anh rất chặt, mắt không dám mở, có phải rất sợ không? Có phải rất lo không? – Khoa thả tay khỏi người Uyên, anh đứng thẳng kéo Uyên theo cùng rồi dịu dàng ôm cô, giọng nói có chút mệt mỏi – Tâm trạng em lúc ngồi sau xe là những gì anh đã trải suốt một tuần qua khi không liên lạc được với em.
Uyên tựa đầu lên vai Khoa, lọn tóc rủ xuống che đi đôi mắt, chần chừ giây lát để nắm bắt cảm xúc của bản thân, để xác định nhịp đập của trái tim đang lỗi nhịp rồi cô đưa hai tay choàng qua lưng Khoa. E dè. Thăm dò.
– Em xin lỗi.
Gió thổi, lá bay, lời xin lỗi của Uyên xuyên qua gió, bao trọn lấy vành tai Khoa.
– Anh chấp nhận lời xin lỗi của em, nhưng nếu em tặng anh một cái hôn nữa thì hoàn hảo hơn.
Uyên bấm ngón tay vào lưng Khoa rồi đẩy anh ra khỏi người mình, giọng giận dỗi:
– Đồ lưu manh.
Ánh mắt nóng bỏng của Khoa làm Uyên đỏ mặt, cô cho tay vào túi áo khoác lấy chìa khóa nhà, đá vào chân anh một cái rồi chạy đi:
– Anh ở yên đó đi, em vào nhà đây.
Không hề quay đầu, nhưng Uyên biết ánh mắt của anh vẫn dán chặt vào lưng cô, tiếng cười của anh càng lúc càn rỡ hơn.
Sài Gòn càng về đêm cái lạnh càng rõ ràng, Khoa cho tay vào túi quần, ngẩng đầu ngắm nhìn mây bay và những vì sao thoắt ẩn thoắt hiện dưới ánh đèn điện rực rỡ của thành phố trẻ, đôi chân nhịp nhịp theo điệu nhạc Let it go đang được ngâm nga trong miệng. Đôi mắt càng thêm vui vẻ khi tia nhìn bỗng lướt qua nhà Uyên.
Chiếc mô tô được dựng chỏng chơ dưới lòng đường vắng, những chiếc lá xà cừ được gió đưa đang vui vẻ quấn quít với chiếc xe rộ lên những tiếng cọ xát xa lạ và vang vọng. Đôi mắt Khoa cong lên khi điện thoại hiển thị thông báo Nghĩa gọi tới.
– Có chuyện gì?
Giọng Nghĩa khản đặc trong điện thoại, cạnh anh vang lên những tiếng ồn ào đầy tò mò:
– Ê, thằng kia, mày trốn đâu rồi? Shit, mày ra ngoài nghe điện thoại từ di động mà tao nghĩ mày chạy về nhà nghe điện từ máy bàn. Đang đâu đó?
– Bọn mày chơi đi, tao có việc phải đi rồi.
Khoa đang định cúp máy thì Nghĩa gào lên:

– Mày được lắm, đi với em rồi chứ gì? Cái thứ có sắc là vứt bạn ngay thôi. Thế em mày đâu cho tao nói chuyện chút coi.
– Dẹp đi mày, tao cúp máy đây, đang bị giận.
– Á ồ, ngữ mày mà cũng bị giận à. Sao thế sao em giận thế? Mà thôi, lí do nào cũng vậy thôi, mày không nghe ông bà dạy à, đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa, đóng cửa phòng ngủ dạy bảo nhau cho nhanh.
Mặt Khoa sầm xuống, lạnh lùng:
– Mày say rồi. Tao cúp máy đây.
Nghĩa cười hô hố:
– Say đâu mà say, tao nói thật đấy, cứ học tập vợ chồng tao đây nè. Năm ngoái em còn ì ôi đấy thôi, giờ con đã nửa tuổi rồi còn chi.
Khoa bắt đầu bực bội với thằng bạn nói nhiều hơn cả nói nhiều này, anh hơi gắt:
– Con mày vẫn còn trong bụng mẹ, tao cũng chả dại mà ăn cơm trước kẻng như vợ chồng mày. Phánh đi.
Khoa cúp máy phũ phàng rồi ấn nút tắt nguồn ngay lập tức.
– Cái gì là ăn cơm trước kẻng?
Giọng nói âm u của Uyên lọt vào tai làm anh bàng hoàng quay đầu, cô đứng khoanh tay nhìn anh chăm chú, vì ngược sáng, anh không nhìn rõ những biểu cảm từ đôi mắt đen nhưng ánh mắt không hề thiện cảm kèm theo nghi ngờ được chiếu khắp người khiến Khoa khó chịu.
Anh cho điện thoại vào túi, sải những bước chân dài đi về phía cô.
– Em còn nhớ anh bạn đi cùng anh em gặp trong quán net không?
Mắt Uyên phủ một lớp bụi mờ về con người gặp duy nhất một lần trong quá khứ, cô buông tay, ngẩng đầu nhìn anh:
– Có liên quan gì?
– Không có gì, chỉ là nó và vợ ăn cơm trước kẻng.
– Thì sao?
– Giờ nó bày lại anh?
– Rồi sao?
– Anh đang suy nghĩ…
– Anh về nhà nghĩ tiếp đi, em đi ngủ đây.
Bạ.n .Đa.ng. Đ.ọc. T.ru.yệ.n .Tạ.i .We.bs.it.e .Tr.uy.en.Gi.Cu.ng.Co..c.om. Anh ngủ ngon.
Uyên ném cho Khoa một ánh mắt hằn học rồi chui tọt vào nhà, cô thụi vào bụng Khoa một cú rõ đau khi anh đưa tay ngăn cản bước chân kiên quyết của cô.
Cánh cổng sắt đóng sập, đèn nhà sáng lên rồi vụt tắt làm Khoa sửng sốt. Anh gõ cửa sắt trong tâm trạng bất lực, đôi mày nhăn lại đầy lo âu.
Con gái, khó hiểu đến không thể hiểu. Khó hiểu bởi vì không nói, không bày tỏ và không thừa nhận.
Bởi vì im lặng là vũ khí, Uyên đã dễ dàng chặt đứt tâm trạng vui vẻ hạnh phúc của Khoa nát vụn theo đúng nghĩa. Cô vừa phũ phàng phán anh án tử hình khi phiên tòa chưa kịp mở.
Khoa thấp thỏm đưa tay quệt môi, tâm trạng buồn bực. Anh mở điện thoại, nhắn tin cho Nghĩa:
“Mẹ kiếp, mày đừng để ông gặp mày, chúng ta cắt đứt từ đây!”
Điện thoại thông báo đã gửi tin, Khoa kinh ngạc đọc đi đọc lại tin nhắn vừa gửi. Giọng điệu của anh, nói một cách dễ nghe là giống hệt Uyên, nói một cách khó nghe, anh đã nhiễm tính xấu chửi thề khi bực bội từ cô gái của mình.
Khi yêu, chúng ta có xu hướng thay đổi để giống người mình yêu, trong vô thức.
Tin nhắn từ Uyên, đầy lạnh lùng:
“Anh đi về đi nếu không muốn bị tổ dân phố dẫn vào phường xơi trà”.
Khoa ngước mắt nhìn về phía nhà Uyên, đôi mắt âm u, anh nhắn tin trả lời:
“Được thôi, dù sao thì giận cũng là đặc quyền của em”.
Uyên bật cười khi đọc tin nhắn của Khoa, cô kéo rèm cửa nhìn vào dáng ngồi phớt đời của anh trên chiếc mô tô xịn, có lẽ cái lạnh của những cơn gió khác thường của Sài Gòn đã làm anh thanh tỉnh.

Tiếng động cơ mô tô bỗng gầm lên khiến Uyên tròn mắt rồi phá ra cười. Cô bắt đầu cảm thấy, gã đàn ông mình đang tìm hiểu có những nét tính cách nổi loạn hết sức đáng yêu. Nét tính cách ẩn sau vẻ ngoài đạo mạo, sau vẻ trí thức của cái đầu thông minh và sau vẻ cáo già nhiều lần khiến cô khốn đốn.
Uyên không giận, cô chỉ đang tự bảo vệ mình. Đơn giản vì trái tim Uyên vẫn còn thuộc về chính cô.
Uyên biết, Khoa là một người đàn ông tốt, chỉ là trái tim cô vẫn còn quá nhiều khúc mắc, cô cần thời gian để gỡ dần, và hi vọng người đưa tay giúp cô sẽ là Khoa…
Thế nhưng, bởi vì anh đã nói “giận là đặc quyền của em” nên cô sẽ thử giận anh một ngày để cảm nhận đầy đủ cảm giác của những người đang yêu nhau.
Chương 23. Ra mắt (1).
Bình minh trượt dài trên những mái nhà cao tầng của thành phố trẻ, nắng trải vàng khắp mọi ngóc ngách, màu mật ong vàng tươi như đuổi bắt nhau len lỏi qua những tán cây, lọt qua những khe cửa nhỏ nhất. Mặt trời lên, gió bình minh thổi mát rượi báo hiệu một ngày nắng đẹp, những tia nắng nhảy nhót trên khe cửa sổ phòng Uyên như vũ công chuyên nghiệp trong điệu nhạc của những chú sẻ con chăm chỉ.
Trong phòng, Uyên co người trong ổ chăn, khuôn mặt cô tái nhợt đầy mệt mỏi, đôi môi khẽ mở như mỉm cười, như chờ mong điều kì diệu. Cô nhíu mày rồi ngồi bật dậy, vầng trán lấm tấm mồ hôi, cả người lạnh toát.
Uyên chớp mắt cất đi thứ nước trong veo trong đôi mắt xinh đẹp rồi xuống giường để kéo rèm, mở tung cửa sổ để đón ánh bình mình, chậu hoa đá ở ban công như rung rinh theo gió. Cô bước ra ban công, tưới cho cây ít nước, ngắm nhìn những chú sẻ con đang chăm chỉ chuyền cành tìm sâu trên cây xà cừ to lớn trước mặt rồi mỉm cười vào nhà.
Uyên không muốn phí mất một ngày xinh đẹp trong căn nhà trống trải với những bản nhạc không lời của Beatles.
Người ta có thể cho phép mình nghỉ ngơi sau những chuyện mệt mỏi nhưng không có nghĩa là nằm ườn ở nhà và tránh xa cuộc sống bên ngoài. Có những mệt mỏi, chỉ hòa vào đám đông để cháy hết mình thì mới giải tỏa. Đó là thứ mệt mỏi đầy cô đơn.
Uyên mở máy tính lên mạng, cô chọn danh sách những bài hát nhạc xuân sôi động, cắm loa để tiếng nhạc vang lên khắp nhà rồi vào nhà tắm để vệ sinh cá nhân.
Uyên ra khỏi nhà vệ sinh khi đồng hồ vừa qua sáu giờ ba mươi phút sáng.
Người Sài Gòn bắt đầu một ngày mới không sớm nhưng nắng thì lên rất sớm. Sài Gòn như phố không mùa. Cái se lạnh khác thường của Sài Gòn vào Tết khiến những người trẻ như Uyên bỗng thấy lòng cô đơn, sự cô đơn quen thuộc của những con người không tìm thấy chỗ neo thuyền bền vững hay vừa mất đi sự bám trụ an yên.
Uyên pha ình cốc sữa, gom hết chỗ bánh ngọt đem từ quê lên rồi ra ban công hóng nắng. Thứ nắng sớm ấm dịu khiến tâm hồn cô sảng khoái rất nhiều.
Cô gọi ẹ, giọng bà bao năm qua vẫn dịu dàng đầy tình cảm:
– Có chuyện gì không con gái?
Có chú sẻ non vừa nhìn Uyên dò xét rồi đậu hẳn dưới chân cô để mổ những mẩu bánh vụn bị rơi rớt.
– Tự dưng con nhớ mẹ nên gọi thôi.
– Ừm, con lên thành phố rồi sao? Sao không qua nhà mẹ?
Chữ “nhà mẹ” làm miệng Uyên chua xót, là “nhà mẹ”, không còn là “nhà mình”.
– Dạ, con…
Uyên còn chưa kịp trả lời, mẹ cô đã cắt ngang, giọng vội vàng:
– Em đang khóc, nói chuyện với con gái sau nhé.
Trái tim Uyên như vừa bị ai tung từ dưới đất lên không trung, chưa kịp vỗ cánh bay đã rơi tõm xuống đất. Tiếng “tút tút” đầy lạnh lùng làm Uyên nhếch môi cười tự giễu, nụ cười xinh đẹp chưa đầy bi ai.
Cô bỗng thấy ghen tỵ với mẹ mình, ghen tỵ với thứ hạnh phúc bà đang có được, dù là cuộc hôn nhân thứ hai, dù là những đổ vỡ từ tình yêu sâu sắc của mối tình đầu thuở thiếu thời với ba Uyên.
Người bị rắn cắn rõ ràng là mẹ, nhưng người sợ dây thừng lại là chính cô.
Uyên uống hết cốc sữa, ánh mắt cô nhìn hai chú sẻ con đang tự nhiên nhặt những mẩu bánh vụn có chút bực bội, cô dùng chân để xua đuổi chúng, lòng bỗng nhớ đến nụ cười của Khoa.
Nụ cười của anh luôn túc trực trên môi, đậu sẵn trên khóe miệng, giống như dù có bất kì chuyện gì xảy ra nụ cười ấy vẫn luôn hài hòa thân thiện.
Từ lúc biết Khoa, không biết bao lần cô đem phiền phức đến cho anh, gây cho anh không ít tai quái, hành hạ anh đến không con hình tượng, anh vẫn cười, hình như còn có bao dung ẩn hiện trên đôi mắt sâu thăm thẳm. Lần duy nhất Uyên thấy nụ cười ấy không hài hòa là lúc anh về quê cô, bên bờ mương nhỏ, anh nhìn cô cười, nụ cười đầy xót thương. Xót thương cho Uyên.
Cô nhắn tin cho anh, chỉ một chữ:
“Anh”.
Bởi vì, bỗng dưng muốn gặp anh, muốn ở cạnh anh, muốn tham luyến sự dịu dàng đầy bao dung, muốn trốn mình trong chốn yên bình anh tạo ra cho riêng cô.
Uyên chưa từng yêu đương, cô chỉ biết, bỗng dưng muốn ở cạnh người ta, muốn gặp mặt hoặc nói chuyện với người ta, muốn biết người ta đang làm gì, chỉ vậy thôi là cô đã thích người ta rồi.
Chưa chờ được tin nhắn trả lời từ Khoa, điện thoại Uyên đã rung lên báo hiệu cuộc gọi đến. Uyên ngạc nhiên mở điện thoại để nghe.

– Dạ a lô?
Giọng chị Tâm vui mừng:
– Em lên thành phố chưa nhóc?
– Dạ em vừa lên lúc tối qua.
Chị tâm cười cười khum tay cú những cái rõ đau vào mắt cá chân của ông em trai to xác đang ngủ ngon lành trên giường. Chị không hiểu, nếu Uyên đã lên từ tối qua thì sao Khoa lại tự hành hạ mình đến độ uống cả bia cho say xỉn.
Tối qua, Khoa về đến nhà trong tình trạng hoàn toàn thanh tỉnh, nhưng thay vì về nhà mình, anh lại đến thẳng nhà chị Tâm. Chưa kịp cởi giày, anh đã lao ngay vào người chị, ôm chị chặt cứng mặc kệ ánh mắt tối sầm đầy khó chịu của ông anh rể đáng kính rồi nấc lên như một đứa trẻ.
Lúc đó, chị Tâm bực bội tát mạnh lên má Khoa, anh thôi nấc rồi bật cười hơ hớ. Mùi bia thoảng thoảng phả ra từ người anh làm chị Tâm tỉnh ngộ. Từ lúc bắt đầu lớn, Khoa đã có thể uống rượu mà không hề say, nhưng với bia, chỉ cần một lượng nhỏ cũng đủ biến anh thành con người khác.
Một con người trẻ con hơn tuổi thật, nổi loạn hơn so với tuổi thật và không hề kiểm soát được hành vi của chính bản thân mình. Anh hành động như một đứa con nít, không hơn, và quên sạch sau một giấc ngủ…
Huy phẫn nộ lôi Khoa ra khỏi người vợ mình, anh xốc áo kéo Khoa vào phòng khách, ném anh lên giường, trước khi đi còn nhìn Khoa rồi lắc đầu nói với vợ:
– Đàn ông lúc yêu rất biết cách hành hạ mình.
Chị Tâm đã nhìn Huy đầy xem thường:
– Em thấy ngày xưa anh có hành hạ mình đâu.
Huy kéo vợ về phòng, anh ôm vợ vào lòng, nụ cười có chút làm nũng:
– Như thằng nhóc đó, anh trốn ở nơi em không nhìn thấy để hành hạ mình chứ sao.
……………..
Chị Tâm tiếp tục tung những “cú gõ thép” lên mắt cá chân Khoa cho đến khi anh khó chịu cựa người rồi ngồi dậy, mắt nhắm mắt mở.
Chị mím môi nói với Uyên:
– Hôm nay chắc em rảnh, qua nhà chị chơi đi, được chứ?
– Qua nhà chị á? Nhưng em không biết nhà, với lại em ngại lắm.
Chị vươn tay đập vào mắt Khoa làm anh sửng cồ khó chịu, tính phản kháng nhưng cổ chân đã bị chị Tâm nắm chặt trong lòng bàn tay, với sức chị, bẻ gãy nó là chuyện vô cùng nhẹ nhàng. Chị bật cười:
– Em qua đi, dù sao cũng là Tết, hôm nay chỉ có hai mẹ con chị với đứa em thôi.
Nắng đã tràn góc ban công nhỏ, Uyên hất hết vụn bánh trên bàn xuống đất rồi đứng dậy đi vào nhà:
– Dạ cũng được, nhưng chị chỉ đường cho em kĩ kĩ ấy, không em lại đi lạc. Khi nào thì qua vậy chị?
– Ừm, em rỗi mà đúng không? Vậy giờ qua đi, ở nhà chị ăn trưa xong rồi về.
Uyên đảo mắt ra điều suy nghĩ:
– Dạ, vậy cũng được, để giờ em qua.
– Em cúp máy đi, chị nhắn địa chỉ nhà cho.
– Dạ chị.
Chị Tâm cúp điện thoại, nhắn tin cho Uyên rồi quay đầu nói như quát vào mặt Khoa:
– Mày dậy đánh răng rửa mắt ngay cho chị, xong rồi tự dòm chính mình qua gương đi, tóc tai thì gớm ghiếc chả giống ai, còn uống bia nữa. Có phải thấy lâu nay sống sung sướng quá nên muốn bị chị cho ăn đòn không?
Khoa chồm lên dựa hẳn người lên vai chị Tâm, anh cười cười làm nũng:
– Thôi mà, em lỡ dại, lần sau không dám nữa. Mà chị hai vừa gọi cho ai vậy?
Chị Tâm phũ phàng hất đầu Khoa ra khỏi vai mình, cốc lên đầu anh, chị nghiến răng:
– Cút, mày thối quá. Chị gọi cho ai thì không liên quan đến cưng nhé.
Khoa ngỡ ngàng nhìn nụ cười đầy âm mưu của chị Tâm khi chị bước ra khỏi phòng, anh đưa tay xoa lên đầu, những sợi tóc ngắn lởm chởm làm tay anh ngứa ngứa. Anh nhún vai rồi cầm điện thoại, tin nhắn từ Uyên cụt lủn làm anh sửng sốt.
Cô đã “trở lại” khi nào?
Khoa lắc lắc đầu cho tỉnh táo, kí ức thuộc về tối qua vỡ vụn đến không thể chắp vá. Anh đập tay lên đầu mình, thứ cuối cùng xót lại là việc anh uống bia. Một việc đầy sai lầm.
Anh vừa gọi cho Uyên vừa vào nhà tắm, vừa mở nước thì tiếng Uyên vang lên:
– A lô.
– Em sao rồi?
Uyên sửng sốt:
– Sao là sao?

– Thì em có ổn không, khi nào em lên thành phố?
Uyên tròn mắt nhìn dòng người đang lần lượt lướt qua người cô, đèn giao thông chuyển từ xanh sang đỏ, giọng thăm dò:
– Thực ra anh bị bệnh phải không?
– Anh bình thường mà.
– Vậy anh mới ngủ dậy à, có đang mơ ngủ hay không?
Khoa vốc nước rửa mắt, anh ngạc nhiên:
– Anh đang rất bình thường, chỉ là thấy nhớ em thôi. Khi nào em lên thành phố vậy.
Uyên cáu lên, giọng cao thêm một chút:
– Thôi đi, em lên từ tối qua rồi, là anh đi đón em chứ ai. Cúp máy đây, mới sáng sớm anh đã làm em bực bội rồi.
Uyên cúp máy lạnh lùng làm Khoa bối rối, chưa kịp rửa mặt anh đã ra khỏi phòng gào toáng lên:
– Chị hai ơi, sao hôm qua em về nhà chị vậy?
Chị Tâm xuất hiện ở cửa bếp với nụ cười đểu đầy châm chọc:
– Giờ mới nhớ ra đang ở nhà chị sao cưng? Mày lại uống bia, thế đấy. Đi rửa mặt ngay.
Khoa cử động như rô bốt đi vào nhà tắm, ngón tay dò lung tung lên điện thoại, cuối cùng cũng tìm thấy tin nhắn cuối cùng anh gửi cho Uyên tối qua.
Anh kê tay, gõ đầu bộp bộp vào cánh cửa phòng tắm, mày nhíu chặt vì những lo lắng tràn đầy, không hề hay biết tiếng chuông cửa vừa được phát ra trong nhà có nguồn gốc từ ngón tay xinh đẹp của Uyên.
………….
Chị Tâm tươi cười dẫn Uyên vào nhà, cô vừa ngồi xuống sô pha phòng khách thì bé My từ phòng bước ra, con bé nhìn chị Tâm rồi nhìn Uyên đầy dò xét.
– Ai đây mẹ? Bạn mẹ hay bạn cậu út?
Chị Tâm tủm tỉm cười, nụ cười đầy khác thường:
– Chào dì đi con.
Bây giờ thì chào dì, nhưng sau này sẽ khác…
Bé My đưa tay xoắn những lọn tóc dài, đầu nghiêng qua nhìn Uyên, cô bé nhoẻn miệng cười khoe ra hàm răng đang sún, tiến lại gần rồi ngồi xuống cạnh Uyên:
– Con chào dì, dì dễ thương quá ạ.
Uyên đưa mắt nhìn bộ váy ren cổ sen, màu trắng, dài ngang gối trên người mình rồi nhìn bộ váy màu trắng trên người My, tay xoắn tóc mình, điệu bộ và giọng điệu y hệt cô bé:
– Dì chào con, con cũng dễ thương lắm.
– Hai dì cháu chơi với nhau nhé, mẹ đi chợ để trưa nấu cơm. Hôm nay đã là mùng ba Tết rồi cơ đấy.
Chị Tâm thở dài quay người, thực chất là để giấu đi nụ cười không thể che đậy trên khuôn mặt xinh đẹp.
Khoa vừa bước vào phòng bếp đã nhìn thấy nụ cười không hề đơn giản trên mặt bà chị thân ái nhà mình, anh vừa rót nước vừa nhìn chị:
– Chị cười gì vậy? Cười suốt từ sáng tới giờ, mà gian lắm.
Chị Tâm giật thót người quay lại trừng Khoa:
– Cười gì kệ chị, nhưng uống nước lẹ lên, đồ ăn sáng chị để sẵn rồi đấy, ăn xong đưa chị đi chợ.
– Thôi đi chợ đi, em về ăn sau cũng được, không đói.
– Dẹp, ăn đi, tối qua mày chắc cũng chả ăn uống gì cho ra hồn, ăn đi rồi tính.
Khoa híp mắt, chị Tâm hôm nay rất lạ.
– Chị đang giấu em chuyện gì đúng không?
Tâm khoanh tay ngồi xuống đối diện Khoa, nụ cười tan đi, đôi mắt thản nhiên đến lạnh lùng, giọng nghiêm khắc:
– Nhiều chuyện, ăn đi!
Khoa nhét bánh mì ốp la vào miệng, trệu trạo nhìn chị mình:
– Không nói thì thôi, hung dữ quá.
Tâm quay đầu lia mắt về phía phòng khách, cánh cửa vừa khép che đi tầm mắt Khoa để giấu Uyên riêng về một góc. Chị không biết việc mình làm hôm nay có khiến cậu em trai giận dữ hay không, chị chỉ biết mình rất quý Uyên nên muốn cô ra mắt ba mẹ mình bằng cách không thể ngờ nhất.
Đủ để dò xét thái độ của ba mẹ, đủ để Uyên cảm thấy nhẹ lòng, đủ để chị yên tâm.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.